Tề Nhạc nhẹ gật đầu, nói:
- Cái đó thì em phải làm rồi, anh không có biện pháp.
Văn Đình đi đến ngồi xuống bên người Tuyết Nữ, trên tay sáng lên ánh sáng màu đỏ nhàn nhạt, duỗi ngón trỏ ra điểm lên mi tâm Tuyết Nữ. Dưới tác động của năng lượng, Tuyết Nữ chấn động toàn thân, thân thể dần dần có phản ứng. Tề Nhạc chỉ phong bế năng lượng của nàng chứ không có phong bế kinh mạch của nàng nên tuy nàng mất đi năng lực sử dụng gió tuyết nhưng vẫn có thể di động.
Lúc Tuyết Nữ chậm rãi mở hai mắt ra, Tề Nhạc và Văn Đình ở gần kinh ngạc phát hiện mắt của nàng màu xanh da trời nhưng lại không giống của người phương Tây mà là màu xanh đậm, so với lam bảo thạch còn thâm thúy hơn, bên trong không có một tia tạp chất nào.
- Đôi mắt thật xinh đẹp.
Văn Đình nhịn không được, tán thán nói.
Đôi mắt to của Tuyết Nữ giật giật, không giống với lúc giao thủ với Tề Nhạc, hiện giờ trong mắt nàng đã có thêm vài phần sinh khí rồi, không trống rỗng như lúc trước.
Nàng nhìn thấy Văn Đình, trong ánh mắt đột nhiên toát ra sợ hãi mãnh liệt, hét lên một tiếng, từ trên giường mãnh liệt nhảy dựng lên, trốn ở nơi hẻo lánh của gian phòng, thân thể mềm mại run rẩy.
- Đừng, đừng đánh tôi, tôi không có trân châu, không có trân châu cho các người đâu. Đừng đánh tôi, van cầu các người đừng đánh tôi.
Văn Đình sửng sốt một chút, thở dài nói:
- Xem ra tinh thần của cô ấy thật sự có vấn đề rồi.
Sau đó nàng thử đi đến cách người Tuyết Nữ hai thước rồi ngừng lại, ôn nhu nói:
- Em đừng sợ, chị sẽ không đánh em đâu. Nói cho chị biết tên em là gì, tại sao phải sợ hãi như vậy?
Tuyết Nữ không để ý gì đến Văn Đình, có lẽ vì Văn Đình lại gần nên thân thể của nàng càng thêm run rẩy, miệng vẫn nói câu nói lúc trước, trong lúc thân thể mềm mại của nàng không ngừng run rẩy, nhìn bên ngoài khiến người ta cực kỳ cảm thương.
Tề Nhạc nói:
- Để anh tới xem thử.
Vừa nói, hắn đi tới bên người Văn Đình, ngồi xổm xuống, hướng Tuyết Nữ nói:
- Xin chào, em là Tuyết Nữ phải không? Đừng sợ, chỗ này không có ai làm em tổn thương đâu
Thanh âm vang lên đối lập, không ôn nhu như Văn Đình nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà lúc Tuyết Nữ nghe xong thanh âm của hắn thì lập tức có phản ứng, thân thể run rẩy dừng lại một chút, đôi mắt màu xanh đậm nhìn về phía Tề Nhạc, ánh mắt đột nhiên trở nên ngốc trệ, ngay tại lúc Tề Nhạc cũng không biết nói với nàng như thế nào thì Tuyết Nữ đột nhiên nói ra một câu khiến Tề Nhạc rất xấu hổ.
- Cha, người là cha, cha, Tuyết Nữ rất nhớ người a!
Không đợi Tề Nhạc kịp phản ứng, Tuyết Nữ đã như một con chim yến, trực tiếp nhảy vào trong lồng ngực Tề Nhạc. May mắn là thân thể Tề Nhạc rất cường tráng nên mới không bị nàng xông đến làm té ngã. Bất quá lúc này Tề Nhạc cũng như phát mộng, đầu to lên như cái đấu rồi.
- Cha, cha, Tuyết Nữ rất nhớ người. Cha, đừng bỏ Tuyết Nữ đi được không? Cha, con rất nhớ người.
Tuyết Nữ ôm Tề Nhạc rất chặt, nàng cao ngang ngửa với Văn Đình, nhào vào trong ngực Tề Nhạc, tuy thân thể nàng lạnh như băng nhưng cũng vô cùng mềm mại. Da thịt mềm nhẵn mà lạnh buốt áp vào người Tề Nhạc, mang lại cảm giác cực kỳ thoải mái.
Văn Đình trợn mắt há hốc mồm nhìn Tề Nhạc và Tuyết Nữ. Thầm nghĩ trong lòng lực hấp hẫn của tên du côn này cũng quá kinh khủng a. Một cô gái bé nhỏ tinh thần thất thường nhìn thấy hắn cũng chủ động yêu thương nhung nhớ. Chẳng lẽ thiên phú Kỳ Lân mạnh như vậy sao?
Văn Đình giật mình, mà Tề Nhạc bị gọi là ba ba càng giật mình hơn. Thử hỏi hắn năm nay mới 19 tuổi, vừa mới có một nữ nhân đầu tiên trong đời không lâu thì làm sao có thể có một đứa con gái lớn như thế này được? Cho dù tuổi Tuyết Nữ không lớn nhưng cũng không nhỏ a. Nghe Tuyết Nữ gọi như thế, Tề Nhạc tràn đầy xấu hổ trong nội tâm, trong lúc khiếp sợ hắn còn quên đẩy Tuyết Nữ trong ngực ra.
- Tề Nhạc, lúc trước anh biết cô ấy sao?
Câu hỏi của Văn Đình khiến Tề Nhạc tỉnh lại, vội vàng lắc đầu liên tục, nói:
- Đương nhiên không nhận ra, Tuyết Nữ, em tỉnh táo lại chút đi, anh không phải cha của em đâu, cẩn thận một chút chứ.
Tuyết Nữ chậm rãi ngẩng đầu, nhưng cánh tay của nàng vẫn còn ôm trên cổ Tề Nhạc.
Đôi mắt màu xanh đậm kia cẩn thận nhìn Tề Nhạc gần trong gang tấc, trong mắt lóe ra hào quang. Ngay tại lúc Tề Nhạc cho rằng nàng đã nhận ra rõ ràng thì Tuyết Nữ đã lớn tiếng kêu lên:
- Cha, người chính là cha, vì cái gì mà không muốn Tuyết Nữ a?
Nước mắt từ mắt Tuyết Nữ chảy ra, so với nhiệt độ trên người nàng thì cách nhau một trời một vực, nước mắt nóng hổi của nàng thấm ướt một vạt áo Tề Nhạc.
Một mỹ nữ hoàn mỹ khóc rống ở trong ngực mình, cái này khiến Tề Nhạc luống cuống không biết làm sao, chỉ biết nhìn về phía Văn Đình cầu xin giúp đỡ.
Khó mà nhìn thấy Tề Nhạc cũng có lúc kinh ngạc, Văn Đình cười xảo quyệt, làm ra một bộ dạng mình ở một bên không liên quan, hiển nhiên là muốn nói cho Tề Nhạc biết tự hắn phải giải quyết.
- Cha, cha, đừng bỏ Tuyết Nữ lại, Tuyết Nữ sợ lắm!
Tuyết Nữ thấp giọng lẩm bẩm, càng ôm chặt cổ Tề Nhạc hơn, không có chút ý tứ buông ra nào.
Tề Nhạc khẽ động linh cơ, thầm nghĩ trong lòng tâm trí nàng đã không bình thường thì chính mình dứt khoát đâm lao phải theo lao, liền nói ra:
- Tốt, tốt, cha như thế nào lại không muốn Tuyết Nữ? Tuyết Nữ của ta xinh đẹp như vậy, cha thích con còn không hết đây này. Tuyết Nữ ngoan, nói cho cha nghe, đến cùng là có chuyện gì xảy ra được không?
Tề Nhạc nói những lời này ra, không chỉ Văn Đình trợn mắt há hốc mồm ở một bên mà ngay cả hắn cũng cảm thấy hàm răng có chút mỏi nhừ.
Bất quá, những lời của hắn nói với Tuyết Nữ thì lại có tác dụng lắm, nàng đã bớt run rẩy đi nhiều, ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn Tề Nhạc, nói:
- Cha, người quả thực không muốn Tuyết Nữ sao?
Tề Nhạc nhẹ gật đầu, nói:
- Đương nhiên không phải vậy rồi. Bất quá, Tuyết Nữ phải nói cho cha biết đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra mà con lại sợ hãi như vậy?
Nghe được câu hỏi của Tề Nhạc, thân thể mềm mại của Tuyết Nữ lại run rẩy lên, nói:
- Lửa, lửa lớn lắm, thiêu cháy hết ông bà, mẹ và anh trai con rồi. Cha lại không có ở đó, Tuyết Nữ sợ lắm, mẹ dùng thân thể của người bảo vệ Tuyết Nữ. Lúc Tuyết Nữ tỉnh lại thì tất cả mọi người đều đã chết rồi, tất cả đều chết hết, chỉ còn lại một mình Tuyết Nữ. Tuyết Nữ sợ lắm, cha, cha, Tuyết Nữ thật sự rất sợ a!
Nghe xong lời Tuyết Nữ nói, đại não Tề Nhạc cấp tốc vận chuyển. Tuy rằng hiện giờ tinh thần Tuyết Nữ có chút không bình thường nhưng nhìn nàng hiển nhiên là bị kích thích thật lớn. Mà theo lời nàng nói thì có lẽ đó là nguyên nhân khiến nàng bị như vậy. Tuyết Nữ thân có hai chủng năng lực gió băng, nếu như người nhà của nàng bị hủy diệt hoàn toàn như lời nàng nói thì tuyệt đối chỉ có cường giả siêu cấp mới làm được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...