Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Bộ lạc của Đồ Tiết, tất cả bao gồm hơn ba ngàn người lên đường tham gia Hỏa Tiết, bởi vì Hỏa Tiết là ngày lễ lớn nhất của Tộc Thổ, cũng là thời gian trọng yếu nhất trong năm của người Tộc Thổ, cho nên bọn họ không lưu lại bất cứ người nào thủ vệ ở nhà, toàn bộ xuất động tới tham gia ngày lễ long trọng này. Mỗi một người Tộc Thổ trên mặt đều nở nụ cười hạnh phúc. Hiển nhiên, bọn họ phi thường chờ mong ngày hôm nay.

Có lẽ nguyên nhân là do trời mưa ngày hôm trước, không khí trong núi tươi mát, trong không khí có hương thơm ngát của bùn đất và thực vật, ngửi vào mũi, làm cho Tề Nhạc có chút say mê. Tề Nhạc phát hiện, sau khi mình có được Tự Nhiên Chi Nguyên, đối với thiên nhiên mỹ hảo, hình như càng ngày càng lưu luyến.

Cũng không phải rất hoài niệm thời đại của mình, nếu như không phải còn có người yêu và bạn thân đang chờ mong, hắn thật sự không muốn rời khỏi thời đại này. Cho dù ở lâu với người Tộc Thổ, hắn cũng rất nguyện ý.

Diện tích phiến sơn mạch này rất lớn, mà bộ lạc Đồ Tiết bộ lạc lại ở ngoài sơn mạch, cho nên, vừa xuất phát, tộc nhân Đồ Tiết bắt đầu đi nhanh hơn. Hỏa Tiết tiến hành vào hai ngày sau, bọn họ nhất định phải trong vòng hai ngày này, đuổi tới bộ tộc cường đại nhất Tộc Thổ ở trung ương sơn mạch. Cũng chính là nơi của tộc trưởng bộ tộc.


Trong khi đi, hưng phấn nhất là Đồ Tang cùng đệ đệ muội muội của hắn, những đứa trẻ Tộc Thổ này, dường như từ khi ra đời đã có thiên phú leo núi, luồn lên nhảy xuống, chợt trước chợt sau, nhìn mà mệt chết đi được. Nhưng cước bộ chỉnh thể của người Tộc Thổ rất nhanh, chẳng qua chỉ đi tới trưa, bọn họ đã vượt qua bốn năm ngọn núi không lớn.

Tề Nhạc, Văn Đình cùng Tuyết Nữ đi trong đội ngũ, ba người tiến lên theo cước trình của người Tộc Thổ, đối với bọn họ mà nói, tốc độ như vậy không coi vào đâu. Vừa đi, Tề Nhạc lôi kéo tay Văn Đình, vừa thưởng thức phong cảnh. Ngẫu nhiên hái mấy đóa hoa đặt lên đầu của Văn Đình cùng Tuyết Nữ, trong nội tâm tràn ngập cảm giác nhẹ nhõm.

Lúc bắt đầu, Tuyết Nữ còn không muốn hoa của Tề Nhạc, về sau, Tề Nhạc nghĩ biện pháp, lại chuyển giao cho Văn Đình, Tuyết Nữ cũng cam chịu. Tề Nhạc ẩn ẩn phát hiện, nét lạnh lẽo trên gương mặt Tuyết Nữ dần dần hòa tan không ít, càng lúc càng giống con gái bình thường. Có lẽ nguyên nhân là do thời đại này còn nguyên thủy nên cũng làm thay đổi tâm trạng của nàng.

Một chuyến hơn ba nghìn người, tốc độ đi còn nhanh hơn dự liệu của Tề Nhạc, bởi vì những người dân này đều sinh hoạt trên núi cao, bất luận người trưởng thành, người già hay trẻ nhỏ, thân thể đều phi thường thoăn thoắt, chỉ có một ít người tuổi tác quá lớn hoặc quá nhỏ, mới có trai tráng hiệp trợ mà thôi.

Bọn người Tề Nhạc vẫn đi theo người một nhà của Đồ Tiết, từ khi đi tới đây, hắn cũng từ từ quen thuộc người trong nhà của Đồ Tiết, trong lúc nói chuyện phiếm với Đồ Tang, nói lên tình huống của Đồ Tiết, thì ra, bản thân Đồ Tiết cũng là một người có được cự thú làm đồng bọn, hơn nữa còn là một trong những chiến sĩ ưu tú nhất, trong một lần thi đấu các tộc, từng đại biểu Tộc Thổ xuất chiến, lấy được thành tích trước top mười.

Cũng sau cuộc tranh tài này, hắn mới trở thành tù trưởng một bộ lạc Tộc Thổ. Mà chiến sĩ ưu tú nhất của Tộc Thổ hay là tộc trưởng trong thời đại này, vũ lực là yếu tố trọng yếu nhất, mà tộc trưởng kia từ nhỏ lớn lên cùng với Đồ Tiết, cũng trong lần đại hội này, lấy được thành tích trước top ba. Mang lại vinh dự cực lớn cho Tộc Thổ, được các tộc nhân kính yêu.

Sau khi biết rõ tình huống này, Tề Nhạc đối với vị tộc trưởng Tộc Thổ này, càng có thêm hưng thú. Dù sao, Tộc Thổ là hậu nhân của Hoàng Đế trong truyền thuyết. Có thể trở thành tộc trưởng Tộc Thổ lớn này, tất nhiên có chỗ hơn người của hắn. Thời gian hai ngày qua đi, bộ lạc của Đồ Tiết đi rất nhanh, hơn ba nghìn người đi trên đường nhưng không xuất hiện tình huống rối loạn nào, nhưng mà đi thì phải có nghỉ ngơi, những chuyện này an bài rất rõ ràng.


Khi bọn họ sắp tới trung ương của sơn mạch, trên đường đi gặp được người của hai bộ lạc Tộc Thổ Cao Sơn khác. Hai bộ lạc này nhỏ hơn bộ lạc Đồ Tiết một chút, cũng có quy mô hai ngàn người. Ba bộ lạc hội tụ cùng một chỗ, người trẻ tuổi bắt đầu lung lay, một ít nam nhân trẻ tuổi gấp gáp, thậm chí đã bắt đầu hấp dẫn nữ nhân bộ lạc khác.

Hành động của bọn họ phi thường trực tiếp, hoàn toàn không che đấu tình cảm của mình, chỉ cần gặp được người mình ưa thích, lập tức đi lên bày tỏ hảo cảm, nếu như đạt được cho phép, sẽ từ từ bồi dưỡng tình cảm, về phần dọc đường xảy ra chuyện gì, chỉ sợ sẽ rất khó ai biết. Thời điểm cắm trại nghỉ ngơi nghe Đồ Tiết trò chuyện, rất nhiều hài tử Tộc Thổ Cao Sơn, sau khi Hỏa Tiết kết thúc và trở về bộ lạc đều mang bụng bầu và sắp làm mẹ.

Khá tốt, Tề Nhạc sau một đêm đó, cũng không có gặp phiền toái gì. Cũng không có nữ nhân Tộc Thổ này tỏ vẻ hảo cảm với hắn. Tuy khiến Tề Nhạc thở ra một hơi, nhưng mà, trong lòng của hắn cũng cân nhắc, chẳng lẽ mình không có mị lực hay sao? Hay là vì người Tộc Thổ chê màu da của mình không đủ đen, không được người Tộc Thổ tán thành?

Nhưng mà, Tề Nhạc nghĩ ngợi lung tung cũng không qua thời gian bao lâu, sau hai ngày bôn ba, rốt cuộc trưa ngày thứ ba cũng tới bộ lạc đệ nhất của Tộc Thổ Cao Sơn.


Mỗi một bộ lạc của Tộc Thổ Cao Sơn, đều dùng tên của tù trưởng làm tên gọi của bộ lạc. Chỉ cần bộ lạc thay đổi, thay thế tộc trưởng, như vậy, tên của bộ lạc cũng thay đổi, năm thứ hai của Hỏa Tiết, tộc trưởng sẽ tuyên bố tên mới của bộ lạc, chiêu cáo cho toàn bộ Tộc Thổ Cao Sơn biết.

Xa xa, ngọn núi hai bên càng lớn hơn trước. Nhưng mà, khoảng cách núi rừng cũng thật xa có âm thanh từ trong khe núi truyền ra, bọn người Tề Nhạc nhìn thấy một vùng đất bằng phẳng. Đó là một địa phương do bốn ngọn núi cao và thung lũng vây quanh. Theo Đồ Tiết nói, tại đây chính là hoàn cảnh tốt nhất của Tộc Thổ Cao Sơn, hoàn cảnh tốt nhất, thích hợp sinh tồn nhất. Mà đại bộ lạc Tộc Thổ Cao Sơn chính là bộ lạc Hi Thụy ở ngay trong này. Tù trưởng của bọn họ là tộc trưởng Hi Thụy của Sơn Tộc Thổ. Ở nơi này khống chế toàn bộ Tộc Thổ Cao Sơn.

Tuy quy mô lớn hơn Đồ Tiết rất nhiều, nhưng tình thế chỉnh thể lại không có gì khác bộ lạc Đồ Tiết, các dãy núi chung quanh thung lũng là các huyệt động, đều là người của bộ lạc Hi Thụy cư trú, có chút là tự nhiên, có chút do người mở, cảm giác, hào khí chỉnh thể phi thường hài hòa. Tề Nhạc dễ nhìn một chút. Số lượng đại khái là hai ngàn, nếu như từ một nhà năm người mà nói, vậy số lượng của bộ lạc Hi Thụy cũng vượt qua vạn người, khó trách là bộ lạc lớn nhất của Tộc Thổ Cao Sơn.

Diện tích thung lũng phi thường uyên bác, bốn phía do núi vây quanh, chỉ có chỗ trũng xuống là có hàng rào ngăn cách. Địa phương khác đều là núi cao làm bình chướng thiên nhiên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui