Thiên Hồn nói:
- Tôi đồng ý với ý kiến của tiến sĩ, nhiệm vụ
lần này xem như hoàn thành viên mãn, hiện giờ tôi đi an bài chuyện về
nước, thủ đô Thái Dương Quốc xảy ra chuyện lớn như vậy, bọn họ sẽ không
từ bỏ ý đồ, các vị không thể dễ dàng rời khỏi nơi này. Diệt Dương, anh
an bài chỗ ở cho họ, tôi đoán chừng, ngày mai chúng ta có thể rời đi
rồi.
Thời điểm Thiên Hồn nhìn Diệt Dương bàn giao công việc, Tề Nhạc thông qua chiếc nhẫn trong tay nói chuyện với Thực Vật Hồn:
- Thực Vật Hồn muội muội, không nên đem quá trình chúng ta hành động nói ra ngoài, được chứ?
Tuy Thiên Hồn cùng Điện Não Hồn cũng thông qua hệ thống giám thị nhìn
thấy một ít chuyện, nhưng có thể nhìn thấy từ đầu tới cuối, cũng chỉ có
Thực Vật Hồn, hiện tại Tề Nhạc không muốn cho Hải Như Nguyệt cùng Từ
Đông biết rõ mình có năng lực sử dụng Kỳ Lân Tí.
Hải Như Nguyệt nói:
- Tiến sĩ, sau khi trở về anh có dự tính gì không? Dù sao anh cũng là thành viên Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, tôi hy vọng...
Quản Bình giơ tay lên, ngăn cản nàng nói tiếp.
- Tôi là thành viên của nước cộng hòa Viêm Hoàng, phục vụ cho quốc gia, người nào cũng không cần nói, chỉ cần làm chuyện hữu ích cho quốc gia,
tôi sẽ làm. Hiện giờ tôi muốn tìm hiểu về chuyện của Sinh Tiếu Thủ Hộ
Thần.
Như Nguyệt liếc mắt nhìn người của Viêm Hoàng Hồn, nói:
- Vậy thì tốt, chúng ta tìm địa phương nói chuyện đi.
Chuyện lần này thuận lợi hơn cả suy nghĩ của Thiên Hồn, thông qua đủ
các con đường mà an bài, bọn họ từ đủ các con đường, mới ngồi lên được
chuyến bay từ Thái Dương Quốc đi tới Singapore. Vì ngăn ngừa bị chú ý,
bọn họ tận lực không tiếp xúc với nhau trong chuyến bay Singapore về
nước. Vốn Thiên Hồn chuẩn bị an bài ngồi thuyền nhập cư trở về.
Dù sao, mục tiêu Quản Bình tiến sĩ vô cùng rõ ràng. Nhưng mà, có Kỳ Lân Châu của Tề Nhạc, vấn đề này được giải quyết dễ dàng, thậm chí còn tiết kiệm được tiền vé máy bay một người đấy. Theo Quản Bình tiến sĩ nói,
trong Kỳ Lân Châu của Tề Nhạc có một không gian cực lớn, bên trong không khí rất trong lành, cũng có được ánh sáng, bên trong hoàn toàn sống
được.
Mấy ngày nay, Tề Nhạc rất thanh nhàn, mỗi ngày đều tu
luyện để khôi phục vân lực, lôi vân lực cùng thủy vân lực trải qua ba
ngày đã khôi phục hoàn toàn, nhưng bởi vì sử dụng Kỳ Lân Tí, hắn phong
vân lực cùng hỏa vân lực ở trạng thái cực kỳ yếu ớt, cho dù có sự trợ
giúp của Kỳ Lân Châu, ít nhất còn cần thời gian mấy ngày mới khôi phục
lại. Giải Trĩ cảnh cáo Tề Nhạc, tuy hiện tại có Kỳ Lân Châu trợ giúp
khiến hắn khôi phục vân lực trước lúc sử dụng Kỳ Lân Tí.
Nhưng tốt nhất một tháng mới sử dụng một lần, dù sao, lực công kích của
Kỳ Lân Tí tuy khủng bố, nhưng mang lại phụ tải quá lớn với thân thể. Cho nên, trước khi thực lực đủ mạnh, có thể không sử dụng thì không nên sử
dụng, trong thời gian này tăng vân lực lên mới là chính đạo.
Biểu hiện hành động lần này của Tề Nhạc làm cao thủ Viêm Hoàng Hồn mở
rộng tầm mắt, trong lúc vô hình hắn có mấy phần tôn kính, bởi vì chuyện
này chấm dứt, bọn họ đều không nói về chuyện lần trước. Bởi vậy, Hải Như Nguyệt cùng Từ Đông cũng nhìn nhau, chỉ cho rằng Tề Nhạc dùng năng lực
tàng hình của Kỳ Lân Ẩn giúp Viêm Hoàng Hồn ít chuyện mà thôi.
Ba ngày trước khi rời khỏi Thái Dương Quốc, Quản Bình tiến sĩ thì cố ý
nghe Từ Đông, Hải Như Nguyệt nói chuyện về chủ đề Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, hai người giải thích, hắn dần dần hiểu được ý nghĩa sự tồn tại của Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần. Cũng dần dần tiếp nhận việc này là thật, Quản Bình
quyết định, sau khi trở về quốc gia sẽ bàn giao lại thành quả nghiên cứu cho quốc gia, cũng đi qua Tây Tạng, đi gặp Trát Cách Lỗ đại sư.
Sân bay nước cộng hòa Viêm Hoàng, Kinh Thành.
Sau khi đi tới đại sảnh phục vụ, Tề Nhạc thở sâu, nói:
- Không khí tổ quốc thật thoải mái a. Chỗ nào cũng không tốt bằng về nhà.
Sau đó đi vào trong toilet phón xuất Quản Bình từ Kỳ Lân Châu ra ngoài:
- Tề Nhạc, vì sao vừa rồi anh không giải thích với mọi người một chút?
Tề Nhạc như cười mà không phải cười nhìn hắn, nói:
- Giải thích cái gì?
Quản Bình tức giận nói:
- Chẳng lẽ thời điểm trong toilet anh và tôi cùng đi ra chung một gian
sẽ không nghĩ gì sao? Bọn họ cho rằng chúng ta là đồng tính nam đấy, sao anh không cọn nơi nào khác chứ? Phải biết rằng, thiên hướng giới tính
của tôi không có vấn đề gì đâu!
Nghe Quản Bình nói, những người chung quanh cười rộ lên, ngay cả Hải Như Nguyệt nghe xong cũng mỉm cười.
Tề Nhạc cười hắc hắc nói:
- Không phải có rất nhiều người nổi tiếng từng nói sao, dâm đãng là do
chúng ta, ai nói gì thì nói đi. Chúng ta hiểu mình là được rồi, quản
người khác nói cái gì làm gì?
- Tôi...
Quản Bình
biết rõ mình không có khả năng nói qua Tề Nhạc, nhưng nghĩ tới Tề Nhạc
cam chịu nguy hiểm tính mạng đi cứu hắn ra ngoài, đành phải bất đắc dĩ
nói:
- Tôi nhịn!
Hai chữ này vừa nói ra, mọi người cười càng lớn hơn.
Hai chiếc xe việt dã màu đen nhanh chóng lái tới trước đại sảnh phục
vụ, ngừng trước mặt mọi người, con mắt Tề Nhạc sáng ngời.
- Móa, Land Rover Range Rover, là xe việt dã xa hoa! Tôi, tôi, tôi...
Thiên Hồn nhìn qua ánh mắt lóe sáng của Tề Nhạc, mỉm cười nói:
- Đây là đón chúng ta. Tề huynh đệ, có hứng thú đi tới tổng bộ Viêm Hoàng Hồn chúng tôi làm khách không?
Phải biết rằng tổng bộ Viêm Hoàng Hồn là bí mật cấp quốc gia nha, Thiên Hồn mời cũng đủ chứng tỏ hắn tán thành Tề Nhạc ra sao rồi.
Tề Nhạc nhìn trộm về phía Hải Như Nguyệt, lắc đầu, nói:
- Thôi lần sau đi.
Thiên Hồn mỉm cười nói:
- Tề huynh đệ, cửa Viêm Hoàng Hồn vĩnh viễn mở rộng ra cho mọi người,
chúng ta vội vã trở về báo cáo, không lưu lại được. Qua mấy ngày tôi sẽ
đi tìm anh. Chúng ta đi.
Nói xong, nhìn Hải Như Nguyệt cùng Từ Đông chào hỏi rồi đi lên xe đầu tiên.
Điện Não Hồn giơ ngón cái với Tề Nhạc, nói:
- Huynh đệ, chúng ta hợp tác rất vui sướng, có cơ hội chúng ta nên thể nghiệm sinh hoạt, có chuyện cần tôi thì nói đi.
Cao thủ trong Viêm Hoàng Hồn không ai không phải là tinh anh trong cùng thế hệ, bọn họ đều có vốn tự ngạo. Thực tế trình độ máy tính của Điện
Não Hồn là nhất lưu của Viêm Hoàng Hồn, mắt còn cao hơn đỉnh đầu, Tề
Nhạc biểu hiện đã chinh phục tâm của hắn.
Tề Nhạc cười hắc hắc, nói:
- Tốt! Có cơ hội tôi cam đoan anh sẽ đi tìm anh.
Hai người trao đổi ánh mắt với nhai, mập mạp Điện Não Hồn lúc này mới bò lên xe.
- Sư phụ, tôi đi đây, sau khi tìm được nơi đặt chân tôi sẽ gọi điện cho ngài.
Người nói chuyện là Cơ Đức, khổ người của hắn to lớn, lại là người
trong Viêm Hoàng Hồn, lúc này hắn nói hai chữ sư phụ rất rõ ràng.
- Đi, anh đi đi.
Tề Nhạc vẫy tay với Cơ Đức, tay của hắn lúc này có cảm giác mềm mại làm cho Tề Nhạc cúi đầu nhìn xuống, không biết Thực Vật Hồn đi tới bên cạnh hắn lúc nào.
Trong đầu của Tề Nhạc có âm thanh vang lên.
- Tề đại ca, anh cúi đầu xuống được không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...