Hứa Tình hừ một tiếng, nói:
- Anh ít giả bộ hồ đồ cho tôi đi, tôi hỏi chuyện giữa anh và Vân tỷ. Anh đã làm gì Vân tỷ rồi? Hừ, nếu như tôi đoán không sai, nhất định là đêm bơi lội đã xảy ra chuyện gì đó. Ngày đó tôi chỉ nhớ rõ đi về ngủ, nhưng trong mơ hồ, dường như không có đơn giản như vậy. Có phải anh đã làm chuyện gì xấu với Vân tỷ hay không?
Tề Nhạc đã giật mình, nghe Hứa Tình nói những câu sau liền giật mình.
- Oan uổng quá đại vương ơi, tôi có thể làm gì Vân tỷ đây? Mỗi ngày đều ăn mỹ thực do Vân tỷ làm, tôi cảm kích nàng còn không kịp. Cô thấy tôi giống người xấu sao?
Hiển nhiên Hứa Tình không muốn lưu chút mặt mũi cho Tề Nhạc, không chút do dự nói:
- Đương nhiên trong mắt tôi, anh là gia hỏa có khả năng làm chuyện xấu rồi. Tặc mi thử nhãn, cả ngày chỉ biết nhìn những thứ không nên nhìn.
Tề Nhạc lập tức nghẹn lời, có chút bất đắc dĩ nhìn qua Hứa Tình nói không ra lời.
Hứa Tình tiến lên vài bước, đứng trước mặt Tề Nhạc, nói:
- Nói đi, nói thật, anh đã làm gì Vân tỷ rồi? Đừng tưởng rằng tôi không nhìn ra được, từ khi từ Bắc Đái Hà trở về, ánh mắt Vân tỷ nhìn anh không giống, hơn nữa tinh thần của nàng cả ngày hoảng hốt, chỉ có nghe đến tên của anh và lúc nấu cơm mới bình thường lại, mà ngay cả, mà ngay cả...
- Mà ngay cả cái gì?
Tề Nhạc hiếu kỳ hỏi.
Gương mặt Hứa Tình đỏ lên, nói:
- Không có gì, dù sao tôi cảm thấy hai người không giống, anh thành thật khai báo cho tôi nghe.
Tề Nhạc nhìn qua bộ dáng hùng hổ của Hứa Tình thì nhíu mày, nói:
- Tình Nhi, cô muốn làm rõ, cô không phải vợ của tôi, những vấn đề này là việc riêng, dường như không có quan hệ tới cô a. Cho dù tôi và Vân tỷ có cái gì, tôi chưa lập gia đình, nàng chưa gả, chỉ là chuyện bình thường. Mỗi ngày ở cùng mái hiến, mọi người có hảo cảm là chuyện bình thường, thí dụ như, tôi rất có hảo cảm với cô vậy.
- Anh, vô lại...
Hứa Tình cầm lấy gạt tàn trước mặt Tề Nhạc, giơ lên cao cao, nói:
- Anh nói hay không? Không nói bổn tiểu thư sẽ dùng bạo lực.
Tề Nhạc làm sao không rõ Hứa Tình lại như vậy chứ? Nàng cùng Trầm Vân có thể nói là đôi tình lữ, bởi vì Trầm Vân quan hệ gần với mình nên cảm xúc không ổn định, đương nhiên nàng cảm giác được biến hóa, bởi như vậy, đầu tiên nàng sẽ nghĩ tới mình.
- Tình Nhi, tôi thật sự không rõ vì sao cô lại như vậy! Tôi cùng Vân tỷ không có gì, không tin, cô hỏi Vân tỷ là được rồi.
Tề Nhạc bất đắc dĩ nhìn qua Hứa Tình, hắn biết rõ, tuy tính tình Hứa Tình nóng vội, nhưng cũng không thật sự động thủ với mình. Huống chi, nàng là một nữ hài tử, cho dù động thủ thì sao chứ?
Ba, Hứa Tình cầm gạt tàn đập mạnh lên bàn, thần sắc biến hóa, thần sắc tức giận biến thành nhu hòa hơn.
- Tề Nhạc.
Nàng cúi đầu xuống, ánh mắt nhìn qua Tề Nhạc, âm thanh nhu hòa hơn rất nhiều.
Nhìn thấy Hứa Tình như vậy, Tề Nhạc đã bị giật mình.
- Đừng, đại tiểu thư à, cô ngàn vạn lần đừng làm như vậy, tôi cảm giác cô rất khôn bình thường.
Hắn đã quen với tính cách của Hứa Tình, đột nhiên nàng nhu hòa, trong nội tâm Tề Nhạc sinh ra cảm giác quái dị.
- Tề Nhạc, tôi nghĩ mình cần thương lượng với anh đôi chút.
Hứa Tình có chút cầu khẩn nói ra.
Tề Nhạc nói:
- Cô nói đi, nhưng mà, có thể đừng dùng ngữ khí này hay không, tôi có cảm giác không được tự nhiên.
Ánh mắt Hứa Tình phức tạp nhìn qua hắn:
- Anh có thể chuyển ra ngoài hay không, dốc lòng cầu trường học đổi ký túc xá.
- À? Tình Nhi, cô có nói sai không?
Tề Nhạc trợn mắt há hốc mồm nhìn qua nàng.
Hứa Tình nói:
- Tôi không có nói đùa, tôi thật sự hy vọng anh chuyển ra ngoài, tôi không muốn anh và Vân tỷ phát sinh cái gì.
Rốt cuộc nàng nói ra tâm lý của bản thân.
Sắc mặt Tề Nhạc biến hóa, nói:
- Tình Nhi, tôi phải làm thế nào đây, nơi này là ký túc xá. Từ khi tôi chuyển vào tới bây giờ, có lẽ cũng chưa từng gây phiền toái gì cho cô, tại sao phải chuyển đi?
Hứa Tình trừng mắt nhìn hắn nói:
- Anh đã mang tới phiền toái cho tôi. Tính toán tôi cầu xin anh đấy, anh chuyển ra ngoài đi. Được không?
- Không, việc khác còn thương lượng, chuyện này tuyệt đối không được.
Tề Nhạc quả quyết cự tuyệt yêu cầu vô lý này của Hứa Tình, hắn mơ hồ biết rõ Hứa Tình đang sợ mình đoạt Trầm Vân đi nên mới làm như vậy, nhưng mà, mình ở nơi này nguyên nhân chủ yếu là do Minh Minh, từ khi nhìn thây hung thú cường đại, hắn hiểu được, trước khi mình cường đại hơn, xác thực cần được bảo vệ. Đồng thời, trong lòng của hắn cũng có chút không cam lòng, bất luận là Tình Nhi hay là Trầm Vân, hắn đều có hảo cảm, nhưng không nghĩ tới Hứa Tình lại đuổi mình. Trong con người Tề Nhạc có quật cường rất mạnh, hắn còn không đợi Hứa Tình nói tiếp, sau khi cự tuyệt lập tức đứng lên, đi về gian phòng của mình.
Trước khi Tề Nhạc đóng cửa lại, mơ hồ nghe được Hứa Tình oán hận nói:
- Anh sẽ hối hận, tôi nhất định làm cho anh chuyển ra ngoài.
Trước mặt tình yêu, có đôi khi người ta sẽ mù quáng và không nói lý, tình yêu đồng tính là như thế. Đối mặt với tình địch, tâm của Hứa Tình sẽ không có khả năng bình tĩnh. Tề Nhạc không để ý tới nàng, đóng cửa phòng, trực tiếp ngồi lên giường bắt đầu tu luyện.
Đi thăm chấm dứt, vừa mới trở về đại học Thanh Bắc, Trầm Vân cũng không thể chờ đợi được mà quay về ký túc xá, giữa trưa không nấu cơm cho bọn họ, không biết bọn họ ăn cái gì. Từ khi từ Bắc Đái Hà trở về, ven biển Tề Nhạc ở ven biển thân hóa Kỳ Lân không cách nào phai mờ trong tâm trí của nàng, nhất là sau khi tiếp xúc thân mật, càng lưu lại ấn tượng sâu đậm trong nội tâm Trầm Vân, tuy trong lòng có chút tránh né Tề Nhạc, nhưng nàng lại không thể không thừa nhận, thân ảnh của Tề Nhạc có chút khắc sâu, thậm chí đã có thể so sánh với Tình Nhi. Chẳng lẽ mình thật sự thích tên côn đồ kia? Tâm của Trầm Vân trở nên càng loạn hơn, nếu thật sự là thế, mình làm sao đối mặt với Tình Nhi đây?
Trong bất tri bất giác, nàng chạy vào ký túc xá, vừa mới đi vào lầu, đột nhiên, một tiếng hét thê lương từ trong ký túc xá vang lên.
- Cứu mạng ah!
Tâm của Trầm Vân càng nhảy dựng lên, bởi vì năng lực Tâm Linh Phong Bạo của nàng phân biệt đây là âm thanh của Tình Nhi. Không có chút do dự, nàng tăng tốc độ chạy lên lầu.
Tiếng thét này không chỉ có mình Trầm Vân nghe được, lúc này đại bộ phận học sinh đại học Thanh Bắc đã tan học, lầu ký túc xá cũng trở nên náo nhiệt hơn rất nhiều, đột nhiên xuất hiện tiếng thét chói tai khiến không ít học sinh chú ý, một ít người nhiệt tâm chạy tới xem có chuyện gì.
Trầm Vân dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới trước cửa ký túc xá, đã có ít nhất hơn mười người chạy tới trước nàng, trong đó phần lớn là nam nhân, trong tay cầm các loại vũ khí như cây lau nhà.
Cửa ký túc xá mở ra, sau khi Trầm Vân xông vào trong cửa, lập tức vì cảnh trước mặt làm kinh ngạc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...