Tề Nhạc nhẹ nhàng nhảy lên, đi vào trong Sùng Thánh Tự, vừa
mới đi vào phạm vi của chùa, cổ uy áp cường đại kia xuất hiện lần nữa, hoặc là nói, uy áp này luôn tồn tại. Đối với người của Phệ Hồn Đường mà nói. Đây có thể là áp lực thật lớn, nhưng đối với Tề Nhạc mà nói, cổ áp lực này không có bao nhiêu ảnh hưởng.
Với tư cách là người
kế thừa huyết mạch Kỳ Lân, cho dù lúc trước khi thực lực còn yếu đối mặt với uy áp bốn tộc trưởng còn không làm hắn lùi bước, uy áp hiện giờ có
thể làm cho hắn lùi bước được hay không đây?
- Khổ hải vô biên, quay đầu là bờ, chẳng lẽ trí nhớ của các vị không được tốt sao?
Âm thanh già nua to lớn vang lên lần nữa.
Xá Lợi Thủ Châu trên cổ tay Tề Nhạc đột nhiên sáng lên, hào quang lóe
lên, hào quang này dung nhập vào cổ uy áp ở chung quanh, trước đó Tề
Nhạc còn dùng vân lực khống chế bản thân nhưng hiện tại không còn nữa.
Tất cả áp lực đã biến mất.
- Ồ.
Cửa chùa mở ra, cổ uy áp kia chuyển hóa thành khí tức tường hòa, Tề Nhạc lại gặp được lão
tăng lúc trước. Chỉ có điều. Lão tăng lúc này nhu hòa hơn so với trước
kia.
Lông mi thật dài khẽ nhúc nhích, ngẩng đầu nhìn qua Tề Nhạc.
Tề Nhạc đi ở phía trước, đương nhiên ánh mắt của hắn tiếp xúc với ánh
mắt lão tăng đầu tiên, đột nhiên hắn ngây ngốc một cái, bởi vì hắn nhìn
thấy không phải đôi mắt đơn giản như vậy, trong ánh mắt của lão tăng lúc trước có chút mờ mịt, thâm thúy như biển cả thì lúc này biến thành
tường hòa ấm áp, cảm giác không hề bận tâm dẫn động khí tức của Xá Lợi
Thủ Châu, cảm giác tường hòa tràn ngập nội tâm của hắn, Tề Nhạc cảm thấy tâm tình của mình bình tĩnh lại, toàn thân tràn ngập cảm giác ấm áp,
bởi vì tu luyện Kỳ Lân Thăng Vân Đại Pháp mang lại nhiều ảnh hưởng mặt
trái, lúc này đã biến mất hoàn toàn.
Chắp tay trước ngực, Tề Nhạc cung kính nói:
- Ngài khỏe chứ, đại sư. Muộn như vậy còn tới quấy rầy ngài thật sự có lỗi.
Ánh mắt của lão tăng từ trên người Tề Nhạc chuyển xuống Xá Lợi Thủ Châu trên cổ tay hắn. Đột nhiên ánh mắt bắn ra hai đạo tinh quang, mặc dù
hào quang này lóe lên rồi biến mất, nhưng Tề Nhạc lại cảm giác Xá Lợi
Thủ Châu của mình như bị dò xét một lần.
Lão tăng lạnh nhạt nói:
- Thí chủ có được phật bảo tương trợ, chắc hẳn không cùng đường với đám đạo chích lúc trước, không biết tới đây cần làm chuyện gì?
Âm thanh của lão tăng không lớn, nhưng lọt vào trong tay lại mang theo tinh thần lực chấn nhiếp tâm thần.
Tề Nhạc nói:
- Chúng tôi đến đây chỉ có mục đích bảo vệ nơi này, không hy vọng thánh địa phật môn của Viêm Hoàng bị ô nhiễm.
Lão tăng cười nhạt một tiếng, nói:
- Các vị thí chủ có thể rời đi, chư pháp không tương, hết thảy đều tùy duyên mà định.
Minh Minh nhịn không được nói:
- Đại sư, chúng tôi tới đây giúp ngài. Nơi này có rất nhiều người xấu muốn cướp đồ vật trong chùa.
Lão tăng nhắm hai mắt lại, lạnh nhạt nói:
- Là ngươi, chính là ngươi, không phải ngươi, cưỡng cầu có ích gì. Bần
tăng không cần trợ giúp, hảo ý của các vị thí chủ bần tăng xin nhận.
Nhưng Sùng Thánh Tự là thánh địa phật môn, trời đã tối rồi, bần tăng
không thể lưu các vị ở lại.
Tề Nhạc nhíu mày, lão tăng này
nhìn bề ngoài thì có chút bất cận nhân tình, hắn nhìn qua cổ tay Minh
Minh không có Xá Lợi Thủ Châu, hình như không quá tín nhiệm với mấy
người mình dẫn theo.
Từ Đông còn muốn nói tiếp cái gì, lại bị Tề Nhạc ngăn cản.
- Đã như vầy, chúng ta không quấy rầy đại sư nghỉ ngơi. Thời điểm Sùng
Thánh Tự gặp nguy hại. Chúng ta sẽ không ngồi nhìn, đi thôi.
Nói xong, Tề Nhạc quay người đi ra ngoài. Lúc hắn quay người, hắn lặng
lẽ thóng thích khí tức Kỳ Lân của mình, hai đạo quang mang đen bạc từ
trên người của hắn hiện ra.
- Chờ một chút.
Trong âm thanh của lão tăng mang theo vài phần kinh ngạc.
Tề Nhạc quay người lại, lại nhìn vào mắt của lão tăng, nói:
- Đại sư có gì chỉ điểm sao?
Lão tăng cẩn thận dò xét Tề Nhạc vài lần, nói:
- Nếu như bần tăng không nhìn lầm. Hình như thí chủ kế thừa huyết mạch Kỳ Lân.
Tề Nhạc mỉm cười nói:
- Đúng vậy, tôi là Kỳ Lân thế hệ này.
Đối mặt với lão tăng không rõ bao nhiêu tuổi trước mặt, hắn không có chút giấu diếm thân phận của mình.
Lão tăng than nhẹ một tiếng:
- Trăm năm tang thương, Viêm Hoàng trải qua trắc trở, Kỳ Lân lại ứng
kiếp mà hiện. Tốt, tốt, tốt. Tất cả các vị thí chủ. Xin mời đi theo tôi.
Nói xong, hắn quay người đi vào trong Thiên Tầm tháp.
Tề Nhạc hơi do dự một chút, hắn do dự cũng không phải vì lão tăng này,
mà là đám gia hỏa ở bên ngoài. Trong kế hoạch của hắn, đợi sau này, tìm
một cơ hội bàn với lão tăng nơi đây. Để tránh bị Hắc Ám Quốc Hội, giáo
đình hoặc là thủ hộ giả Hy Lạp hiểu lầm mình có được thánh nguyên.
Nhưng lão tăng mời bọn họ tiến vào Thiên Tầm tháp, không bị hiểu lầm mới là lạ.
Nhưng mà, Tề Nhạc cũng chỉ hơi do dự mà thôi, vẫn kiên định đi theo lão tăng vào trong Thiên Tầm tháp. Bị hiểu lầm thì thế nào, chính mình là
Kỳ Lân, kế thừa huyệt vương của thần thú, sao lại lùi bước dễ dàng như
vậy?
Đúng lúc này, một đạo thân ảnh màu đỏ xuất hiện bên
người lão tăng, một cái lợi trảo sắc bén chụp vào cổ lão tăng. Bởi vì
tốc độ quá nhanh, ngay cả Tề Nhạc cũng không kịp phản ứng. Đáng sợ hơn
chính là khi thân ảnh màu đỏ này xuất hiện. Phật khí chung quanh người
lão tăng bị dạt ra chung quanh, không khí trong phạm vi mười mét như
đông cứng lại. Khí tức âm tà bao phủ khắp Sùng Thánh Tự, hai con mắt đỏ
như máu tràn ngập tà ác.
- Coi chừng.
Tề Nhạc hét
lớn một tiếng, thân tùy ý động, tay phải đưa lên phía trước, một đạo
điện quang màu tím hiện ra trên tay hắn. Nhưng mà, dù sao động tác của
hắn đã chậm, thời điểm hắn vươn tay ra, trảo của đối phương đã đặt lên
cổ của lão tăng.
Lão tăng không có kinh hoảng, kim quang đối
phó Phệ Hồn Đường lại xuất hiện lần nữa, ngạnh kháng với lợi trảo kia,
lợi trảo tới nhanh thu lại nhanh hơn, kim quang lóe lên, thân ảnh màu đỏ kia phiêu nhiên lui ra sau hai mươi mét, vừa vặn né nhanh qua công kích của Tề Nhạc. Tề Nhạc sợ lôi điện của mình hủy hoại Thiên Tầm tháp, vội
vàng khống chế vân lực làm cho lôi điện biến mất.
Thân thể
lão tăng hơi nhoáng một cái, há mồm phun ra một ngụm máu tươi, quay đầu, phật khí toàn thân mạnh mẽ, hiển nhiên, vị cao tăng này đã tức giận vì
bị đánh lén.
Đột nhiên xuất hiện đánh lén lão tăng, chính là
Hấp Huyết Quỷ Thân Vương Klinsmann của Hắc Ám Quốc Hội. Hắn cũng kinh
ngạc không kém gì lão tăng, hắn dựa vào kỹ năng di chuyển tức thời đánh
lén, tuy hắn không dùng toàn lực vì không muốn giết lão tăng, thực lực
của hắn là Hấp Huyết Quỷ Thân Vương, lại là đánh lén, vốn tình thế bắt
buộc, ngay cả phật lực chung quanh người lão tăng hắn cũng tính toán rõ
ràng, thật không nghĩ đến, vẫn thất bại.
Thời điểm lợi trảo
của hắn tiếp xúc với kim quang từ trên người lão tăng, Klinsmann cảm
giác được, công kích của mình không phải đánh lên người lão tăng, mà là
cả Sùng Thánh Tự. Trong khoảnh khắc đó, lực phòng ngự của ngôi chùa gia
trì lên người lão tăng, lúc này mới hóa giải công kích của hắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...