Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần


Thủy Duẫn có tri thức về Y học uyên bác làm cho Tề Nhạc mở rộng tầm mắt. Bất quá, hắn rõ ràng cảm giác được. Thủy Duẫn tựa hồ không ưa chính
mình, chỉ là hắn không thể thăm dò điều này là do đâu?

- Ồ!
Đây là thịt gì, bắt đầu ăn có chút dai, nhưng rất thơm, còn có một cỗ hương vị đặc thù. Xác thực trước kia chưa từng có nếm qua.

Thủy Nguyệt ăn hết một miếng thịt Khế Dũ hấp liền tò mò hỏi.

Mấy người Tề Nhạc mỉm cười, Như Nguyệt nói:

- Thủy Nguyệt muội muội, vấn đề này chúng tôi tạm thời không thể trả
lời em. Em đã thích thì ăn nhiều một chút đi, đây là một loại động vật
rất hi hữu, giá trị dinh dưỡng phi thường phong phú.

Mấy
người bên này nói xong, Tề Nhạc bên kia lại đang không ngừng ăn, hắn tuy rằng chỉ còn lại một tay, nhưng động tác cực nhanh, rõ ràng không chậm
hơn những người khác ăn hai tay. Còn có Minh Minh cùng Văn Đình bên cạnh chiếu cố, một mâm thịt Khế Dũ, đã có một nửa đều tiến vào bụng của hắn. Tề Nhạc phát hiện, lượng cơm ăn của chính mình nguyên bản cũng rất lớn
thì từ khi sử dụng chung cực Kỳ Lân Tí về sau, tựa hồ trở nên càng lớn
chút. Bụng tựa như một cái động không đáy, bất luận có cố gắng ăn như
thế nào cũng rất khó có thể lấp đầy.

Trát Cách Lỗ nói:

- Tề Nhạc. Cậu ăn từ từ thôi. Còn có khách nhân ở đây.

Thủy Duẫn mỉm cười nói:

- Không có sao, để cho hắn ăn đi. Hắn bị thương nặng như thế còn có

khẩu vị tốt như vậy. Kỳ thật từ góc độ khoa học mà xét thì dinh dưỡng
của con người mỗi ngày có thể hấp thụ có hạn. Nhưng mà, vì cái gì nhân
loại còn có cao thấp mập ốm chi phân ? Tôi cẩn thận nghiên cứu qua, cái
đó và ăn cơm có quan hệ rất lớn. Ăn đồ vật càng nhiều, dinh dưỡng càng
phong phú, trợ giúp đối với thân thể sẽ càng lớn, tuy rằng đó cũng không phải tuyệt đối đúng. Nhưng đối với thanh niên nam nữ vẫn còn thời kỳ
trưởng thành mà nói lại thể hiện mà rất rõ ràng. Mọi người ở cái tuổi
này, chính là nên ăn nhiều một chút, đủ các loại thành phần dinh dưỡng.

Như Nguyệt mỉm cười nói:

- Tề Nhạc là tên tham ăn thôi. Thúc thúc. Ngài cũng nhiều ăn một ít.
Nếu tôi đoán không lầm, hôm nay loại món ăn dân dã này có chút trợ giúp
đối với công phu gia truyền của ngài đó.

- Sao?

Thủy Duẫn kinh ngạc nhìn Như Nguyệt, võ học Điệp Dương Thủ nhà hắn phi
thường bí mật đấy, Như Nguyệt tự nhiên nói ra như vậy khiến cho hắn biết ở bữa cơm này không có ai là ngoại nhân.

Một bữa cơm trọn
vẹn ăn hết hơn một tiếng đồng hồ, tuy rằng Thủy Duẫn trước đó đã từng
nói qua người trẻ tuổi muốn ăn nhiều, nhưng cuối cùng khi hắn thoáng
tính toán một chút thành quả chiến đấu của Tề Nhạc thì vẫn không khỏi có chút khiếp sợ. Trong ánh mắt nhìn Tề Nhạc có thêm vài phần biểu tình
của gặp quái vật, dù sao sức ăn của Tề Nhạc đã khó có thể cân nhắc với
người thường.

Phụ tử Thủy Duẫn rời đi, Như Nguyệt đứng ở bên người Tề Nhạc giọng nói:

- Hôm nay anh còn ăn nhiều hơn hôm qua, Xem ra, anh ngoại trừ côn đồ Kỳ Lân, lưu manh Kỳ Lân, còn có nhiều hơn cái danh xưng thùng cơm Kỳ Lân.

Tề Nhạc ủy khuất mà nói:

- Anh đói bụng không thể không ăn nhiều ah! Không ăn nhiều một chút thì làm sao còn có thể sớm đi hồi phục Kỳ Lân Tí của anh.

Như Nguyệt khẽ thở dài:

- Hi vọng như thế đi. Bất quá, anh cũng không cần quá sốt ruột rồi.
Anh đó, trước kia lúc tu luyện cũng rất dễ dàng chỉ vì cái trước mắt,
hiện giờ nhất định không thể như vậy. Yên tâm đi, hết thảy còn có chúng
em. Mọi người sẽ một mực cùng đợi anh trở về, trước khi đó, chúng em sẽ
thay anh xử lý hết thảy mọi chuyện.

Tề Nhạc gật nhẹ đầu,
nhưng tại trong lòng lại âm thầm hỏi chính mình, tôi còn có thể về
sao? Lại trở lại trong hàng ngũ của các chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần?

Trát Cách Lỗ nói:

- Tốt rồi, tất cả mọi người trở về phòng a, vừa ăn thịt Khế Dũ, tôi cảm thấy được các ngươi nên tu luyện một chút, tận khả năng đem năng lượng
cùng với thành phần dinh dưỡng bên trong hấp thu tương đối khá.


Tề Nhạc nói:

- Mọi người trở về tu luyện đi, Anh muốn đi tới tiểu viện, đừng nói ăn
hết thịt Khế Dũ, chỉ sợ ăn hết thịt Phượng Hoàng đối với anh cũng không
có tác dụng gì.

Mọi người vừa muốn phản đối, Tề Nhạc lại hướng mấy người phất phất tay, nói:

- Yên tâm, tôi không sao đâu. Tôi thật sự chỉ là muốn hít thở không khí mới mẻ mà thôi. Tôi hiện giờ xem như nửa phế nhân, các ngươi cần phải
cố gắng ah! Sau này Chiến Sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần phải dựa vào các
ngươi chống đỡ.

Nghe Tề Nhạc vừa nói như vậy, Minh Minh, Như Nguyệt chỉ đành bất đắc dĩ gật nhẹ đầu, Văn Đình nói:

- Thịt Khế Dũ đối với tôi cũng không có tác dụng gì. Bản thân tôi chính là hỏa thuộc tính, rất dễ dàng tiêu hóa, để tôi ở lại với Tề Nhạc.

Biệt viện Long Vực ngoại trừ chủ biệt thự còn lại chính là địa phương
đều bị đại lượng thực vật bao phủ, đáng tiếc bây giờ là mùa đông. Kinh
thành lại ở phương Bắc, có khả năng nhìn thấy chỉ là chỉ một tràng hoang vu. Bên ngoài có chút lạnh, mặc dù không có tuyết rơi, nhưng khí trời
vẫn thổi tới từng cơn hàn khí.

- Tề Nhạc, anh có lạnh không?

Văn Đình giúp hắn chỉnh lại áo ấm.

Tề Nhạc cười khổ nói:

- Vừa rồi đi ra đây sém bị các em gói thành bánh chừng rồi, sao có thể bị lạnh cơ chứ?

Văn Đình buột miệng cười, nói:

- Đây là bởi vì mọi người quan tâm anh đó. Ai bảo thân thể của anh hiện giờ cần có người che chở chứ?

- Đi ra ngoài một chút thật là thoải mái, cảm giác huyết mạch toàn thân tựa hồ cũng có hoạt động.


Vừa đi Tề Nhạc dao động thân thể của mình, tinh thần rõ ràng cảm giác
được tốt lên rất nhiều. Bên ngoài khí tuy rằng rất lạnh, nhưng hô hấp
bắt đầu lại có thể cảm thấy rất mới lạ. Hít sâu một cái lãnh khí, tế bào toàn thân hắn đều tùy theo run rẩy.

- Tề Nhạc. Anh biết không? Hiện tại trong lòng em thật sự rất khổ sở.

Văn Đình rúc vào bên người Tề Nhạc, nước mắt bất tri bất giác theo khuôn mặt chậm rãi chảy xuống.

- Nha đầu ngốc, làm sao lại nói chuyện đó nữa, chẳng lẽ giải thích của anh còn chưa đủ sao?

Tề Nhạc nhẹ nhàng vuốt đi nước mắt trên gương mặt xinh đẹp của nàng.

Văn Đình cúi đầu nói:

- Tuy rằng mọi người đều không có trách em, nhưng mà, tự chính mình
không cách nào tha thứ chính mình. Anh là Kỳ Lân, lại tứ Tường Vân Hắc
Kỳ Lân, có tiền đồ rộng lớn, vì em mà anh mất đi tất cả. Tuy rằng Như
Nguyệt, Minh Minh mấy người đều không có nói qua cái gì. Nhưng mà trong
nội tâm của em lại càng thêm thống khổ, là em hủy hoại tiền đồ của mọi
người. Tề Nhạc, van cầu anh, đáp ứng em được không?

Lông mày của Tề Nhạc cau chặt nói:

- Chuyện này là không thể, anh đã nói rồi, nếu quả thật muốn lựa chọn
làm như vậy thì không chỉ có là hại chính em mà đồng thời cũng hại anh.
Chẳng lẽ em muốn để cho anh và em xuống dưới mặt đất làm một đôi vợ
chồng quỷ sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận