Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Từ Đông cười nói:

- So cái gì? So xem ai kém cỏi nhất sao?
Được rồi, đều là huynh đệ mình, hai người các ngươi cũng đừng nháo rồi. Nghe Tề Nhạc đi về trước đi. Chúng ta cũng không cần đi nhiều người,
hơn nữa cũng không phải thực sự đi làm loạn, cho dù muốn làm, cũng là
lão đại tự mình một người lên, chúng ta đi chỉ là đi phòng ngừa đối
phương quần ẩu thôi.

Điền Thử chán nản nói:

- Ai, cũng là do ta quá ngu ngốc, đến bây giờ vẫn chưa đột phá hai vân nên không giúp được các ngươi.

Tiểu Ất ôm bả vai khoan hậu của Điền Thử nói:

- Được rồi, tôi không phải cũng thế sao? Cậu nghĩ rằng chúng ta đều có
thể biến thái như lão đại sao! Thoáng cái đã vọt lên rồi. Đi thôi, chúng ta có công phu ở chỗ này nhàn rỗi, còn không bằng dành thời gian vào
việc tu luyện. Hai ta tiện đường, cùng quay về đi. Lão đại, có tin tức
tốt gì nhớ cho bọn tôi biết.

Vừa nói, hắn ôm lấy bả vai Điền Thử rời đi trước, Điền Thử còn không bỏ liếc nhìn Mạc Địch, thấp giọng nói câu gì đó.

Mọi người ở đây đều là cường giả xuất sắc, thanh âm của Điền Thử tuy
rằng áp thấp, nhưng bọn hắn vẫn nghe được Điền Thử nói với Mạc Địch bốn
chữ: chú ý an toàn.

Tề Nhạc thầm than một tiếng trong nội
tâm, từ bên ngoài nhìn vào, chênh lệch giữa Điền Thử và Mạc Địch xác
thực quá lớn, cũng khó trách Mạc Địch rất khó tiếp nhận hắn. Chính mình
những ngày này một mực đang bận chuyện của mình, đợi sau khi giải quyết
chuyện Minh Minh xong rồi, cũng nên quan tâm quan đến chuyện của Điền
Thử.


Mạc Địch đến cùng có cảm giác gì với Điền Thử cũng nên
hỏi rõ ràng mới tốt, nếu thật sự ngay cả chút cơ hội cũng không có thì
không bằng mình khích lệ Điền Thử buông tha cho, còn hơn để hắn càng lún càng sâu, tương lai không cách nào tự kềm chế.

Trong khi Tề
Nhạc suy nghĩ thì Thiên Hồn đã thực hiện xong cuộc gọi, bất đắc dĩ nhìn
Tề Nhạc, Tề Nhạc cũng nhìn hắn toát ra một tia mỉm cười thản nhiên,
trong mỉm cười còn có một tia kiên định, chấp nhất:

- Tề
Nhạc, vậy thì cùng đi a. Lão gia tử nói để các cậu đều đi. Bất quá, lão
gia tử hi vọng các cậu phải hiểu rõ thân phận bằng hữu của mình.

Tề Nhạc cười hắc hắc, nói:

- Vốn tôi chính là bạn trai Minh Minh, chuyện này không cần hiểu rõ gì
cả. Gặp mặt Lâm Nhất Phàm kia ở chỗ nào? Loại chuyện của tiểu bối này
lão gia tử sẽ không tự mình đi đấy chứ?

Thiên Hồn lắc đầu, nói:

- Lão gia tử tự nhiên sẽ không đi. Nhưng có Cơ Đức và những người kia. Các cậu đều đi cả sao?

Tề Nhạc mỉm cười, không đợi hắn mở miệng, Quản Bình đã xuống khỏi xe Audi:

- Tự nhiên phải đi toàn bộ rồi, chúng ta đều muốn nhìn, là người nào lại muốn cưới Minh Minh của chúng ta đi Tây Phương.

Thiên Hồn cười khổ nói:

- Các cậu thực là gây phiền toái cho tôi ah! Vậy thì đều cùng đi theo
đi. Xe của chúng tôi ở phía trước dẫn đường, các cậu ai lái xe của chúng tôi?

Tề Nhạc nói:

- Không cần, chúng tôi mấy
người này có hai chiếc xe vậy là đủ rồi. Thiên Hồn đại ca, lần này làm
khó dễ anh rồi, đợi một lát, tôi nói với bằng hữu vài câu rồi chúng ta
đi.

Vừa nói, hắn buông tay Minh Minh ra đi đến bên người Trầm Vân và Hứa Tình.

Trầm Vân nhìn nhìn Tề Nhạc, lại nhìn nhìn mấy Sinh tiếu thủ hộ thần đi cùng hắn, nói:

- Còn có việc sao?

Tề Nhạc nói:

- Chị Vân, tôi có chút chuyện cần chị hỗ trợ.

Trầm Vân nói:

- Cậu nói đi, lần trước cậu bỏ qua cho phụ thân của tôi, bất luận cậu bảo tôi làm gì, tôi đều đáp ứng cả.

Tề Nhạc mỉm cười, nói:


- Đối với chị mà nói cũng không phải chuyện gì khó xử cả, hiện giờ tôi
thời gian cấp bách, trước hết không nói với chị được, nếu chị đã đáp
ứng, đợi chuyện của tôi xong xuôi sẽ gọi cho chị a.

Trầm Vân nhẹ gật đầu, nói:

- Tốt, tôi chờ điện thoại cậu. Tề Nhạc. . .

Nàng kêu Tề Nhạc một tiếng, nhưng nhìn thoáng qua Minh Minh bên cạnh
hắn, vẫn nhịn xuống không nói chuyện mình muốn nói, nàng cúi đầu xuống,
nói:

- Các cậu đi đi.

Tề Nhạc không hỏi, hắn mơ hồ đã đoán được vài phần Trầm Vân muốn nói với mình chuyện gì, ngay tại
lúc này, hắn biết rõ mình không thể hỏi, ánh mắt đảo qua trên người Trầm Vân và Hứa Tình, lúc này mới quay người chỉ về phía Thiên Hồn ý bảo có
thể xuất phát.

Thiên Hồn thở dài một tiếng, quay người đi về
phía xe, ánh mắt Đao Hồn và Thổ Hồn đều rất bất thiện đọng lại trên
người Tề Nhạc trong nháy mắt, lúc này mới đi theo Thiên Hồn.

Mạc Địch và Từ Đông lên xe của Quản Bình, Tề Nhạc lôi kéo Minh Minh lên
chiếc BMW, ba chiếc xe nối đuôi nhau chạy ra khỏi đại học Thanh Bắc.

Thẳng đến khi ba chiếc xe chuyển cua, biến mất trong tầm mắt thì Hứa
Tình mới thở dài một hơi, toàn thân tựa hồ cũng buông lỏng xuống. Trầm
Vân ân cần hỏi han:

- Tinh nhi, em làm sao vậy?

Hứa Tình nói:

- Chị Vân, những người vừa rồi là ai thế? Vì sao Tề Nhạc lại ở cùng bọn họ. Xem ra, có mấy người tựa hồ giống như là thủ hạ của Tề Nhạc vậy.

Trong mắt Trầm Vân toát ra một tia đắng chát, nói:

- Có một số việc em không nên biết thì tốt hơn. Chị chỉ có thể nói em
biết, Tề Nhạc tuyệt không phải như em thấy trước kia đâu.


Hứa Tình nhẹ gật đầu, nói:

- Em cũng cảm giác được, lần này gặp lại hắn, hắn và trước kia rõ ràng
không giống nhau. Không còn hư hỏng như trước kia. Hắn trước kia tất cả
đều phóng thích ra ngoài, còn giờ tựa hồ đều thu liễm cả vào trong, em
cũng không biết vì cái gì mà lần này trông thấy hắn, trong nội tâm luôn
luôn có chút cảm giác lạ lạ. Hắn thật không có trách em, nhưng sau khi
em thấy hắn, lại cảm thấy cảm giác áy náy trong nội tâm còn mạnh hơn.

Trầm Vân kéo Hứa Tình tay, nói:

- Tốt rồi Tinh nhi, đừng nghĩ nhiều nữa, chúng ta cũng đi thôi.

Thiên Hồn cũng không nói địa điểm gặp mặt, cho nên Tề Nhạc và Quản Bình đều chỉ có thể lái xe đi theo sau xe của hắn, tốc độ của Thổ Hồn rất
nhanh, may mắn là kỹ thuật của Tề Nhạc và Quản Bình cũng không tệ, lúc
này mới có thể theo ở phía sau. Thời gian dần trôi qua, Tề Nhạc đã đoán
được mục đích của chuyến đi này. Đêm qua, hắn cũng đã đi qua con đường
này. Đúng a!

Mình thật là hồ đồ, Hilton không phải là là chỗ
gặp mặt tốt nhất sao? Minh Minh có ca ca của nàng Cơ Đức cùng đi gặp mặt với Lâm Nhất Phàm, mà sự xuất hiện của mấy người mình chỉ là chuyện xấu mà thôi. Tình huống hiện giờ rất vi diệu, theo ý nào đó mà nói, mấy
người mình có thế nói là đối lập với ba người Hy Lạp, mà những người của Viêm Hoàng Hồn, kể cả Cơ Đức trong đó lại đảm nhiệm nhiệm vụ cân đối.

Tề Nhạc đưa điện thoại cho Minh Minh, bảo nàng thông báo cho Hải Như Nguyệt mục đích chuyến đi này.

Quả nhiên, suy đoán của Tề Nhạc là chính xác, xe của Thiên Hồn trực tiếp chạy đến Hilton mới ngừng lại.

Ngày hôm qua Tác Tác đã gặp Tề Nhạc rồi, nhưng Tề Nhạc cũng không sợ
bị nàng nhận ra, cho dù biết rõ thì đã sao chứ? Dù sao mình cũng không
có ý định giải quyết hòa bình với mấy người Hy Lạp này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận