Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Rời khỏi tập đoàn, Tề Nhạc đánh xe taxi đi tới địa chỉ mà Lam Nhã nói, tiền trên người hắn rất ít, nếu không phải tình huống của Văn Đình hôm nay, hắn cũng không nở dùng tiền.

Khá tốt, địa chỉ của Lam Nhã nói không cách xa tập đoàn Long Vực, không lâu sau khi đi ra. Đây là một cư xá cao cấp, Tề Nhạc dựa theo địa chỉ đi lên lầu, ấn số phòng trên hệ thống gác cổng, hắn đang đợi trả lời.

Đợi cả buổi, lại không có ai lên tiếng, thời điểm Tề Nhạc đang chuẩn bị dùng một ít thủ đoạn đặc thù tiến vào, một thanh âm làm hắn bỏ đi ý nghĩ của mình.

- Tề Nhạc, đừng gọi nữa, trong nhà của tôi không có người.

Tề Nhạc quay lại, chỉ thấy Lam Nhã còn cao hơn mình đang đứng phía sau, ánh mắt của nàng lạnh như băng.

- Nhà của cô? Đây không phải nhà của Văn Đình sao?

Tề Nhạc nghi ngờ nói.

Lam Nhã nói:

- Anh cảm thấy tôi sẽ tùy tiện nói địa chỉ nhà của một cô gái độc thân cho anh biết sao? Đi thôi, theo tôi lên đi, tôi có lời cần nói với anh.

Nàng cũng vừa tan tầm, có lẽ nguyên nhân do công tác quá bận rộn, giống như Hải Như Nguyệt, nhìn nàng có vài phần mệt mỏi.

Tề Nhạc không nói thêm gì, trực tiếp đi theo Lam Nhã lên lầu, bởi vì hắn hiểu được, muốn có được địa chỉ của Văn Đình chỉ có thể hỏi Lam Nhã.


Nhà của Lam Nhã rất lớn, ước chừng một trăm năm mươi mét vuông, lắp đặt thiết bị cũng không xa hoa, nhưng thanh lịch tao nhã. Nàng chỉ ghế sô pha cho Tề Nhạc, ý bảo hắn ngồi xuống, nàng thì ngồi lên ghế sô pha khác.

- Lam Nhã, cô có ý gì? Cho dù cô không nói địa chỉ của Văn Đình cho tôi biết, cũng không cần lừa tôi đi tới nơi này. Đừng quên, cô cũng chỉ có một mình nha!

Lam Nhã hừ một tiếng, nói:

- Tôi tìm anh đương nhiên là có chuyện, tôi hỏi anh, lần trước anh đến Phượng Nhã làm có phải đã làm gì với Văn Đình hay không?

- A? Cô có ý gì? tôi là người đứng đắn nha, rất thuần khiết đấy, tôi có thể làm cái gì.

Tề Nhạc bất mãn nói.

Lam Nhã nói:

- Vậy tại sao sau khi anh mất tích mỗi ngày Văn Đình đều rầu rĩ không vui. Tổng công ty không biết có bao nhiêu gia hỏa đang theo đuổi nàng, cũng không thấy nàng cho sắc mặt tốt với ai, mà anh là người đầu tiên, nàng rất nhiệt tình với anh nha, buổi trưa còn đi ăn cơm với anh. Anh không thấy, tâm tình của nàng không tốt sao, ngay cả công việc cũng thường phạm sai lầm, anh không nên cho rằng những lời tôi nói là bình thường. Tôi là bạn tốt nhất của Đình Đình, mà Như Nguyệt cũng thế, nhưng tôi có cảm giác anh là kẻ bắt cá hai tay. Tôi ghét nhất là nam nhân không chung thủy.

- Móa, cô có lầm hai không, chuyện của tôi lúc nào được cô quản rôi. Tôi với người của cô, Đình Đình hôm nay dường như bị bệnh, cô mau nói cho tôi biết nàng đang ở nơi nào, hiện tại tôi còn đi thăm nàng.

Tính nhẫn nại của Tề Nhạc đang bị mài đi.

Lam Nhã bĩu môi, nói:

- Nói cho anh biết. Cho anh thừa cơ đi quấy rối nàng sao? Người như anh tôi gặp nhiều rồi, tuy tôi không biết anh làm cách nào tiếp cận Như Nguyệt cùng Đình Đình, nhưng mà, hiện giờ tôi cảm thấy anh nên từ chức ở tập đoàn, biến mất trước mặt các nàng. Hiện giờ tôi không muốn bạn của mình bị tổn thương, tôi nghĩ, có lẽ anh đã hiểu ý của tôi.

Tề Nhạc nhìn Lam Nhã rồi đứng phất dậy, lửa giận trong mắt hiện ra.

- Cô cho rằng tôi là trai bao?

Lam Nhã đứng lên, dùng thân hình cao lớn uy hiếp Tề Nhạc.

- Như thế nào? Chẳng lẽ anh không phải sao? Tôi cảnh cáo anh, bạn trai tôi là bộ đội đặc chủng, anh ta ghét ác như cừu, tôi sẽ không quan tâm khi giới thiệu anh ấy cho anh quen.

Tề Nhạc cười lên, nói:

- Nói như vậy, nếu hôm nay tôi không đáp ứng rời khỏi công ty, cô sẽ cho bạn trai mình giáo huấn tôi chứ gì. Vậy thì tốt! Tùy cô, tôi tùy thời xin đợi. Nhưng mà, hiện tại cô tốt nhất nên nói địa chỉ của Đình Đình cho tôi biết, nếu không, cô đừng trách tôi dùng thủ đoạn với cô.

Ý tứ của Tề Nhạc thật ra là hắn sẽ sử dụng thủ đoạn tinh thần lực mà mình mới học được không lâu, dùng phương pháp thôi miên để hỏi cho ra địa chỉ của Văn Đình, nhưng hắn thốt ra lời này, Lam Nhã lập tức hiểu lầm, cô nam quả nữ trong một phòng, nàng không nghĩ lệch cũng không được, sắc mặt hơi đổi, nói:


- Anh dám.

Vừa nói, nàng lui ra sau vài bước, cắm dây nghe vào một cái máy trên tai, sau đó hô lên:

- Này, anh mau lên đây! Hắn muốn phi lễ em.

Tề Nhạc nhìn bộ dáng Lam Nhã có chút sợ hãi thì cảm thấy buồn cười.

- Lam tiểu thư, động tác viện quân của cô nên nhanh một chút. Tuy tôi không thích ra tay với nữ nhân, nhưng mà, nói như thế nào thì cô cũng được xem là mỹ nữ nha.

Lam Nhã ngoài mạnh trong yếu nói:

- Tề Nhạc, sâu mọt như anh nên sớm bị giáo huấn mới đúng, nếu anh dám đụng tới tôi, bạn trai tôi...

- Bạn trai cô sẽ giết tôi hay đánh tôi không thể gánh vác sinh hoạt đây? Lam Nhã, tôi thừa nhân cô rất ưu tú, nhưng mà, có đôi khi làm chuyện không nên từ thủ đoạn như vậy, cô có chứng cớ gì nói tôi bắt cá hai tay, chẳng lẽ quan hệ giữa nam nữ lại thuần khiết như tình bạn?

Lam Nhã khinh thường nói:

- Hừ, làn quan hệ thuần khiết giữa nam và nữ mới đúng.

Đột nhiên cửa mở ra, một âm thanh trầm thấp hét lớn lên.

- Mẹ kiếp, là ai muốn tìm cái chết, ngay cả nữ nhân của lão tử cũng dám phi lễ.

Tề Nhạc không nhúc nhích, hắn ngồi lên salon nhìn qua cửa lớn, chỉ thấy một thân ảnh cao lớn đang cúi đầu đi tới, lúc thấy rõ bộ dáng của người này, không khỏi ngây người, đồng tử co rút lại.

Lam Nhã nhìn thấy bộ dáng há hốc mồm của Tề Nhạc thì có chút đắc ý.


- Hừ, xem đi. So sánh với bạn trai của tôi, công tử bột như anh còn chưa đủ nhìn. Hiện tại anh đáp ứng rời khỏi tập đoàn còn kịp, nếu không, Cơ Đức, anh có đáp ứng giáo huấn hắn ta thay em không?

Đúng, bạn trai trong lời Lam Nhã nói chính là Cơ Đức. Tề Nhạc nhìn thấy hắn, cảm giác không biết nên khóc hay cười, nhìn bộ dáng đắc ý của Lam Nhã, hiển nhiên sùng bái Cơ Đức tới mức mù quáng, nhưng mà, hắn không thừa nhận cũng không được, bất luận là tướng mạo hay chiều cao hai người này đúng là tuyệt phối.

- Cái này, cái này sư phụ, sao lại là ngài...

Cơ Đức nuốt nước bọt, vốn chuẩn bị biểu hiện cơ bắp oai hùng của mình với "Nam nhân hèn mọn bỉ ổi", hắn vội vàng thu tay lại, xấu hổ nhìn qua Tề Nhạc.

Tề Nhạc nhìn Cơ Đức, mỉm cười nói:

- Có thể ah! Đồ đệ bảo bối, không ngờ Lam tổng giám đốc cũng bị anh cua tới tay nha, có lão bà thì không nhận sư phụ, anh làm cho tôi quá thương tâm.

- Ah! Sư phụ, không phải, ngài nghe tôi giải thích! Nhã nhi là Như Nguyệt giới thiệu cho tôi. Thời điểm ngài đi đặc huấn tôi mới quen nàng. Sư phụ, tôi không biết nam nhân hèn mọn bỉ ổi đó là ngài a! Nếu không, nếu không...

Lam Nhã nhìn hai người, lúc này tới phiên nàng kinh ngạc tới ngây người.

- Anh, anh, các anh quen nhau?

Tề Nhạc mỉm cười nói:

- Đương nhiên là quen nhau, ngay cả Cơ Đức quen biết Như Nguyệt cũng là do tôi giới thiệu đấy. Lam Nhã, hiện tại cô chuẩn bị nhờ anh ta thu thập tôi thế nào?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui