Nhìn thấy Tề Nhạc đi thang máy xuống lầu, Văn Đình có chút bối rối trở lại gian phòng của mình, đóng cửa thật kỹ, mới vừa rồi nàng còn bình thường, toàn thân lập tức biến thành màu đỏ như máu, nàng không thể chờ đợi được mà lao vào một căn phòng, nếu như Tề Nhạc có thể nhìn thấy gian phòng kia, nhất định sẽ chấn động, bởi vì gian phòng này đã sớm bị cháy đen, mà cháy đen này là do lửa cháy.
Áo ngủ trên người của Văn Đình nhanh chóng biến thành tro tàn, nàng thống khổ ngồi trong đó, ánh lửa đỏ rực bao phủ toàn thân, thân thể mềm mại như ẩn như hiện, lửa đỏ như máu hướng ra chung quanh, nàng như toàn lực khắc chế, nhưng không cách nào khắc chế như cũ.
Tình huống như vậy diễn ra trong một giờ, ánh lửa từ từ nhỏ lại, Văn Đình thở hổn hển từng ngụm, thân thể mềm mại trần trụi, làn da hiện ra màu đỏ thẫm.
- Không nghĩ tới nhanh như vậy, xem ra, mình không thể không bế quan một thời gian ngắn. Tề Nhạc, chẳng lẽ là do khí tức Kỳ Lân trên người anh ảnh hưởng tới tôi sao? Hy vọng lần này bế quan thời gian không quá dài.
Ôn nhu trong mắt Văn Đình hiện ra, làn da ửng hồng trên người nàng từ từ bình thường, một tầng lân phiến rậm rạp hiện ra, thống khổ trên mặt trầm tĩnh lại, thân thể nàng co rút cùng một chỗ, lân phiến màu đỏ này không ngừng lan tràn ra khắp toàn thân...
Thời điểm Tề Nhạc trở về biệt thự Long Vực thì thời gian không còn sớm, hắn mở cửa xe BMW của Văn Đình ra nhưng trong nội tâm lại lo lắng cho Văn Đình, vừa rồi hắn tận lực đi điều tra khí tức năng lượng trong người của Văn Đình, nhưng làm hắn thất vọng là, trải qua khí tức Kỳ Lân tìm kiếm, hắn cũng không có phát hiện cái gì. Nhưng vào lúc giữa trưa hắn phát hiện trên người Văn Đình có năng lượng chấn động. Nhưng người ta là con gái, hắn cũng không thể bắt buộc kiểm tra người ta nha.
Tề Nhạc lái xe vào trong biệt thự, trong biệt thự Long Vực có bãi đỗ xe rất lớn, hắn đem xe đậu vào một chỗ rồi quay vào trong biệt thự.
Tiến vào đại sảnh, lập tức có hương khí thổi vào mặt, cái mũi hít hít, Tề Nhạc quăng áo khoác lên ghế sô pha, không thể chờ đợi được mà đi vào trong đại sảnh. Với hắn mà nói, lực hấp dẫn của đồ ăn còn lớn hơn.
Tiến vào nhà ăn Tề Nhạc bị giật mình, tuy hôm nay Minh Minh chưa có trở về, nhưng nhà ăn rất kỳ diệu, các chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần trừ Minh Minh ra lại đầy đủ, hơn nữa có Trát Cách Lỗ đại sư, gom góp lại một bàn tràn đầy, không có vị nào là không có.
- Tất cả mọi người ở đây à! Tiểu Ất, qua bên kia một chút, cho tôi chỗ này.
Tề Nhạc trung thực không khách khí mà lách vào một cái ghế.
Từ Đông kinh ngạc nói:
- Tề Nhạc, tôi nghe Như Nguyệt nói buổi tối nay anh có việc, tại sao anh trở về?
Tề Nhạc cầm một đôi đũa, lại nhìn một mâm rau, vừa nói:
- Ai nói buổi tối có việc thì không thể quay về dùng cơm. Hôm nay người đông đủ ghê! Sức hấp dẫn của đại sư thật lớn, đại sư, buổi tối hôm nay có muốn đi thưởng thức hồng trần không?
Trát Cách Lỗ cười khổ nói:
- Không đi a, đêm qua kích thích với tôi quá lớn, tôi cần hòa hoãn một thời gian ngắn mới đi tiếp.
Hải Như Nguyệt từ khi thấy Tề Nhạc đi tới, ánh mắt nhìn qua người hắn, nhìn thấy hắn bắt đầu ăn cơm, lúc này mới nói:
- Hôm nay tôi thu được tin tức Kinh Thành Trầm gia, nói là phát hiện dấu vết hung thú gần Kinh Thành, hình thái hung thú là gì thì không biết, năng lực cũng không biết, nhưng có thể đoán trước là thực lực phi thường cường đại. Tạm thời không tạo thành phá hư gì.
Tề Nhạc vẫn cúi đầu ăn cơm như trước, giống như không có nghe được Hải Như Nguyệt nói, Điền Thử nói:
- Cái gì cũng không biết, vậy Trầm gia làm sao phát hiện sự tồn tại của hung thú chứ?
Hải Như Nguyệt nói:
- Người của Trầm gia tại Kinh Thành phát hiện mấy dấu vết hung thú lưu lại ở ngoài Kinh Thành, nhìn móng vuốt thấy vô cùng to lớn, hơn nữa rất đặc thù, tôi cũng cẩn thận phân biệt qua, tuy móng vuốt này không thể nhận ra đó là hung thú gì, nhưng có thể kết luận, đây không phải gia súc bình thường, nhưng tôi kỳ quái là, nếu như có hung thú hoặc thần thú xuất hiện, vì cái gì thủ trạc của chúng ta không phát hiện chứ? Chỉ có thể chứng minh một vấn đề, con hung thú này có năng lực thu liễm khí tức, hung thú có được năng lực này, tu vi ít nhất cũng hơn ba ngàn năm, hơn nữa, năng lực của nó phi thường đặc thù, thuộc về chủng loại đặc biệt.
Từ Đông trầm ngâm nói:
- Có lẽ chúng ta nên đi tới đó tìm kiếm, hy vọng có thể phát hiện ra hung thú này.
Quản Bình nói:
- Tìm tòi thì tôi không đi, gần đây nghiên cứu khoa học của tôi còn rất nhiều chuyện, nghiên cứu không thành công của tôi rất được cấp trên coi trọng, tuy quốc gia chúng ta sẽ không tạo ra quái vật như đám Thái Dương Quốc kia, nhưng thành quả nghiên cứu gien này rất có tính phát triển, gần đây đang tiến hành nghiên cứu chỉnh hình, đoán chừng tôi có một thời gian ngắn không trở về, có cái gì đặc biệt cần tôi thì các vị liên lạc trực tiếp với tôi.
Bản thân hắn là nhà khoa học cuồng nghiên cứu, đối với nghiên cứu khoa học đương nhiên cực kỳ coi trọng, những người khác cũng hiểu suy nghĩ của hắn, cho nên không có ai bất mãn gì.
Mạc Địch ngẫm lại, nói:
- Nếu như tìm tòi thì buổi tối không thành vấn đề.
Điền Thử nghe Mạc Địch nói như vậy, nói:
- Em cũng đi.
Mạc Địch nhíu mày, nói:
- Em cũng đi, nhưng mỗi ngày em đều có khóa, hơn nữa, thực lực của em không đủ, ra bên ngoài sợ rằng sẽ gặp nguy hiểm.
Nàng nói chuyện với Điền Thử luôn luôn là giọng điệu lão sư, nhưng mà, lời nàng nói luôn có lực uy hiếp cao với Điền Thử, chỉ sợ có thể so sánh với Tề Nhạc, Điền Thử quăng ánh mắt xin giúp đỡ về phía Tề Nhạc.
Tề Nhạc nuốt đồ ăn xuống, nói:
- Tính toán, chuột nhỏ, em đừng có đi, chị Mạc Địch nói đúng, trước khi thực lực đạt tới ba vân, anh đề nghị em và Tiểu Ất không được tham gia bất cứ hành động gì của Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần cả. Chúng ta có mười ba người, bất luận có sơ suất gì cũng là chuyện lớn. Anh không muốn em có việc gì.
Hải Như Nguyệt nhìn qua mọi người chung quanh, nói:
- Đêm nay?
Từ Đông nói:
- Vậy đêm nay đi. Tôi thấy như vậy cũng tốt, buổi tối hôm nay Mạc Địch không cần đi, tôi cùng Như Nguyệt, Tề Nhạc, ba người chúng ta đi thì tốt hơn, chúng ta đều có năng lực phi hành, hành động cũng thuận tiện một ít. Nếu quả thật gặp hung thú thượng cổ, chỉ cần không phải cấp độ vạn năm, dùng thực lực ba người chúng ta, có lẽ có thể ứng phó.
- Móa, anh nói tôi cũng biết bay? Không có, hai người đi là được rồi.
Tề Nhạc nghe được phải bay, lập tức dao động tâm thần.
Từ Đông tức giận nói:
- Lần trước anh cứu Minh Minh, bay còn nhanh hơn ai khác, mọi người đều nhìn thấy nha.
Tề Nhạc vẻ mặt đắng chát.
- Thế nhưng mà, tôi sợ độ cao! Cái này, có thể không bay không?
Tề Nhạc thốt ra lời này, mọi người đều đưa mắt nhìn nhau, thử nghĩ, đường đường là Kỳ Lân, vương của cầm tinh lại sợ bay, nếu là người khác chắc chắn sẽ bị cười rụng răng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...