Trát Cách Lỗ nói:
- Hai người không cần lo lắng, chúng ta
tạm thời án binh bất động, nhìn xem Hắc Ám Quốc Hội, giáo đình, thủ hộ
giả Hy Lạp sẽ có phản ứng gì. Nếu như hai con hung thú này có liên quan
tới thánh nguyên, như vậy, bọn họ tuyệt đối không ngồi yên chẳng lý tới. Bởi vậy, chúng ta không cần biểu hiện quá mức gấp gáp.
Tề Nhạc cười:
- Đại sư, có phải ngài tính mượn đao giết người không?
Sắc mặt Trát Cách Lỗ cứng đờ, nói:
- A Di Đà Phật, Tề Nhạc, chẳng phải anh đang kích thích tôi sao?
Tề Nhạc thản nhiên nói:
- Tôi đang giúp ngài rèn luyện phật tâm nha, có lẽ như vậy mới có lợi với ngài a.
Trát Cách Lỗ thật sự không làm gì được hắn, cười khổ nói:
- Tôi cảm giác hai con hung thú này có một con ở trong nước, một con
khác ở trong Thương Sơn. Cụ thể là cái gì thì không rõ ràng lắm. Hung
thú trên biển thì có tu vi khoảng chừng sáu ngàn năm, trên núi mới là
vương giả của hung thú, chính là cấp vạn năm. Vừa rồi Nhạc Nguyên không
có gạt chúng ta, cái gọi là thánh nguyên, có lẽ nằm ở gần Sùng Minh
Tự, hơn nữa khí tức của nó không ổn định, năng lượng chỉ ẩn hiện ở Sùng
Minh Tự, muốn tìm được nó cũng không khó khăn. Nhưng bây giờ chúng ta
không cần nóng vội.
Tề Nhạc ngẫm lại, nói:
- Chúng ta ăn cơm trước đi. Có người giáo đình giằng co với Hắc Ám Quốc Hội,
bọn họ không dễ gì có động tác, nếu tất cả mọi người đang chờ đợi cơ
hội, chúng ta đây dứt khoát buông lỏng một chút, tiên phát chế nhân.
Từ Đông cười nói:
- Tề Nhạc, anh bây giờ còn biết dùng chiến thuật, không tệ ah!
Tề Nhạc tức giận nói:
- Tuy tôi ít học, nhưng tiểu thuyết cũng xem không ít nha, chút chiến
thuật đó có là cái gì. Huống chi, hiện tại không phải so đấu thực lực,
vận khí cũng rất trọng yếu. Bàn về vận khí, anh cảm thấy có ai tốt hơn
điềm lành như tôi không?
Dù lời hắn hơi hơi tự đại, nhưng Kỳ
Lân mang điềm lành như hắn nói không sai. Bản thân của điềm lành là một
trong những năng lực của Kỳ Lân, mặc dù có tính không xác định rất lớn,
nhưng Tề Nhạc mấy lần tìm được đường sống trong chỗ chết, từ tốc độ tăng thực lực nhanh các đồng bạn, điềm lành của hắn chính là hàng thật giá
thật.
Hương vị đồ ăn Vân Nam mặc dù không tệ, nhưng chiến sĩ
Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần phần lớn là người phương bắc, ăn đồ ăn phương nam
có chút không thích ứng, đương nhiên, ngoại trừ người nào đó. Ăn xong
phần ăn của mười mấy người, hương vị đối với Tề Nhạc mà nói đã không còn trọng yếu. Trước tiên chỉ lo nhét đầy bao tử, tận lực tăng khả năng
khôi phục tiềm lực của mình trở lại mới là trọng yếu nhất.
Bầu trời Đại Lý tối lại rất nhanh, có lẽ nguyên nhân là do mùa đông a,
nhiệt độ ở đây so với Côn Minh còn thấp hơn một chút, nhưng so với Kinh
Thành thì cao hơn rất nhiều, độ ẩm cao làm thân thể rất thoải mái.
Ánh hoàng hôn ở phương tây từ từ yếu lại, những đám mây trắng biến
thành màu đen, thấp thoáng có tuyết sơn, bích thủy, bạch tháp, cảnh sắc
mang theo vài phần mông lung mờ ảo.
Nhạc Nguyên gọi điện cho
Tề Nhạc, thông tri hắn đã thăm dò được hướng đi của Hắc Ám Quốc Hội,
hiện giờ đội ngũ giáo đình đang đề phòng, hy vọng Tề Nhạc có thể chuẩn
bị nhanh rồi tập hợp với bọn họ, buổi tối đối phó Hắc Ám Quốc Hội hiển
nhiên không phải lựa chọn sáng suốt, Nhạc Nguyên gọi, hắn đã phái người
giám thị phương hướng của Hắc Ám Quốc Hội, đợi đến buổi sáng ngày mai,
thời điểm mặt trời ló dạng, chính là lúc động thủ giải trừ uy hiếp từ
Hắc Ám Quốc Hội. Chỉ cần tiêu diệt được uy hiếp lớn này, lại đối phó thủ hộ giả Hy Lạp dễ dàng hơn rất nhiều.
Đương nhiên Tề Nhạc đáp ứng Nhạc Nguyên, nhưng hắn vừa cúp điện thoại, lập tức thương nghị với
các chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần.
Sau khi trao đổi ngắn
ngủi, mọi người nhất trí cho rằng hành động lần này càng phải chủ động
hơn, sau khi thương lượng xong, Tề Nhạc quyết định, nhân dịp này, phải
mau chóng dò xét sự huyền bí của thánh nguyên.
Trát Cách Lỗ nói:
- Ban đêm với Hắc Ám Quốc Hội mà nói là thời gian phi thường quý giá.
Bọn chúng chắc chắn sẽ hành động vào tối nay. Tuy chúng ta cũng hành
động, nhưng tốt nhất không nên xung đột với bọn chúng là tốt nhất. Hắc
ám dị năng giả có thể phát huy thực lực vô cùng mạnh mẽ trong đêm tối.
Hành động tối nay do Tề Nhạc cùng Như Nguyệt cộng nhau chủ trì.
Tề Nhạc nói:
- Đại sư, tôi hiểu ý của ngài. Tuy hiện tại không biết Hắc Ám Quốc Hội
và giáo đình có phát hiện sự tồn tại của hung thú hay không, nhưng chỉ
cần bọn chúng có một phương động thủ, thì phương khác tuyệt đối không
ngồi nhìn, nếu như hai phương này lưỡng bại câu thương với hung thú, vậy thì cứ cho chúng đánh trước, sau đó chúng ta lại làm bọ ngựa bắt ve,
chim sẻ núp đằng sau.
Từ Đông nói:
- Chỉ sợ giáo
đình cũng nghĩ như vậy, thậm chí Hắc Ám Quốc Hội có khả năng cũng thế.
Cho nên, bọn họ sẽ hành động phi thường cẩn thận. Chúng ta nên hành động cẩn thận thì tốt hơn.
Như Nguyệt nói:
- Chúng ta
không phải sợ, luôn luôn sẽ có một phương không nhịn được. Nếu như buổi
tối hôm nay Hắc Ám Quốc Hội không động thủ, đại khái chúng ta có thể hợp tác với giáo đình, ngày mai ít nhất phải làm trọng thương Hắc Ám Quốc
Hội.
Tề Nhạc lắc đầu, nói:
- Không vội, ngày mai
cũng phải nhìn tình huống mà định, trước mắt mà nhìn, Hắc Ám Quốc Hội sẽ xem chúng ta là địch thủ lớn nhất, nhưng mà, càng giấu ở thầm, mới càng là nguy hiểm. Tôi luôn có cảm giác, địch thủ cạnh tranh lớn nhất của
chúng ta chính là thủ hộ giả Hy Lạp, sau đó là giáo đình, cuối cùng mới là Hắc Ám Quốc Hội. Mà nước Thái Dương, nhiều lắm chỉ là con khỉ nhỏ mà thôi. Bọn chúng tốt nhất không nên xuất hiện, xuất hiện thì chúng ta sẽ tập trung hỏa lực tiêu diệt bọn chúng.
Như Nguyệt nói:
- Vậy thì tốt. Tối nay chúng ta hành động phân ra hai tổ, tôi, Minh
Minh, Tề Nhạc, Từ Đông, chúng tôi có thực lực ngoài năm vân, tuy Tề Nhạc chỉ có bốn vân, nhưng năng lực chỉnh thể lại vượt qua năm vân. Do chúng tôi tiến hành dò xét đầu tiên, những người khác ở lại với đại sư, chúng ta tùy thời liên lạc. Một khi gặp phải vấn đề, chúng ta sẽ tiến hành
thông báo mọi người tới trợ giúp sau. Bảo vệ tốt đại sư là trọng yếu
nhất. Cho dù hành động chúng ta lần này không thành công, cũng nhất định phải toàn thân trở ra.
Từ phân tích thực lực của Như Nguyệt, Như Nguyệt phân công phi thường hợp lý, ngay cả Tề Nhạc cho rằng tất cả mọi người không có dị nghị gì, đột nhiên Hồ Quang nói:
- Nếu như trong nhị hải có hung thú, tôi tiến hành hạ độc nhị hải thì như thế nào? Cho dù không thể hạ độc chết nó, cũng khiến nó khó chịu mới tốt.
Nói không chừng sẽ gây sóng gió, còn có tác dụng làm rối.
Tề Nhạc nhìn ra hào quang hèn mọn bỉ ổi trong mắt hắn, nói:
- Anh cam lòng nhìn thủy vực của nhị hải không còn gì sao?
- Cái này...
Tuy Hồ Quang xuất thân trong hắc đạo, nhưng cũng không có đại biểu hắn sẽ làm chuyện táng tận lương tâm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...