Trong mắt Tề Nhạc chợt lóe sáng, thất thanh nói:
- Chẳng lẽ, chẳng lẽ ngài chính là vị tiền bối sáng tạo ra Kỳ Lân Ẩn, là ba ba của Văn Đình?
Trong không gian đen kịt đột nhiên sáng lên một đạo quang mang màu bạc, quang trụ màu bạc chiếu rọi một thân ảnh to lớn cao ngạo xuất hiện
trước mặt Tề Nhạc. Thân cao chừng hai thước, kết cấu thân thể vô cùng
hoàn mỹ, một đầu tóc dài màu bạc im im lặng lặng rối tung ở sau lưng,
hai mắt màu đen vô cùng thâm thúy, toàn thân đều bao phủ bên trong một
kiện hắc sắc trường bào, ánh mắt thâm thúy đang nhìn chăm chú vào Tề
Nhạc.
- Con rất thông minh. Không tệ, ta chính là ba ba của Văn Đình, tội nhân của Kỳ Lân nhất tộc.
Ở bên trong thanh âm uy nghiêm nhiều thêm vài phần tịch mịch, vài phần
bi thương, nồng đậm bi ý không cách nào hình dung. Đúng là cảm giác lần
thứ nhất khi Tề Nhạc thấy Kỳ Lân Ẩn.
- Quả thực là ngài,
nguyên lai ngài cũng chưa chết ah! Thật tốt quá, thật sự là quá tốt, Văn Đình nếu biết ngài còn sống, không biết sẽ cao hứng như thế nào.
Tề Nhạc nhìn người trung niên trước mặt mà trong lòng tràn ngập hưng phấn. Sự hưng phấn của hắn là vì Văn Đình.
Người trung niên nhẹ nhàng mà lắc đầu nói:
- Không, hài tử. Ta đã bị chết. Lúc trước sử dụng năng lực chung cực Kỳ Lân Tí, ta lại đem năng lượng còn lại của chính mình chế tạo ra Kỳ Lân
Ẩn, đem một tia sinh cơ cuối cùng của ta đem mình đoạn tuyệt thì làm sao có thể còn sống? Con hiện giờ nhìn thấy, chỉ là thần thức của ta ở lại
bên trên Kỳ Lân Ẩn mà thôi.
Tề Nhạc chấn động toàn thân, nói:
- Thần thức? Con không rõ ý của ngài.
Người trung niên lạnh nhạt nói:
- Kỳ Lân Ẩn, dù sao cũng là vật duy nhất ta lưu lại trên thế giới này,
trước khi chết, linh hồn của ta tự nhiên có bộ phận sáp nhập vào bên
trong Kỳ Lân Ẩn. Nếu như Kỳ Lân Ẩn không có linh hồn của ta tồn tại, như vậy nó cũng không xứng được xưng là một trong Kỳ Lân Bát Trân. Bất quá, linh hồn của ta một mực đều giấu ở bên trong Kỳ Lân Ẩn, có thể bảo toàn tại trong lúc ngủ say, vốn vĩnh viễn đều không nên tỉnh lại.
- Nhưng mà nhờ năng lượng Cự Thú Hoạt Xá Lợi trên người nữ nhi của ta
kích phát làm ta tỉnh táo lại. Kỳ thật, ta thật sự không muốn thanh
tỉnh, bởi vì, khi ý thức cùng linh hồn ta tỉnh lại sẽ chịu vô tận giày
vò. Lúc này đây, ta tỉnh lại, ngay tại thời điểm ở Thiên Tầm tháp cũng
nhìn thấy con làm hết thảy. Khi đó, ta thật sự rất muốn giúp các con,
đáng tiếc, ta đã không phải là Kỳ Lân Vương trước kia.
- Ta
đã mất đi toàn bộ lực lượng của chính mình. Vì thế, ta chỉ có thể trơ
mắt nhìn bi kịch phát sinh. Vì cái gì lại xảy ra bi kịch? Chẳng lẽ, cùng ta có quan hệ hết thảy đều nhất định dùng bi kịch để chấm hết sao?
Không, ta tuyệt đối không cho phép như vậy.
Nhìn người trung niên trước mặt bởi vì kích động mà trở nên có chút vặn vẹo, trong lòng Tề Nhạc tràn đầy đồng tình:
- Tiền bối, lúc trước ngài tuy rằng đã phạm phải sai lầm lớn, ngài cũng thừa nhận thống khổ lớn nhất.. Đã nhiều năm như vậy rồi. Con nghĩ, cho dù đám tiền bối Kỳ Lân khác còn sống cũng nhất định sẽ tha thứ ngài
đấy. Dù sao, yêu không có sai.
- Không, không, mấy người sẽ
không tha thứ cho ta. Cho dù mấy người chịu tha thứ ta, tự chính mình
cũng vĩnh viễn cũng không muốn tha thứ chính mình. Tốt rồi, không cần
nói lại chuyện trước kia nữa, thời gian của ta không nhiều lắm. Linh Hồn Lực của ta sẽ không cần trở lại Kỳ Lân Ẩn, sau này trợ giúp ngươi nắm
giữ năng lực chính thức của nó. Hiện giờ, con phải cẩn thận nghe ta nói.
Tề Nhạc gật nhẹ đầu, nói:
- Ngài nói đi, không tiền bối, có muốn con đánh thức Văn Đình dậy trước hay không đây? Nàng nhất định rất muốn nhìn thấy ngài đấy.
- Không, không cần. Ta hiểu rõ ý tốt của con, nhưng mà, ta lại không thể
gặp nó. Bởi vì, ta căn bản không còn mặt mũi nhìn con gái đáng thương
của ta. Nếu như không phải bởi vì ta, nó cũng không phải thừa nhận nhiều thống khổ như vậy. Con không cần lo lắng, hiện giờ chúng ta đang nói
gì, nó cũng có thể nghe được, chỉ có điều ảnh hưởng nguyên lực của Kỳ
Lân mà không cách nào tỉnh lại. Ta muốn nói với con một số điều rất quan trọng cả cho con và cho nó.
Cảm tình ba động trên người người trung niên dần dần biến mất.
Tề Nhạc nói:
- Vậy ngài nói đi.
Người trung niên nói:
- Thời điểm con sử dụng chung cực Kỳ Lân Tí, ta thấy rõ ràng ngay lúc
đó kỳ thật con cũng không biết mình may mắn đến cỡ nào. Tuy rằng con kế
thừa huyết mạch của Kỳ Lân cũng tu luyện tới một trình độ nhất định,
nhưng mà so với Kim Sí Đại Bằng Điêu vạn năm thì vẫn còn kém quá xa.
Bằng vào thực lực cấp bậc Tứ Vân của con, căn bản không có khả năng phát huy ra uy lực chân chính của chung cực Kỳ Lân Tí.
- Con ngày đó sở dĩ có thể thành công, chủ yếu là bởi vì Kim Sí Đại Bằng Điêu
trước đó đã bị thương, đồng thời tại Phật khí cùng những người phương
Tây ảnh hưởng xuống, thực lực bản thân giảm bớt đi nhiều, lúc này mới
khiến cho con thành công, hơn nữa hoàn thành Đoạt Thần (làm tinh thần
hoảng hốt). Vì thế ta nói con là may mắn đấy. Đồng thời, con mặc dù
không có phát huy ra năng lực chính thức của chung cực Kỳ Lân Tí nhưng
đây cũng là vận may của con.
- Ah! Điều này cũng gọi may mắn? Con đã mất đi toàn bộ năng lượng ah!
Tề Nhạc có chút không rõ ý tứ của người trung niên là gì.
Người trung niên toát ra vẻ mỉm cười khó có được:
- Đương nhiên là không may mắn, có lẽ con còn không có thực sự hiểu rõ
hàm nghĩa của chung cực Kỳ Lân Tí. Chung cực Kỳ Lân Tí chính là dùng
tánh mạng của Kỳ Lân làm đại giá đổi lấy năng lượng cực đại. Hủy diệt
địch nhân đồng thời, cũng hủy diệt chính mình. Mà con cùng ta đều là Hắc Kỳ Lân, Hắc Kỳ Lân ở bên trong Kỳ Lân nhất tộc vốn chính là khác loại.
Bởi vì chúng ta có năng lực Đoạt Thần (làm tinh thần hoảng hốt), có thể
tại thời khắc cuối cùng cướp lấy nguyên khí của đối phương bảo trụ tánh
mạng mình.
- Tuy rằng chúng ta bảo vệ được tánh mạng nhưng
năng lượng bản thân cũng sẽ bởi vì toàn lực thi triển chung cực Kỳ Lân
Tí mà biến mất, đó hoàn toàn là phương thức công kích tiêu hao. Bất quá, bất luận là lực công kích của chung cực Kỳ Lân Tí cường đại đến cỡ nào, nó cuối cùng vẫn là năng lượng, chỉ cần là năng lượng thì sẽ tồn tại
cường độ.
- Mỗi một vị Kỳ Lân tại thời điểm bất đồng thì lực
công kích phát ra chung cực Kỳ Lân Tí cũng không giống nhau. Đối với Kỳ
Lân bình thường mà nói, đương nhiên là phát huy uy lực càng cường đại
càng tốt, bởi vì chỉ có như vậy mới có khả năng hủy diệt địch nhân.
Nhưng mà, đối với Hắc Kỳ Lân chúng ta mà nói lại cũng không phải như
thế. Bởi vì Hắc Kỳ Lân chúng ta sử dụng chung cực Kỳ Lân Tí về sau cũng
không chết, vì thế, chúng ta sau khi thi triển chung cực Kỳ Lân Tí có
thể xét từ một góc độ khác là khôi phục thực lực.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...