- Đây là cái gì?
Nghi hoặc đồng thời xuất hiện trong lòng Tề Nhạc, Văn Đình cùng Tuyết Nữ, tuy hiện tại bọn họ không thể hành
động, nhưng không có ảnh hưởng năng lực suy nghĩ.
- Xong, xong, sao tôi đần như vậy, lại không nhận ra đây là Luân Hồi quả. Trời ạ! Quá không may.
Âm thanh đã lâu không xuất hiện trong lòng của Tề Nhạc. Cũng không phải Văn Đình, mà là sai khiến đầu tiên của Tề Nhạc, Cửu Đầu Thâm Hải Minh
Xà.
- Cái gì xong, Minh Xà tiền bối, ngài không có lầm a. Luân Hồi quả là cái gì?
Âm thanh Giải Trĩ cũng xuất hiện, hắn thay thế Tề Nhạc hỏi nghi hoặc.
Không đợi Thâm Hải Minh Xà trả lời, chung quanh đã bắt đầu biến hóa,
không gian vốn bất động, nhánh cây màu xánh hình xoắn ốc kia bất động,
hào quang màu xanh mạnh mẽ chiếu rọi, nhánh cây màu xám xoay tròn, nó
vốn có hình xoắn ốc, trong lúc xoay tròn, lập tức mang theo từng đạo hào quang màu xám rung động.
Năng lượng màu xám và màu xanh đồng thời xuất hiện, bao phủ Lục Lân Liệt Thụ Tích gần chết vào trong, cũng
bao phủ Tề Nhạc vào trong, cũng mang Tuyết Nữ sau lưng hắn bao phủ vào
trong. Hai đạo quang mang này không ngừng vặn vẹo lẫn nhau, Tề Nhạc cùng Tuyết Nữ đều cảm giác được một cổ năng lượng không tính là mạnh, nhưng
không thể chống cự được năng lượng này đang dây dưa, phảng giống như
dung nhập vào trong vòng xoáy khổng lồ, xoay tròn thật nhanh.
Cảnh vật chung quanh từ rõ ràng biến thành mơ hồ, dần dần, hết thảy chỉ còn hai màu xanh và xám. Hai cổ năng lượng này không mạnh nhưng bọn họ
chẳng thể động đậy, cho dù cựa quậy một chút cũng không được, hai cổ
năng lượng này đưa bọn họ đi đâu?
Một quả trái cây có thể
sinh ra năng lượng quỷ dị như vậy? Rốt cuộc Thâm Hải Minh Xà gọi là Luân Hồi quả là loại quả có công dụng gì? Đây chính là những suy nghĩ sau
cùng của Tề Nhạc, ngay sau đó. Hắn không biết cái gì nữa.
Trên vách núi, gốc cây cổ thị kỳ dị và năng lượng màu xanh xám đã biến
mất, Tề Nhạc, Tuyết Nữ, cùng với con Lục Lân Liệt Thụ Tích kia nương
theo cây cổ thị và biến mất. Vách núi khôi phục bình tĩnh, nếu như không phải nơi này còn lưu lại nhiều huyết dịch màu xanh lá, thì cái gì cũng
chưa từng xảy ra ở nơi này.
...
Trát Cách Lỗ ngồi
trên mặt giường lớn trong gian phòng nhắm mắt tu luyện. Sau khi về đời
tới giờ, hắn vốn cho rằng phật hiệu mình tĩnh tu đã dừng lại. Nhưng
không nghĩ tới phật lực của hắn sau lần chiến đấu cùng với lão tăng ở
Sùng Thánh Tự đã tăng lên, tốc độ tăng lên còn nhanh hơn lúc ở Tây Tạng. Tuy chính hắn không rõ nguyên nhân vì sao, lúc ban đầu khi hắn vào đời
tu luyện còn có vài phần bài xích nhưng hiện giờ đã không còn.
Mở to đôi mắt ra, trong đôi mắt của hắn có quang mang màu vàng, nhưng
mà, vị đại sư này gần đây không sợ hãi, lúc này trong mắt lại toát ra vẻ kinh hoảng, tự nhủ:
- Làm sao lại như vậy? Tại sao khí tức Kỳ Lân của Tề Nhạc biến mất? Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng.
Trát Cách Lỗ có chút kinh hoảng từ trên giường đi xuống, thì thào niệm
vài câu phật hiệu, phật khí tinh khiết tường hòa, Hoạt Xá Lợi phiêu
nhiên hiện ra, hiện ngay trước mặt hắn.
Âm thanh niệm phật
tăng cao, cả gian phòng tràn ngập trong phật khí, dưới tác dụng thúc dục của phật lực, một tia đường vân màu vàng hiện trên trán của hắn. Hai
mắt của Trát Cách Lỗ lúc này đã hoàn toàn biến thành màu vàng. Ánh mắt
nhìn xuyên thấu qua cửa sổ, giống như đang tìm kiếm cái gì đó.
Thật lâu, Trát Cách Lỗ thu hồi Hoạt Xá Lợi, hào quang trong mắt giảm xuống.
- Vì cái gì? Vì cái gì mình không nhìn thấy sự tồn tại của anh ta, thế
nhưng mà. Tại sao vừa rồi mình cảm thấy anh ta chết đi? Tề Nhạc, rốt
cuộc anh xảy ra chuyện gì? Hy vọng cảm giác của tôi là sai lầm, anh nhất định phải còn sống trở về a!
Một bên tự hỏi, Trát Cách Lỗ
bắt đầu đi qua đi lại trong phòng, hắn mấy lần đi về phía cửa lớn, tuy
cũng dừng bước lại, cuối cùng, rốt cục vẫn ngồi trên giường.
- Không thể đem chuyện này nói cho mọi người biết, nếu không nhất định sẽ càng thêm rối loạn. Xem ra, hiện tại chỉ có chờ đợi. Hy vọng tháng bảy
anh ta có thể bình an trở về. A Di Đà Phật. Phật tổ phù hộ.
...
Hy Lạp. Trong một đại sảnh cổ xưa.
Đại sảnh này có độ cao vượt qua hai mươi mét, hai bên có một cây cột đá cần hai người ôm mới hết vươn lên tận mái đình. Cẩn thận đếm. Những cột đá như vậy có tới bốn mươi cây. Sau cột đá, trước vách tường cửa đại
ảnh, có những bức tượng điêu khắc cổ xưa. Mỗi một bức tượng đều có đặc
sắc của mình. Nếu như người nào quen thuộc thần thoại Hy Lạp tới đây,
nhất định sẽ nhận ra đây chính là chúng thần trong thần thoại Hy Lạp.
Sâu trong đại sảnh, một cái bản án cao chừng một mét, Vũ Mâu đang ngồi
trên đó, trong đại sảnh rộng lớn trước mặt của nàng, trên mặt đất có đồ
án hình tròn, đồ án nhìn rất tinh xảo, ở trung tâm có một điêu khắc đơn
giản, có một ký hiệu như đồ vật gì đó, mà chính giữa ký hiệu, Vũ Mâu
đang cầm quyền trượng như lúc sử dụng ở Viêm Hoàng, trên quyền trượng
xuất hiện hào quang nhàn nhạt. Hào quang mỗi lần lóng lánh, trong đại
sảnh sẽ xuất hiện một ít năng lượng chấn động nhỏ.
Chung
quanh đồ án hình tròn này mười lăm mét, còn có mười hai đồ án tinh xảo,
mười hai đồ án này, có mười một người đang ngồi, từ thứ tự mà nhìn, chỉ
có đồ án thứ ba chưa có người. Sống lưng bọn họ rất thẳng, khoanh chân
ngồi ở chỗ kia, trên người xuất hiện hào quang nhàn nhạt. Khí tức mỗi
người khác nhau, giống nhau đang ổn định cảm xúc. Cho dù trời sập xuông
cũng không quan hệ tới bọn họ.
- Ah!
Đột nhiên Vũ Mâu thở nhẹ một tiếng, chậm rãi mở đôi mắt màu tím của mình ra, trong ánh mắt tràn ngập vẻ kinh ngạc.
Mười một người phía dưới tràn ngập vẻ kinh ngạc, hai mươi hai ánh mắt đồng thời nhìn qua người Vũ Mâu.
Il Elias ân cần nói:
- Tiểu thư, ngài làm sao thế?
Vũ Mâu nhẹ nhàng lắc đầu, tóc dài màu tím sau lưng chấn động.
- Không có gì, tâm tình của tôi đột ngột lo lắng.
Mười một gã thủ hộ giả chòm sao đồng thời kinh ngạc, Vũ Mâu biểu hiện
như vậy là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy. Dĩ vãng, thiếu nữ trước mặt là người thừa kế thần cách nữ thần chiến tranh và trí tuệ Athena, vẫn luôn có cảm giác bình tĩnh, cơ trí là đại danh từ hình dung nàng, hôm nay
thất thố như vậy mới là lần đầu tiên.
Ngồi ở vị trí đồ án đầu tiên là nam tử anh tuấn, ánh mắt của hắn nhìn rất nhu hòa, mặc một bộ trường bào trắng tinh.
- Tiểu thư, ngài có cảm giác gì sao? Có phải trận tai nạn kia sắp hàng lâm?
Vũ Mâu lắc đầu, nói:
- Không phải. Chuyện này không quan hệ tới chúng ta. Đột nhiên tôi có cảm giác thôi.
Il Elias nói:
- Tiểu thư, vậy ngài cứ nói ra đi, mọi người chúng ta cùng nhau nghiên cứu một chút, có lẽ có thể giúp ngài chia sẻ.
Vũ Mâu than nhẹ một tiếng, nói:
- Kỳ thật cũng không có gì, Il Elias, còn nhớ những người chúng ta gặp ở Viêm Hoàng lúc trước không?
Đồng tử Il Elias co rút lại, nói:
- Tiểu thư, ngài nói chính là đám chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...