Minh Minh, Như Nguyệt đồng thời đánh tới, vân lực bảy màu của Minh
Minh và long lực bá đạo của Như Nguyệt đan thành lưới bao trùm
Klinsmann. Cái gọi là cừu nhân gặp nhau liền đỏ mắt, trong nội tâm Tề
Nhạc vốn nhớ thương chuyện của Hứa Tình, gặp lại Klinsmann, hắn tuyệt
đối không buông tha đối phương. Thân hình lóe lên, đã xuất hiện bên cạnh Klinsmann, dùng khí tức Kỳ Lân của mình khóa đối phương lại.
Tuy Klinsmann gần đây tự ngạo, nhưng hắn không tự đại cho rằng mình có
khả năng chiến đấu với ba chiến sĩ mạnh nhất trong Sinh Tiếu Thủ Hộ
Thần, mắt thấy Minh Minh cùng Như Nguyệt vây quanh, hắn lập tức dùng di
chuyển tức thời biến mất khỏi vị tri cũ.
Lại là di chuyển tức thời, Tề Nhạc cảm giác khí tức của mình khóa chặt Klinsmann mất đi mục
tiêu, hắn không thể không thừa nhận, Hấp Huyết Quỷ Thân Vương có kỹ năng di chuyển tức thời đúng là năng lực khiến người ta chán ghét.
- Bàn Nhược Ba La Mật Đa là Đại Thần Chu, là Đại Minh Chú, là không Vô
Biên Chú, là không... Có thể bài trừ tất cả, chân thật hiển ra. Cố nói
Bàn Nhược Ba La Mật Đa tức đạo chú. Phong.
Âm thanh già nua
vang lên, phật quang lại xuất hiện, lúc này đây, ba tháp đỉnh tháp phát
ra hào quang còn mạnh hơn lúc trước, phật quang chiếu gọi toàn bộ phạm
vi của Sùng Thánh Tự, không có góc tối nào xuất hiện trong phạm vi này,
không nơi nào không có hào quang.
Klinsmann kêu rên một
tiếng, thân thể hiện ra cách chỗ lão tăng mười mét, hắn giật mình phát
hiện, năng lực di chuyển tức thời của mình lại biến mất. Không đợi hắn
có phản ứng, một cổ năng lực vô hình bao phủ người của hắn.
Bả vai Tề Nhạc hơi nhoáng lên, tuy tốc độ của hắn kém hơn dịch chuyển
tức thời của Hấp Huyết Quỷ, nhưng tuyệt đối không chậm, đột phá cảnh
giới bốn vân, dưới tác dụng của phong vân lực, tốc độ di chuyển của hắn
gia tăng hơn trước, chỉ hơi nhoáng thân, đã xuất hiện trước mặt
Klinsmann, nắm tay phải như thiểm điện đánh vào ngực của Klinsmann. Đến
cấp bậc và năng lực như hắn, kỹ xảo đã không còn trọng yếu.
Klinsmann bị ảnh hưởng của phật khí, chẳng những mất đi năng lực di
chuyển tức thời, ngay cả tốc độ thân thể cũng chậm hơn nhiều, thời điểm
Tề Nhạc tới trước người của hắn, hắn đã không có thời gian né tránh. Hai tay đưa lên, ngăn cản nắm đấm của Tề Nhạc.
Hai đạo quang
mang đen bạc lóe lên rồi biến mất, hai mắt Tề Nhạc lúc này biến thành
đen như mực, tóc của hắn lại biến thành màu bạc, năng lượng trong Kỳ Lân Tí lập tức bộc phát.
Klinsmann lại kêu to đau đớn, mượn lực
một quyền này của Tề Nhạc, thân thể bay ngược ra sau, sắc mặt của hắn
càng tái nhợt. Minh Minh, Như Nguyệt cùng Từ Đông cơ hồ đồng thời phóng
tới, theo phân ra ba hướng khác nhau vây chặt Klinsmann lại. Không có di chuyển tức thời, Klinsmann muốn chạy ra khỏi vây công của bốn gã Sinh
Tiếu Thủ Hộ Thần, tuyệt đối không có khả năng.
Nhưng mà,
Klinsmann cũng không phải tới có một mình. Năm đạo hắc sắc quang mang
trong nháy mắt bao phủ thân thể Klinsmann, phật khí chung quanh trong
nháy mắt bị tách ra, thân thể Klinsmann lóe lên, không có phật lực ảnh
hưởng, hắn lập tức dùng di chuyển tức thời, lúc hắn xuất hiện lần nữa,
đã đến đầu tường của Sùng Thánh Tự.
Không cần hỏi Tề Nhạc
cũng biết trợ giúp Klinsmann chính là năm tên Hấp Huyết Quỷ Thân Vương.
Mà gia hỏa Klinsmann quả nhiên giảo hoạt, muốn thu thập hắn tuyệt đối
không phải chuyện dễ dàng.
Klinsmann đứng trên đầu tường liếc nhìn Tề Nhạc, trong ánh mắt xuất hiện hào quang âm lãnh, thân hình lóe
lên, lặng yên biến mất trong bóng đêm.
Tề Nhạc không có đuổi, chê cười, rời khỏi phạm vi của Sùng Thánh Tự, Klinsmann có năng lực di
chuyển tức thời, cho dù đuổi cũng không đuổi kịp, huống chi, có thể
người của Hắc Ám Quốc Hội đang mai phục bên ngoài chùa, hiện tại đuổi
theo hắn, chỉ sợ tự tìm mất mặt.
Tiến lên vài bước, Tề Nhạc đi tới bên người lão tăng, ân cần hỏi:
- Đại sư, ngài không có sao chứ.
Lão tăng lắc đầu, nói:
- Quả nhiên là khí tức đến từ phương tây. Trách không được các người đã xuất hiện ở đây rồi, đi theo tôi.
Vừa nói, hắn mang theo bọn người Tề Nhạc đi vào trong Thiên Tầm tháp.
Làm cho Tề Nhạc kỳ quái là, dưới loại tình huống này, giáo đình cùng
thủ hộ giả Hy Lạp đều không có xuất hiện, thủ hộ giả Hy Lạp không đề cập tới, mình và giáo đình có quan hệ hợp tác, chẳng lẽ bọn họ không sợ
mình đạt được thánh nguyên hay sao? Từ bề ngoài mà nhìn nếu như đổi
mình thành người giáo đình, chỉ cần vừa phát hiện tình huống trước mắt,
tất nhiên sẽ cùng yêu cầu tiến vào trong Thiên Tầm tháp.
Nghĩ thì nghĩ, bọn người Tề Nhạc theo chân lão tăng đi vào trong Thiên Tầm
tháp, tầng đầu tiên của Thiên Tầm tháp rất khoáng đạt, nhưng cũng rất
đơn sơ, hoàn toàn không có sạch sẽ và khí tức tường hòa như bên ngoài,
thậm chí còn có chút rách nát. Trong tháp chỉ có một cái giường gỗ, một
cái bàn gỗ, cùng mấy cái ghế mà thôi.
Lão tăng lau vết máu trên khóe miệng, nói:
- Các vị ngồi đi.
Ánh mắt Tề Nhạc đảo qua chung quanh một lần rồi nhìn qua lão tăng.
- Đại sư, ngài ở lại nơi này sao? Tôi trước kia từng nghe nói qua, Đại
Lý tam tháp là thắng cảnh du lịch. Tu luyện ở địa phương này, ngài không sợ bị quấy rầy sao?
Lão tăng cười nhạt một tiếng, nói:
- Trong Thiên Tầm tháp không cho phép người bình thường tùy tiện đi
vào, bần tăng ở đây đã nhiều năm. Tu phật ở nơi nào cũng thế, tại sao
phải rời đi?
Tề Nhạc nói:
- Tổn thương của ngài
thế nào? Vừa rồi đánh lén ngài chính là Hấp Huyết Quỷ Thân Vương của Hắc Ám Quốc Hội. Năng lực của hắn không kém.
Lão tăng lắc đầu. Nói:
- Khí tức của hắn hoàn toàn chìm vào trong bóng tối, tuy trong tình
huống dùng khí tức va chạm với bần tăng lúc nãy. Nhưng năng lượng hắc ám của hắn với bần tăng không ảnh hưởng gì. Thí chủ không cần phải lo
lắng. Huống chi, tánh mạng đối với bần tăng mà nói là có cũng được,
không có cũng chẳng sao.
Tề Nhạc nói:
- Đại sư vẫn ở trong này lặng lẽ thủ hộ Sùng Thánh Tự sao?
Lão tăng cười nhạt một tiếng, nói:
- Lúc bần tăng hai mươi hai tuổi đã ở đây rồi, cũng được trăm năm rồi
về phần năm cụ thể thì bần tăng không nhớ. Tuy nơi này từng có lúc tin
tức bế tắc, nhưng bần tăng cũng có nghe tin tức Viêm Hoàng đã trở nên
mạnh mẽ. Chuyện này làm bần tăng vui mừng. Quốc gia không cần chúng ta
làm cái gì, bần tăng cũng an tâm bảo hộ mảnh tịnh thổ này tới lúc chết
mà thôi.
Từ Đông giật mình nói:
- Hơn trăm năm. Chẳng phải nói đại sư hơn trăm tuổi rồi sao?
Lão tăng nói:
- Không nghĩ tới bần tăng còn có thể vượt qua trăm năm ở nơi này, lại
gặp phải tranh đấu như trước kia. Mà Sùng Thánh Tự chính là hạch tâm của trận chiến ấy. Nếu như có thể, bần tăng hy vọng tất cả vị thí chủ có
thể giúp bần tăng cùng thủ hộ tịnh thổ như Sùng Thánh Tự này. Không nên
bị những kẻ tà ác bên ngoài phá hủy.
- Nghĩa bất dung từ.
Tề Nhạc kiên định nói. Tuy hắn là lưu manh, là một côn đồ, nhưng đây
là tổ quốc của hắn nha! Nếu như địch nhân từ bên ngoài tới muốn phá hủy
nơi này, hắn sao có thể ngồi yên mặc kệ chứ? Tuy biết rõ mục đích tới
đây là thánh nguyên, nhưng khi lão tăng đưa ra thỉnh cầu, hắn vẫn đáp
ứng không chút do dự.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...