Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Ah!!!

Khi thân thể mềm mại của Như Nguyệt co rút lần thứ tư
thì đồng thời trong khoái cảm cực độ, Tề Nhạc chỉ cảm thấy toàn thân ba
vạn sáu ngàn lỗ chân lông phảng phất đồng thời mở ra, cảm giác sảng
khoái mãnh liệt kèm theo tinh hoa tánh mạng phun ra ầm ầm.

Lúc này thân thể Như Nguyệt trở nên mẫn cảm dị thường, ở bên trong nóng
rực mà sự trùng kích mạnh mẽ của Tề Nhạc, nàng nhanh chóng đạt tới cao
trào lần thứ năm. Hưng phấn cực độ khiến cho thân thể của nàng đã hoàn
toàn lâm vào trong cao triều, rên rỉ một cách yếu đuối, nhưng thân thể
mềm mại lại không ngừng run rẩy rất nhỏ, hai tay nàng ôm chặt lấy cổ Tề
Nhạc, nhẹ giọng lẩm bẩm cái gì đó.

Tề Nhạc ôm lấy thân thể
mềm mại của Như Nguyệt vẫn bảo trì tư thế ly khai lúc trước. Hôn nhẹ lên trán hắn có chút kinh ngạc phát hiện, gần hai giờ đồng hồ điên cuồng,
chính mình chẳng những không thể không biết mỏi mệt, tinh thần ngược lại càng thêm tràn đầy. Tề Nhạc nghiêng người để cho Như Nguyệt nằm trên
thân thể của mình, tay trái vuốt ve lưng và mông, trong lòng tràn đầy
cảm giác thỏa mãn.

Như Nguyệt một bên thở vừa nói:

- Nó, nó như thế nào còn cứng như vậy, không phải đã. . .

Tề Nhạc cười hắc hắc khẽ hôn trên môi Như Nguyệt một cái nói:

- Em cho rằng Trát Cách Lỗ đại sư nói một chọi bốn là nói giỡn sao. Lần thứ nhất anh khi đó không có thích ứng. Hiện giờ nhưng không giống với
lúc trước.

Vừa nói, hắn vừa hướng lên đỉnh khiến cho Như Nguyệt phát ra một tiếng rên rỉ tiếng trầm thấp.


- Chẳng lẽ. Em mới chỉ đáp ứng được cho anh một phần tư?

Như Nguyệt có chút kinh hoảng nói.

Tề Nhạc đập nhẹ lên cái mông của nàng một cái:

- Nha đầu ngốc. Hiện giờ chỉ cần ôm em nằm trong chốc lát, anh đã phi thường thỏa mãn.

Như Nguyệt nhẹ nhàng mà vuốt ve cơ ngực của Tề Nhạc:

- Tề Nhạc, thực xin lỗi, em không thỏa mãn được anh, nếu không, em gọi
thêm Minh Minh tới. Em xem ah! Tiểu nha đầu kia chắc là không cự tuyệt.

Tề Nhạc mỉm cười lắc đầu, nói:

- Không cần. Em ah, thật sự là học xấu, cũng muốn đem Minh Minh dụ dỗ sao?

Như Nguyệt bất mãn nói:

- Em học là từ anh mà. Anh còn nói em học xấu, hừ, không để ý tới anh nữa.

Vừa nói, nàng xoay người từ trên thân Tề Nhạc trượt xuống nằm bên cạnh
hắn. Không phải nàng giận thật chứ? Mà đồ vật của Tề Nhạc vẫn ngẩng cao
đầu nhảy dựng lên khiến nàng có chút hoảng hốt. Lúc trước năm lần rồi,
làm cho Như Nguyệt có chút khó có thể đã thừa nhận nổi. Cho dù nàng là
Long, thân thể cũng vẫn có cực hạn đấy.

Tề Nhạc trầm mặc một hồi rồi đột nhiên nói:

- Như Nguyệt. Cám ơn em!

Như Nguyệt sững sờ, đem thân thể mềm mại dán chặt lấy Tề Nhạc nói:

- Cám ơn em cái gì?

Trong mắt Tề Nhạc toát ra một tia ánh địa quang mê mang:

- Anh sống suốt hai mươi năm rồi, em biết không? Hôm nay là ngày sinh nhật vui sướng nhất từ lúc anh chào đời.

Ah!

Như Nguyệt mạnh mẽ ngồi dậy:

- Anh nói cái gì? Hôm nay là sinh nhật của anh.

Tề Nhạc giữ chặt tay của Như Nguyệt, mỉm cười gật đầu, nói:

- Đúng vậy, hôm nay là sinh nhật của anh, sinh nhật hai mươi tuổi. Hai
mươi năm trước vào ngày này lúc anh vừa sinh đã bị vứt bỏ. Là người nào
đó hảo tâm đem anh đưa đến cô nhi viện. Từ đó về sau ngày đó là sinh
nhật của anh, lúc nhỏ sinh nhật hàng năm của anh cơ hồ đều là một mình
anh thui thủi một mình. Đôi khi đi trên đường nhìn hài tử khác có cha mẹ mua bánh sinh nhật cho, anh đều tránh ra rất xa. Bắt đầu từ khi đó anh
liền ghét tất cả các loại bánh ngọt, nhất là bơ. Từ nhỏ đến lớn, anh cho tới bây giờ đều không có nếm qua cho dù là một miếng.


Nói đến đây, vành mắt Tề Nhạc có chút đỏ lên, hắn phảng phất lại thấy được những gì chính mình phát sinh lúc nhỏ.

Như Nguyệt không nói gì, chỉ im im lặng lặng lắng nghe.

Tề Nhạc tiếp tục nói:

- Khi anh mười tuổi bắt đầu ở trong xã hội du đãng. Hài tử trong cô nhi viện dù sao quá nhiều, lão sư căn bản là không chú ý tới anh. Vì thế
cũng không còn thời gian quản anh.

- Về sau sinh nhật hàng
năm của anh phần lớn là cùng một đám bạn xấu tổ chức. Anh còn nhớ rõ năm đó sinh nhật anh mười tuổi là anh lần thứ nhất uống rượu, từ khi đó anh liền thích sống mơ mơ màng màng. Ít nhất, uống rượu say, hết thảy mọi
thứ đều không cần nhớ lại.

- Thẳng đến ngày này năm trước,
anh vẫn như cũ say rượu mà qua ngày. . Nhưng mà, không nghĩ tới gần một
năm qua đi, cuộc sống của anh hết thảy lại cải biến, anh có được bằng
hữu chân chính, còn có hồng nhan tri kỷ như em, Minh Minh, Văn Đình.
Trước kia thì như vậy nhưng hiện giờ anh thật sự là quá hạnh phúc. Như
Nguyệt, cám ơn em cho anh ký ức sinh nhật hai mươi tuổi tốt đẹp như vậy.

Nhìn ánh mắt Tề Nhạc dịu dàng mang theo nước mắt, trái tim Như Nguyệt run rẩy không thôi:

- Đồ ngốc, vì cái gì anh không nói sớm hôm nay là sinh nhật của mình
cho chúng em biết? Cũng tốt, giờ vẫn còn thời gian để cho chúng ta có
một thời gian chuẩn bị ah!

Tề Nhạc nhẹ nhàng lắc đầu, nói:

- Kỳ thật, anh chưa từng muốn tổ chức sinh nhật. Anh nghe người ta nói, sinh nhật của hài tử là ngày khó cho mẫu thân. Mỗi khi sinh nhật anh,
anh đều nhớ tới những người vứt bỏ anh, tuy rằng anh không biết mấy
người tại sao phải vứt bỏ anh, nhưng anh vẫn rất nhớ họ. Lòng anh rất
mâu thuẫn, anh đã hận mấy người nhẫn tâm, lại phi thường khát vọng có
thể nhìn thấy cha mẹ của mình. Dù là chỉ là một thoáng qua cũng tốt.

Như Nguyệt ôm đầu của Tề Nhạc đem khuôn mặt non mềm của mình dán lên đấy:

- Tề Nhạc, anh phải nhớ kỹ, anh hiện giờ đã không còn là một người cô
độc như trước kia nữa. Anh còn có em, còn có mọi người, đừng khổ sở nữa, em nhất định sẽ đưa anh một món quà sinh nhật, bắt đầu từ năm nay, sau
này hàng năm em sẽ làm bạn giúp anh tổ chức ngày sinh nhật cho tới khi

chúng ta đều già đi. Được chứ?

Tề Nhạc mỉm cười khẽ hôn trên mặt Như Nguyệt nói:

- Em vừa rồi đã đem quà sinh nhật tốt nhất tặng cho anh rồi, còn có cái gì tốt hơn Như Nguyệt đâu?

Khuôn mặt của Như Nguyệt đỏ lên, nàng nói:

- Đáng tiếc, em không thỏa mãn được anh, bất quá không sao, em có biện pháp.

Vừa nói nàng từ trong tay của Tề Nhạc giãy giụa đi ra ngoài, tay phải
trên giường nhấn một cái rồi đến tủ đầu giường nhẹ nhàng lấy ra mấy thứ.

- À? Như Nguyệt, em làm gì đó?

Tề Nhạc có chút tò mò hỏi.

Như Nguyệt đem tay vòng ra sau lưng có chút thần bí trở lại bên người Tề Nhạc cười quái dị nói:

- Anh khẳng định đoán không được nha.

Tề Nhạc sững sờ một chút, nhìn Như Nguyệt nói:

- Nhanh cho anh xem một chút, lòng hiếu kỳ của anh rất mạnh a.

Như Nguyệt từ phía sau lưng đưa hai tay ra, Tề Nhạc kinh ngạc phát
hiện, trên tay nàng thậm chí có hai cái quả đống, đóng gói rất tinh mỹ.
Bên trên giấy gói viết bốn chữ -- thủy tinh chi luyến. Tề Nhạc từ trên
TV đã từng gặp, đây là một trong những quả đống lưu hành nhất hiện giờ.
Bất quá loại vật này hắn là cho tới bây giờ đều không có nếm qua đấy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận