Nghe Giải Trĩ lời nói, rốt cuộc tâm của Tề Nhạc tỉnh táo lại, hắn biết rõ, cho dù hắn có giết hết những người trước mặt, cũng không có khả năng đền bù tính mạng của Minh Minh. Thở sâu, miễn cưỡng bình phục lý trí trong đầu, hắn cũng không có tán năng lượng ngưng tụ của chung cực Kỳ Lân Tí, lạnh lùng nhìn qua Trầm Việt, lạnh giọng nói:
- Mạng của ngươi tạm thời giữ lại, hôm nay ta không giết ngươi, cũng không phải vì con gái ngươi mà lưu tình, ngươi tốt nhất vĩnh viễn không nên để ta nhìn thấy.
Bỗng nhiên áp lực buông lỏng, Trầm Việt đặt mông ngồi xuống đất, thở hổn hển, hoàn toàn không có biện pháp ngăn cản bóng mờ lưu lại trong nội tâm, chỉ sợ cả đời này hắn vĩnh viễn không quên được đôi mắt như vực sâu này, vĩnh viễn không quên sợ hãi Tề Nhạc mang lại cho hắn.
Ánh mắt của Tề Nhạc nhìn qua ba đại gia chủ, đôi mắt như ác ma từ địa ngục nhìn qua bọn họ, hắn cũng không nói thêm cái gì, thân thể như thiểm điện lui tới bên người Hải Như Nguyệt, cẩn thận tiếp Minh Minh vào trong ngực, trầm giọng nói:
- Nơi này giao cho các vị, tôi muốn trị liệu cho Minh Minh trước.
Vừa nói, hai chân của hắn chỉa xuống đất, thân thể bay lên trời, vân lực còn thừa lại không bao nhiêu, dĩ nhiên bay đi thật nhanh. Không có người nào chú y, hiện tại Tề Nhạc đã quên chứng sợ độ cao.
Lúc phi hành trên không trung, gương mặt lạnh lùng của Tề Nhạc thay thế bằng lo lăng, dùng năng lượng của mình che chở cho Minh Minh, chỉ e nàng bị gió thổi đi.
- Minh Minh, cô phải cố chịu đựng, tất cả đã có tôi, chỉ cần tôi còn sống, nhất định không cho cô chết.
Minh Minh lúc này đã lâm vào suy yếu cực độ, ánh mắt có chút mơ hồ nhìn qua Tề Nhạc.
- Tề Nhạc, anh, tại sao đột nhiên anh trở nên lợi hại như vậy. Tôi, tôi hơi lạnh, anh ôm tôi đi.
Tề Nhạc cẩn thận đưa tay ôm nàng, nhưng không dám dùng sức, chỉ sợ chạm vào vết thương trên người của Minh Minh, ôn nhu nói:
- Đừng nói chuyện, sau khi cô khỏe rồi, tôi sẽ nói kỹ càng cho cô biết. Minh Minh nghe lời, cô không có việc gì đâu! Cô thật ngốc, tại sao lại ngăn cản một kích đo thay tôi chứ?
Minh Minh cười, nụ cười của nàng rất ôn nhu, miễn cưỡng tựa đầu vào ngực của Tề Nhạc, nói:
- Kỳ thật tôi cũng không biết, Tề Nhạc, chẳng phải chúng ta là bạn tốt sao? Chẳng lẽ tôi có thể thây chết mà không cứu?
Hào quang trong mắt Tề Nhạc lóe sáng, dùng sức lắc đầu, nói:
- Không, Minh Minh, chúng ta không phải bạn tốt, từ giờ trở đi, cô chính là bạn gái của tôi, là người tôi yêu, tôi vĩnh viễn không cho phép mang cô đi cả.
Minh Minh ngẩn ngơ một chút, có chút quái dị nói:
- Cũng bởi vì tôi cứu anh?
Âm thanh của nàng có chút suy yếu, tuy máu tươi vì Hải Như Nguyệt khóa huyết mạch lại nên chảy chậm lại, trước đó máu tươi chảy rất nhiều và miệng vết thương không khép lại nên mới như bây giờ.
Tề Nhạc cúi đầu xuống, hôn mê môi của Minh Minh.
- Tuy không phải vì cô cứu tôi, nhưng mà, trong nháy mắt vừa rồi, tôi mới hiểu được cô trong lòng của tôi trọng yếu như thế nào.
Minh Minh khẽ cười một tiếng.
- Nếu tôi không thích anh thì sao? Anh là côn đồ.
Tề Nhạc bá đạo nói:
- Không thích cũng không được, mỗi ngày tôi sẽ quấn quít lấy cô, ngay cả đi WC cũng theo cô, thẳng tới khi cô đồng ý mới thôi.
- Anh thật đáng ghét, làm gì có ai theo đuổi con gái như vậy.
Gương mặt tái nhợt của Minh Minh hơi ửng đổ, nàng miễn cưỡng mở mắt ra nhìn Tề Nhạc, lẩm bẩm nói:
- Nhưng tôi rất thích...
Nói xong lời cuối cùng, rốt cuộc nàng không kiên trì được mà bất tỉnh.
- Minh Minh...
Tề Nhạc hô nhỏ một tiếng, nước mắt chảy xuống, cái gọi là đàn ông có nước mắt nhưng không dễ rơi, hắn chẳng rõ mình đã không khóc bao lâu rồi, nhưng nhìn qua Minh Minh trong ngực, hắn lại khóc.
Tề Nhạc cũng không có mang Minh Minh quay về biệt thự Long Vực, bởi vì ở đó là phía đông Kinh Thành, mà núi Thiên Hương ở phía tây Kinh Thành, khoảng cách thật sự quá xa, tình huống bây giờ của Minh Minh phải trị liệu nhanh, chậm đi một giây đồng hồ, cũng có thể xảy ra biến hóa. Cho nên, hắn trực tiếp quay về tầng ngầm trước kia trên vùng núi của mình. Tuy hoàn cảnh kém một chút, nhưng đây là một trong những nơi yên tĩnh Tề Nhạc có thể tìm. Thời điểm hắn thuê nơi này, một tháng qua không có người nào tới.
Một cước đá văng cửa khóa trái, Tề Nhạc bất chấp không khí không sạch sẽ trong phòng, cẩn thận đặt Minh Minh đang hôn mê lên giường, Minh Minh lúc này, bởi vì Bản Chúc Tương Dị Hóa dần dần thối lui, đã biến thành mỹ nữ nguyên vẹn. Nhưng mà, hiện tại Tề Nhạc không có tâm tình thưởng thức thân thể mềm mại uyển chuyển của nàng.
Hắn dùng vân lực tiêu trừ mùi hôi trong không khí, Tề Nhạc lập tức khóa trái cửa lại, nhưng mà, vào lúc này hắn lại thất thần, bởi vì nơi này căn bản không có công cụ truyền máu, làm sao lây máu của mình truyền cho Minh Minh đây?
Do dự không qua bao lâu, hắn nghĩ đến một phương pháp nguyên thủy nhất, cũng là phương pháp ổn thỏa nhất.
- Minh Minh, tôi là cô, cô nhất định phải sống sót. Hắc hắc, đoán chừng đây là nụ hôn đầu của cô nha, xem ra, tôi vẫn có lợi nhuận.
Móng tay cũng không sắc bén, nhưng ngưng kết phong nhận lại sắc bén hơn dao nhiều, Tề Nhạc cắt uyển mạch, từng giọt máu tươi nhỏ vào trong miệng mình, hắn chỉ huyết mạch Kỳ Lân của mình không đủ tinh khiết, cố ý cắt tay phải.
Hương vị máu tươi hơi mặn mặn, còn mang theo mùi tanh nhàn nhạt, Tề Nhạc cũng cảm thấy hơi buồn cười, hắn chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có ngày mình phải nhấm nháp hương vị máu tươi của mình. Thời điểm máu tươi đầy nửa miệng, hắn cúi đầu xuống, hôn lên cái miệng anh đào của Minh Minh, cẩn thận truyền máu tươi vào miệng nàng.
Sau năm lần như thế, đầu của Tề Nhạc hơi mê muội, hắn biết rõ thời điểm này tuyệt đối không được chóng mặt, lại tán năng lượng ngưng tụ chung cực Kỳ Lân Tí, trước tiên rút cây gai đâm vào người Minh Minh, sau đó dùng vân lực phong bế huyết mạch. Mỗi khi hắn truyền máu tươi vào miệng của mInh Minh, không muốn lãng phí, hắn cẩn thận dán miệng vào uyển mạch trên vết thương của Minh Minh.
Năng lực tự lành của Kỳ Lân rất mạnh, lúc cắt một miệng vết thương, ngay thời điểm máu tươi chảy một lúc đã lành lại, Tề Nhạc không phải cắt một lần, mà cắt nhiều lần.
Vân lực tán đi, hắn không thể tán đi, bởi vì ngưng tụ năng lượng chung cực Kỳ Lân Tí, cổ năng lượng này không có chỗ tháo nước liền bộc phát.
Máu người có bao nhiêu Tề Nhạc không biết, hắn cũng không suy nghĩ vấn đề mất máu, hắn không dừng quá trình đơn giản này được.
Lúc ở Quỷ Kiến Sầu, Tề Nhạc cũng vì chín vết thương nên mất nhiều mau, tuy sau đó Minh Minh phong bế huyết mạch nên từ từ khép lại, hơn nữa bản thân bị thương, cho dù hắn là Kỳ Lân, máu tươi không ngừng xoi mòn trong cơ thể, thân thể của hăn dần dần không chịu nổi.
Quang ảnh lóe lên, con rắn chín đầu nhỏ xuất hiện.
- Đồ đần, anh cho rằng máu Kỳ Lân là nước sôi sao? Nếu cứ tiếp tục như vậy anh sẽ chết đấy!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...