Không may cho con rắn mối, lôi điện liên tục giáng xuống nên nó
không có cơ hội thoát thân, đành phải biến thành mục tiêu của lôi điện,
trong tiếng nổ vang ầm ầm, ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng không có,
thân thể cực lớn từ trên cao rơi xuống, hai cánh bị Thâm Hải Minh Xà
chiếu cố đặc thù nên đứt gãy hoàn toàn, đồng thời, lân phiến trên người
của nó biến thành màu đen.
Nhưng mà, làm cho Tề Nhạc cùng
Thâm Hải Minh Xà cảm thấy ngoài ý muốn là, lúc này lôi điện oanh kích
xuống, chỉ trúng hai cánh của con rắn mối, mà Lô U vào khoảng khắc cuối
cùng nhảy khỏi người của con rắn mối, thân thể của hắn lao xuống đất,
một tầng quang mang ố vàng hiện ra chung quanh thân thể Lô U, từ độ cao
trăm mét rơi xuống, hắn hẳn phải chết không thể nghi ngờ, dưới loại tình huống này, hung hãn của bản thân hắn hiện ra, toàn bộ năng lượng trong
người ngưng tụ, trên đầu dưới chân, bay thẳng tới chỗ của Tề Nhạc. Lợi
dụng trọng lực bản thân và năng lượng của thân thể, một kích này ngưng
tụ toàn bộ lực lượng của hắn.
Thân thể Lô U được quang mang ố vàng bao phủ rộng khắp, sắc mặt Tề Nhạc hơi đổi, hắn biết rõ, mình
tránh né thì dễ dàng, nhưng mà thân thể Thâm Hải Minh Xà lớn như thế
không thể tránh né, hắn cũng không muốn Thâm Hải Minh Xà vừa mới thành
lập hữu hảo đã bị thương tổn, năng lực Kỳ Lân lúc này bày ra ngoài.
Hai đạo quang mang đen bạc từ trong tám đầu của Thâm Hải Minh Xà hiện
ra, dưới tác dụng của năng lượng cường hãn, tám cái đầu của Thâm Hải
Minh Xà đồng thời duỗi ra hai bên. Để lộ nắm tay phải của Tề Nhạc, trong gió đêm thổi mạnh, Tề Nhạc đứng trên đầu trung ương của Thâm Hải Minh
Xà giống như thiên thần hạ phàm, đánh vào người Lô U đang rơi xuống.
Hết thảy đều chấm dứt, thân thể con rắn mối khổng lồ bị Thâm Hải Minh
Xà oanh kích rơi xuống từ khoảng cách trăm mét, trùng trùng điệp điệp
nện xuống mặt đất, ngay cả đồng bọn Lô U cũng biến mất trong thế giới
này.
Thân thể của con rắn mối khổng lồ đúng là mạnh mẽ, té từ độ cao như vậy, nó còn chưa chết ngay, thân thể cực lớn lăn lộn trên
mặt đất. Lưu lại dấu vết kinh người.
Trong nội tâm Tề Nhạc
thầm than một tiếng, mình vẫn phải biểu hiện thực lực mới giải quyết
được. Hai mắt màu bạc của hắn nhìn qua con rắn mối khổng lồ, hào quang
Kỳ Lân Châu trước ngực tỏa sáng, một tầng quang mang đỏ sậm hiện ra, bao phủ lấy con rắn mối khổng lồ. Kỹ năng thôn phệ của Tề Nhạc cũng không
vì khôi phục Kỳ Lân Tí mà biến mất, năng lượng của hung thú sáu ngàn năm làm sao buông tha được chư? Cho dù bị loại bỏ, cũng có thể hấp thu một
bộ phận cho mình dùng. Chỉ cần trải hấp thu thời gian ngắn là được.
Yên tĩnh, cả thung lũng hoàn toàn lâm vào trong yên tĩnh. Từ khi chiến
đấu băt đầu tới khi chấm dứt. Tổng cộng chỉ qua mấy phút mà thôi. Tề
Nhạc từ đầu đến cuối chỉ ra tay một lần, mà Lô U cùng cự thú của hắn bị
hủy diệt.
- Con ơi!
Lô Tư kêu thảm một tiếng, hắn
từ trong bộ lạc của mình lao ra, cũng mặc kệ năng lượng Thâm Hải Minh Xà mạnh mẽ cỡ nào, lao thẳng tới Tề Nhạc.
Quang ảnh lóe lên,
thân thể cực lớn của Thâm Hải Minh Xà thông qua Kỳ Lân Châu trở lại
trong người Tề Nhạc, bước chân Tề Nhạc sử dụng Kỳ Lân Du. Thoải mái vượt qua tấn công của Lô Tư, chỉ mấy cái lắc mình đã trở lại bộ lạc Đồ Tiết, thi thể của con rắn mối khổng lồ bề ngoài không có gì thay đổi, nhưng
năng lượng trong người nó bị Tề Nhạc hấp thu xong rồi. Tề Nhạc phát
hiện, con rắn mối hai cánh này không có cường đại như tưởng tượng của
hắn, thậm chí ngay cả nội đan cũng không thấy đâu, hẳn là trong một ít
tình huống đặc biệt mới mọc đôi cánh.
Chuyện cần làm hắn đã
làm xong, chuyện còn lại không cần hắn quan tâm. Mang theo Văn Đình cùng Tuyết Nữ. Đi tới nơi Hi Thụy đã an bài tốt trước đó, lặng lẽ rời khỏi
hiện trường, đi vào một huyệt động rộng rãi thoải mái.
Trong
thung lũng đã trở nên rối loạn, thậm chí cả Tộc Thổ Cao Sơn đều lâm vào
hỗn loạn, nhưng mà, những chuyện này hiện tại không còn liên quan tới Tề Nhạc. Sau khi trở lại huyệt động, hắn lại nhắn nhủ với Văn Đình hai câu rồi tiến vào tu luyện, đối với hắn mà nói, hiện tại không có gì trọng
yếu hơn tăng thực lực cả.
Tộc Thổ Cao Sơn rối loạn suốt mười
ngày mới khôi phục trở lại, dù sao Lô Tư không phải là tộc trưởng, Hi
Thụy đàn áp chuyện này, cho nên không nhấc lên sóng gió bao nhiêu, bi
thống khi mất con một năm trước của Hi Thụy hiện giờ đã xuất hiện trên
người Lô Tư, con trai đã chết làm hắn mất đi can đảm, hắn mang theo tộc
nhân quay về bộ lạc của mình. Từ đó về sau. Bộ lạc Lô Tư chưa gượng dậy
nổi, không có lực lượng chống lại bộ lạc đệ nhất do Hi Thụy tộc trưởng
lãnh đạo.
Tề Nhạc ở lại trong huyệt động.
- Tề Nhạc. Em thật buồn a! Chúng ta còn phải tu luyện thêm bao lâu nữa đây?
Văn Đình đong đưa cánh tay của Tề Nhạc, nàng đang làm nũng.
Bọn họ ở trong huyệt động này mười ngày rồi, có lẽ là bởi vì trước kia
đã bị Viêm Hoàng Hồn hạn chế nhốt trong hầm băng, Tuyết Nữ không xem
tịch mịch ra gì, nhưng Văn Đình từ khi đi tới thời đại này ngoài tu
luyện thì chưa từng làm gì cả, thừa dịp Tề Nhạc vừa từ trong tu luyện
tỉnh táo lại, nhịn không được mà càu nhàu.
Tề Nhạc giữ chặt tay Văn Đình, nói:
- Đình Đình, nếu không anh mang hai người đi dạo nhé.
Văn Đình nhẹ nhàng gật gật đầu, nói:
- Cũng tốt, chúng ta đi ra ngoài đi, cũng không biết bọn họ mở đại hội
thi đấu anh hùng vào lúc nào. Tề Nhạc, nếu không chúng ta dứt khoát rời
khỏi nơi này đi.
Tề Nhạc nói:
- Anh cũng từng nghĩ phải rời đi, dù sao, hiện tại anh cần làm chính là muốn biết mộ Hiên
Viên có tồn tại như lời Hi Thụy nói không. Nhưng mà, chúng ta hiện giờ
chưa quen thuộc cuộc sống ở thời đại này, hơn nữa hiện tại anh còn phải
tranh thủ tăng thực lực lên trong thời gian ngắn, cho nên mới lưu lại,
ít nhất ở nơi này chúng ta yên lòng tu luyện, chờ một chút đi, cho dù
phải đi, cũng phải chờ anh hấp thu năng lượng trong người hoàn toàn đã,
đến lúc đó, chúng ta ít nhất cũng có được năng lực tự bảo vệ mình. Ồ, có người đến.
Tề Nhạc vừa dứt lời, chỉ thấy Hi Thụy đã từ bên ngoài đi tới, còn mang theo em gái là Mân Côi đi theo.
- Tề huynh đệ.
Hi Thụy mỉm cười nhìn Tề Nhạc chào hỏi.
Tề Nhạc nói:
- Tộc trưởng, chuyện trong tộc của ngài đã giải quyết xong chưa?
Hi Thụy mỉm cười nói:
- Lần này, Lô Tư không còn thời gian xoay sở nữa, Lô U đã chết, hắn mất đi dựa vào lớn nhất. Tề huynh đệ, tôi còn chưa cảm ơn anh đấy.
Tề Nhạc khoát khoát tay, nói:
- Tôi thì không cần, hiện giờ tôi chỉ muốn biết cần thời gian bao lâu
nữa, chúng ta mới có thể tiến về tổng bộ Tộc Thổ của các người đấy.
Hi Thụy nói:
- Hôm nay tôi tới tìm anh cũng là vì chuyện này. Khoảng cách thi đấu
anh hùng còn ba tháng nữa. Tôi biết rõ anh nóng vội đi tìm di tích thiên thần, cho nên đặc biệt tới tìm anh. Chuẩn bị mang anh tiến về tổng bộ
Tộc Thổ chúng ta.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...