Tay phải của Như Nguyệt chậm rãi giơ lên, cảnh sát chung quanh khẩn trương đưa súng qua phía của nàng.
- Chị Như Nguyệt.
Minh Minh nhìn Như Nguyệt lắc đầu, truyền âm nói:
- Trước khi không gặp được Vũ Mâu chúng ta không nên hành động thiếu suy
nghĩ mới tốt. Dù sao đối kháng với Hy Lạp chân chính sẽ ảnh hưởng tới kế hoạch của chúng ta.
Gương mặt lạnh như băng của Như Nguyệt hơi buông lỏng một chút, nàng lấy hộ chiếu đưa cho tên cảnh sát chỉ huy.
Nhìn qua hộ chiếu thì cảnh sát vốn đang sững sờ thì ngay sau đó hắn mới hiểu được đối phương không có hành động gì, khẩn trương trong nội tâm buông
lỏng nhiều, áp lực trước mặt cũng biến mất. Tiếp nhận hộ chiếu và xem
nội dung bên trong lại nhìn qua Hải Như Nguyệt trước mặt, trong lòng của hắn thầm mắng mình và sợ hãi, không phải là nữ nhân phương đông thôi
sao, trước mặt nhiều vũ khí như vậy chẳng lẽ sợ những người phương đông
này làm cái gì sao.
Trong nội tâm của hắn vừa buông lỏng thì giọng điệu cũng biến đổi.
- Ân, vậy mới đúng, hợp tác mới là cách tốt nhất của các vị. Những người khác cũng xuất hộ chiếu ra cho chúng tôi kiểm tra.
Thấy Như Nguyệt giao hộ chiếu ra thì các chiến sĩ Sinh Tiếu cũng không kiên
trì, từng người giao hộ chiếu cho cảnh sát. Cảnh sát kiểm tra cũng không quá dài, hộ chiếu không có vấn đề gì cả, tới bây giờ mới thôi, Như
Nguyệt cùng quân đoàn Sinh Tiếu tuyệt đối tuân theo pháp luật.
Hộ chiếu lại trả vào tay mọi người, Như Nguyệt thu hồi hộ chiếu của mình, thản nhiên nói:
- Hiện tại chúng tôi có thể đi không?
Cảnh sát vô ý thức nói:
- Không được.
Giọng điệu của Như Nguyệt lạnh xuống.
- Vì cái gì?
- Cái này... , bởi vì chúng tôi phải cam đoan Athen an toàn cho nên phải
tiến hành điều tra các vị. Toàn bộ hành lý và thân thể đều kiểm tra.
Cảnh sát có chút e dè nhìn qua Như Nguyệt, dù sao đối phương vẫn mang tới áp lực cho hắn.
Đột nhiên Như Nguyệt cười lên, tên cảnh sát trước mặt nhìn thấy nàng cười thì ngẩn ngơ, Như Nguyệt nói:
- Là do ngươi kiểm tra thân thể của ta?
Tên cảnh sát này như bị quỷ ám ảnh, cũng có lẽ vì Như Nguyệt mang lại sức hấp dẫn cho hắn quá mạnh mẽ, hắn vô ý thức nói ra:
- Đúng vậy, chính là tôi.
Kỳ thật tâm tư của hắn vốn không hẳn là như vậy, nhưng mà bởi vì chuyện
này quá khẩn cấp và cảnh sát tham gia hành động đều là nam, muốn hắn cần tìm nữ cảnh sát hiển nhiên là cần thời gian. Mà đối mặt với mỹ nữ tuyệt sắc ai không muốn chiếm chút tiện nghi chứ.
Đột nhiên các chiến
sĩ Sinh Tiếu nhìn qua tên cảnh sát này liền biến đổi, Như Nguyệt cười
như vậy bọn họ đã từng thấy qua rồi, nụ cười ôn nhu này thường xuyên
xuất hiện trên mặt của nàng, nhưng mà nụ cười của Như Nguyệt khi đó chỉ
thuộc về một người, đó chính là vương của cầm tinh. Nụ cười ôn nhu xuất
hiện lần nữa thì mỗi chiến sĩ Sinh Tiếu đều có cảm giác lạnh như băng,
bọn họ hiểu Phách Vương Long chỉ sợ muốn bộc phát, hơn nữa còn là lôi
đình vạn quân.
Tên cảnh sát mê sắc đẹp này tiến lên một bước, một tay cầm súng tay kia lại đưa về bộ ngực cao ngất của Như Nguyệt, chỗ đó giống như nam châm thu
hút hắn vậy.
Như Nguyệt không có động, nhưng mà trong mắt của
nàng tràn ngập sát cơ, trừ Tề Nhạc ra thì chưa có nam nhân nào khác chạm vào cơ thể của nàng, trước kia không có hiện giờ càng không.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, cơ hồ chỉ trong nháy mắt nên những cảnh sát
kia đều không có thời gian phản ứng, tên cảnh sát trước người Như Nguyệt đã biến mất. Đúng chính là biến mất, thậm chí ngay cả một dấu vết cũng
không để lại. Hắn đã bị Như Nguyệt biến thành bụi phấn, mà thân thể của
hắn đã bị Như Nguyệt hóa thành bột mịn tiêu tán trong không khí.
Như Nguyệt giống như chưa từng nhúc nhích qua, nàng vẫn đứng tại chỗ.
- Ai, còn có ai muốn kiềm tra ta.
Bọn cảnh sát lúc này mới kịp phản ứng, bọn họ lập tức cầm súng trên tay đưa lên. Nhưng mà lúc đưa súng lên thì súng trong tay lại còn một nửa, đứng nói là bắn, cho dù là nòng súng cũng không đủ dài để bắn. Mà trước mặt
của bọn họ chính là lông vũ năm màu lơ lửng, lông vũ này là trong suốt
nhưng lại tồn tại chân thật.
Tất cả cánh sát không dám động, bởi
vì thân thể của bọn họ hoàn toàn bị tập trung, không biết từ nơi nào đã
có dây leo quấn quanh cổ bọn họ, ba trăm tên cảnh sát chẳng những lập
tức bị giải trừ võ trang đồng thời thân thể tùy thời bị xé nát. Trong
nội tâm của bọn họ nghi hoặc vì cái gì đội bắn tỉa không nổ súng.
Có người đã giải quyết nghi hoặc này cho bọn họ rồi, băng điêu bị một cổ
lực lượng vô hình dẫn dắt bay tới, số lượng vừa vặn với đội bắn tỉa,
những băng điêu này vẫn bảo trì tư thế đang nhắm bắn của mình, hiệu quả
nhìn qua không tệ.
Trước mặt chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần thì
cảnh sát súng vác vai đạn lên nòng chẳng khác gì rơm rạ, trước mặt dị
năng cường đại thì bọn họ có là gì.
Hào quang nhàn nhạt lập lòe,
uy thế trong mắt Như Nguyệt bắn ra bốn phía, nàng không nhìn qua đám
cảnh sát cũng không có đi lên, ngửa mặt lên trời phát ra tiếng thét dài, tiếng kêu gào của nàng xông thẳng lên trời, năng lượng chấn động khổng
lồ khiến cho mây đen đang bao phủ Athen tiêu tán, long vân lực khổng lồ
sinh ra uy thế cường hãn, uy áp cực lớn sinh ra khiến cảnh sát Hy Lạp
tiểu ra quần.
- Vũ Mâu, ngươi đi ra đây cho ta, nếu như ngươi không muốn làm Athen sinh linh đồ thán thì đi ra đây.
Hào quang nhàn nhạt từ trên người Như Nguyệt sáng lên, bạch quang vốn nhu
hòa nhưng mà xuất hiện trước mặt là năng lượng bá đạo. Năng lượng chấn
động cường hãn và uy áp cực lớn đã bao phủ đỉnh núi có Thần miếu
Pathenon.
Năng lượng vô hình chỉ có của Thần miếu Pathenon lập
tức bạo phát ra, thoáng cái phá tan áp lực mà Như Nguyệt mang đến, mười
hai đạo thân ảnh cơ hồ trong cùng thời gian xuất hiện trên đỉnh núi, mà
phương hướng của bọn họ chính là Như Nguyệt
Thoáng cái mười hai thân ảnh đã tới chân núi, nhìn thấy tình huống trước mặt thì Tinh Tọa Thủ Hộ Giả Mephisto đã hiện ra.
- Vừa rồi tôi còn cho rằng cảm giác của mình là sai, không nghĩ tới bằng
hữu phương đông thật sự đi tới nơi này, đây là chuyện gì, ai có thể nói
cho tôi biết được không?
Ánh mắt Như Nguyệt nhìn qua đám người
Tinh Tọa Thủ Hộ Giả trước mặt, không có nhìn thấy Vũ Mâu thì nội tâm của nàng âm thầm thở ra một hơi, chỉ cần Vũ Mâu còn không có xuất hiện thì
nói rõ Tề Nhạc còn sống.
- Không có gì, chỉ có điều tên cảnh sát
vừa rồi muốn kiểm tra thân thể của tôi thì tôi tiễn hắn đi Thần Giới mà
các người thờ phụng thôi.
Như Nguyệt nhàn nhạt nói ra.
Mephisto vốn đang sững sờ ngay sau đó tức giận hiện ra trên mặt của hắn.
- Như Nguyệt tiểu thư, cô làm vậy là có ý gì, đây không phải là Viêm
Hoàng của các người. Cô đến Hy Lạp thì phải tuân thủ pháp luật của Hy
Lạp, cô dám giết người ở đây.
- Pháp luật? Pháp luật với tôi nó
là cái gì? Anh không biết lời này là buồn cười sao? Mephisto tiên sinh.
Nếu như có nam nhân khác đặt lên ngực lão bà của anh thì anh sẽ làm cái
gì? Anh sẽ tuân thủ pháp luật hay là chờ hắn sờ nắn khắp người lão bà
của anh?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...