Sau khi bọn họ dấn thân vào
trong mặt trời thì cường quang bạo phát ra ngoài, năng lượng chấn động
khổng lồ cơ hồ trong nháy mắt bay lên không trung, trong mặt trời đỏ sậm này đồng thời xuất hiện hai đạo thân ảnh to lớn. Là hai con hổ đen
trắng, đúng vậy chính là hai con hổ, thân ảnh của bọn họ hiện ra dưới
ánh mặt trời, trong một khắc này khí tức khổng lồ làm cho Tát Đán cảm
thấy một tia bi ai.
Như Nguyệt tiện tay chém giết một địch nhân bên người, ngẩng đầu nhìn
qua quang mang trên không trung, trên gương mặt lạnh như băng mỉm cười.
- Luận phối hợp chỉ sợ Từ Đông và sai khiến của anh ta là tốt nhất trong mọi người. Thế cho nên phương diện lĩnh vực anh ta lĩnh ngộ thậm chí
còn mạnh hơn mình một bậc.
Hoàng Kim Sư Tử thản nhiên nói:
- Đó là vì khác phái nên hút lẫn nhau. Kỳ thật tôi cũng có thể dung nhập vào lĩnh vực của cô, chỉ có điều tôi không phải là Long, cho nên mới
không có năng lực dung hợp như bọn họ.
Đúng vậy. Từ Đông hóa thân thành Bạch Hổ đã chứng minh thực lực chín vân của hắn, Bạch Hổ Biến cũng mang ý nghĩa chung cực của nó. Mà Mặc Tinh
Hổ bên cạnh hắn đã dung nhập khí tức với hắn rồi, giờ này khắc này thân
ảnh do bọn họ biến ảo hoàn toàn đem bầu trời chiếu sáng. Lĩnh vực dung
hợp chỉ có dưới tình huống cả hai có chung khí tức mới được. Từ Đông làm được bởi vì Mặc Tinh Hổ không chỉ là sai khiến của hắn, đồng thời cũng
là người yêu của hắn a.
Tát Đán lúc này không có động, bởi vì hắn biết rõ Tề Nhạc bên người
không phép hắn và Lucifer nhúng tay. Hơn nữa cho dù là hắn ngăn được
lĩnh vực kia cũng không cam đoan là không bị thương, mà một khi bị
thương thì giao thủ với Tề Nhạc chính là tai nạn.
Vốn lĩnh vực Bạch Hổ đã tăng lên Thần Hổ. Hào quang của mặt trời này đại biểu là viêm chi lực. Viêm chi lực không gì sánh kịp! Trong khoảnh
khắc ánh mặt trời chiếu gọi xua tan hắc ám. Cả ngoại ô Berlin sáng lên,
ngay cả Địa Ngục thành cũng sáng lên, dưới bao phủ của hào quang này
cũng run lên.
Hào quang phổ chiếu bao phủ trong phạm vi chí ít vượt qua mười lăm vạn
quân đoàn Nhiên Thiêu, mà sau một khắc hỏa diễm đổ sậm cháy trên người
của bọn chúng, cháy cùng chính là linh hồn của bọn chúng.
Không có trực tiếp hủy diệt, nhưng mà thần hỏa trong lĩnh vực của Từ
Đông lại không dễ dàng dập tắt, cho dù năng lượng hắc ám của quân đoàn
Nhiên Thiêu cường đại hơn cũng không có khả năng dập tắt nó trong thời
gian ngắn. Như vậy, kết quả chỉ có thiêu đốt bản thân.
Mà phạm vi bao phủ mười lăm vạn đại quân quân đoàn Nhiên Thiêu cơ hồ
trong nháy mắt đã mất đi một nửa sức chiến đấu, khiến cho Điền Thử dẫn
đầu quân đoàn Kim Sí Đại Bằng Điêu áp lực cũng nhẹ đi. Lúc này tiến hành chiến đấu thì các chiến sĩ Sinh Tiếu hoặc nhiều một ít đều bị thương
nhất định.
Hai con hổ đồng thời mở miệng, năng lượng bản thân hoàn toàn thu liễm,
nhưng mà thân thể bọn họ cũng lớn hơn mười mét thì làm sao chống lại
đây? Thân thể khổng lồ bay thẳng tới các binh sĩ quân đoàn Nhiên Thiêu
và phát động công kích cuồng bạo, hơn nữa lựa chọn của bọn họ phần lớn
là địch nhân bị lĩnh vực bao phủ. Hai hổ đi tới đâu thì nơi đó bốc cháy, tuy họ cũng thừa nhận công kích cường đại như vậy, nhưng mà bằng vào
thân thể kiên cố thì ít nhất trong thời gian ngắn còn không có gì mang
lại tổn thương với cao thủ của quân đoàn Nhiên Thiêu.
Hai tiếng nổ mạnh rầm rầm Như Nguyệt cùng Hoàng Kim Sư Tử đồng thời lui
về phía sau, một đám tơ máu từ trong khóe miệng Như Nguyệt chảy xuống,
mà năng lượng trên người Hoàng Kim Sư Tử càng thêm cuồng bạo. Nàng cũng
không có ý định buông tha hai tên Hắc Tương sáu cánh kia, mà năng lượng
của Như Nguyệt đúng là tiêu hao quá lớn, mặc dù có Tề Nhạc đưa năng
lượng Tự Nhiên Chi Nguyên ảnh hưởng, tốc độ khôi phục của nàng tăng
nhanh hơn, nhưng mà trong chiến đấu kịch liệt này nàng làm gì có thời
gian nghỉ ngơi?
Hào quang nhàn nhạt lập lòe, trong mắt Tề Nhạc toát ra một tia hào quang cường hoành, Như Nguyệt bị thương giống như đâm một đao vào ngực của
nàng. Nếu như lại tiếp tục như vậy thì chỉ sợ cho dù có Hoàng Kim Sư Tử
hộ vệ thì bọn họ cũng khó chống lại hai tên Hắc Tương tộc thực lực ngang với Khủng Bố Ma Vương! Như Nguyệt, sao em ngốc như vậy, chạy nhanh và
tụ hợp với mọi người đi! Tuy phân tán ra lực công kích sẽ lớn một chút
nhưng mà phải lấy an toàn của mọi người làm trọng.
Thời điểm nội tâm của Tề Nhạc lo lắng thì âm thanh của phượng gáy vang
lên. Ngay sau đó thì thân ảnh cực lớn của nàng xuất hiện trên chiến
trường, thân ảnh cực lớn bành trướng, cơ hồ chỉ trong mấy lần nháy mắt
cũng đã khuếch trương lên hơn trăm mét, mà thân thể cực lớn của hắn cũng đồng dạng bao phủ phạm vi một trăm mét vuông.
Thậm chí còn lớn hơn. Thân ảnh này lớn tới mức không biết có bao nhiêu
địch nhân bị quét bay. Đây không phải là người. Cũng không phải thú, đây là một cây đại thụ, một cây đại thụ cao chừng trăm mét, đại thụ thời
viễn cổ, chính là sai khiến của Cơ Minh Minh.
Viễn cổ đại thụ này Tề Nhạc chưa từng nhìn thấy, lúc này nhìn thấy thì
hắn cũng phải trợn mắt há hốc mồm, rễ của cây đại thụ này lại ngưng tụ
bộ dáng hai chân, ngàn vạn cành không ngừng huy động trên không trung,
giống như một đống cánh tay đang huy động, phàm là địch nhân ở gần đều
bị cánh lớn quét ngang, tuy địch nhân cường đại nhưng mà những nơi cành
đi qua thì bọn chúng bị quét bay, tuy lực sát thương cũng không tính quá cường đại nhưng trong khoảng thời gian ngắn lại hoàn toàn thanh lý một
phạm vi lớn.
Tiếng phượng hót to rõ từ trên thân cây vang lên. Sau một khắc hào quang bảy màu bay lên trời, hào quang bảy màu này không ngừng biến ảo và
chiến sáng cả chiến trường.
Nội tâm Tát Đán khẽ run lên, lẩm bẩm nói:
- Chuyện này còn chưa xong, trong nhân loại không ngờ lại có nhiều cường giả như vậy sao?
Chi hai lần đả kích trước đã làm nội tâm của hắn sinh ra tâm thần bất
định, Như Nguyệt cùng Từ Đông cường hãn khiến cho hắn có lý giải mới về quân đoàn Sinh Tiếu. Tuy thực lực những người này không bằng Tề Nhạc
nhưng mà lại vượt qua đám thủ hạ Hắc Tương tộc sáu cánh của hắn a!
Như vậy chiến đấu tiếp tục thì với thực lực cường đại của bọn họ thì
sinh ra uy hiếp cực lớn với Địa Ngục. Nhất là con chim to này đi qua nơi nào thì binh sĩ quân đoàn Nhiên Thiêu như bị quét ngang. Những pháp sư
ác ma vừa rồi có can đảm công kích thì lúc này đã bị cường lực quét
sạch, số lượng giảm mạnh một nửa, căn bản không có khả năng phát ra năng lượng sương mù nữa.
Nhìn thấy thân ảnh của Minh Minh thì Tề Nhạc không dám mở to mắt, trên
mặt toát ra nụ cười nhàn nhạt, trong nội tâm thầm nghĩ các huynh đệ, các người mang cho tôi quá nhiều kinh ngạc a. Các người làm mọi chuyện so
với tưởng tượng của tôi còn hoàn mỹ hơn nhiều! Đồng thời hắn lo lắng với Như Nguyệt cũng hoàn toàn biến mất. Bởi vì Minh Minh bay đi chính là
chỗ của Như Nguyệt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...