Thời điểm ngày thứ ba Tuyết Nữ nói một câu làm cho các chiến sĩ Sinh
Tiếu Thủ Hộ Thần bị điểm tỉnh. Tuyết Nữ hiển nhiên hận Vũ Mâu sâu nhất
nên nàng nói với mọi người có lẽ từ trên thực lực Vũ Mâu cũng không phải đối thủ của Tề Nhạc, nhưng mà mọi người không nên quên Vũ Mâu đã làm gì để lừa gạt Tề Nhạc. Vũ Mâu một người từ phương tây chạy tới phương đông tìm Tề Nhạc đưa ra khiêu chiến thì hiển nhiên không phải đi tìm chết.
Đương nhiên nàng cũng biết thực lực của Tề Nhạc đạt tới trình độ nào,
hơn nữa các chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần còn ở đây thì chỉ có một giải thích là Vũ Mâu có âm mưu gì đó có thể khiến Tề Nhạc thất bại.
Trải qua lời nói của Tuyết Nữ thì cảm xúc lo lắng càng mạnh hơn, ngay cả Như Nguyệt cũng không nhịn được nữa, thời điểm mọi người đang tranh luận
nên làm cái gì thì sinh ra cãi lộn với nhau, cuối cùng bọn họ quyết định trước tiến về Hy Lạp. Khi đó trong lòng mọi người đã có ý định cho
trường hợp xấu nhất. Ba ngày Tề Nhạc còn không trở về thì chiến đấu
không có khả năng còn tiếp tục, nhất định đã xảy ra cái gì hoặc là bị
thương nặng, hoặc là xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thậm chí Tề Nhạc đã tử
vong. Dù sao có Tự Nhiên Chi Nguyên thì không thể bị thương, Tề Nhạc
cũng đã trở về mới đúng.
Sau khi trải qua hợp bàn khẩn cấp thì
Như Nguyệt quyết định triệu tập mười hai tiểu đội Sinh Tiếu trong thời
gian ngắn nhất. Như Nguyệt rất rõ ràng, nếu như chỉ là mười hai Sinh
Tiếu Thủ Hộ Thần mà tiến về Hy Lạp cho dù thực lực áp đảo Thập Nhị Tinh
Tọa Thủ Hộ Giả thì vẫn còn có một Vũ Mâu, tuy chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ
Thần đã có sai khiến của mình nhưng ở trước mặt thần khí Athena chỉ sợ
rất khó giành được thắng lợi, cho nên nàng mới quyết định triệu hồi tiểu đội Thập Nhị Sinh Tiếu và dùng đội hình mạnh nhất đi tới Hy Lạp, một là tìm kiếm Tề Nhạc. Nếu như chỉ có Vũ Mâu trở về thì Tề Nhạc đã ngộ hại.
Rốt cuộc thống nhất ý kiến và ngài thứ tư Tề Nhạc rời đi thì tiểu đội Sinh
Tiếu dùng Kim Sí Đại Bằng Điêu tốc độ nhanh nhất tụ hợp ở Kinh Thành,
hơn nữa đã có chuẩn bị máy bay nên ban đêm bay đi Hy Lạp ngay. Nếu như
bọn họ đợi thêm một ngày cũng sẽ được Tề Nhạc. Nhưng có đôi khi chỉ một
ngày đã quyết định rất nhiều chuyện.
Hy Lạp, sân bay Athen.
Đoàn người Như Nguyệt bao nguyên một chuyên cơ, dù sao bọn họ cũng hơn trăm người nên không sao cả.
Như Nguyệt thân mặc bộ đồng phục màu đen. Tâm tình của nàng vô cùng nặng nề cho nên sắc mặt vô cùng khó coi, nàng giống như một ngọn núi lửa tùy
thời sẽ bộc phát. Dưới loại tình huống này cho dù là các chiến sĩ Sinh
Tiếu Thủ Hộ Thần cũng không ai dám hỏi thêm cái gì. Dù sao Như Nguyệt
trong các chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần có được thực lực mạnh nhất.
Nàng lại là chiến sĩ cầm tinh thức tỉnh sớm nhất, mọi người phi thường
tôn trọng thực lực của nàng. Trước khi tới đây bọn họ đã trải qua một
phen cãi kịch liệt, bọn người Quản Bình lý trí hy vọng đợi thêm vài ngày nữa, mà Như Nguyệt, Minh Minh cầm đầu chúng nữ và Điền Thử thì cảm xúc
nóng nảy quyết định đi Hy Lạp.
Mười một chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần phân biệt bên người Như Nguyệt, bọn họ mặc giống nhau đều là đồng
phục đen, nhìn bọn họ có cảm giác lãnh khốc. Ngay cả Tuyết Nữ trước nay
vẫn mặc đồ trắng thì lúc này cũng mặc trang phục màu đen. Mà một trăm
hai mươi Sinh Tiếu cũng mặc trang phục màu đen, trên mắt mang kính râm
và bọn họ lúc này không giống thủ hộ gỉa phương đông mà giống một đám
hắc bang có khí tức côn đồ, sân bay Athen vốn ầm ĩ lúc này biến thành
một khu vực tĩnh lặng. Dùng quân đoàn Sinh Tiếu thì cách bọn họ vài trăm thước không còn ai chung quanh. Cho dù năm nữ nhân đi trước là tuyệt
sắc nhân gian cũng không có bất kỳ lãng tử nào dám đi gây phiền phức.
Thời điểm hơn trăm người phương đông xuất hiện trên sân bay Athen và cùng
mặc trang phục đen nên khiến chính phủ Athen chú ý, cảnh sát Athen nhanh chóng nhận được tin tức trước tiên. Chỉ có điều bọn họ tiến vào Athen
theo con đường bình thường nên bọn họ cũng không có lý do làm gì. Chỉ có điều số thám tử âm thầm bám theo cũng tăng lên, Như Nguyệt đi chuyến
này trở thành tiêu điểm của Athen.
Đi ra khỏi sân bay Như Nguyệt
dừng bước lại, mấy ngày nay trong nội tâm của nàng vẫn đang cầu nguyện,
chuyện lần này nàng không có nửa phần trách cứ Tề Nhạc, dù sao với tư
cách một nam nhân vì nữ nhân mình âu yếm và các bạn báo thù là việc hắn
phải làm. Tôn nghiêm của Tề Nhạc không ai dám xen vào. Nhưng mà kết quả
lại không cách nào thừa nhận, nếu như Tề Nhạc thật sự bị tổn thường thì
cho dù Như Nguyệt có chết ở chỗ này cũng tuyệt đối phải báo thù thay cho nam nhân của mình.
- Minh Minh. Em đã đi tới đây thì dẫn đường đi. Chúng ta trực tiếp đi tìm Vũ Mâu.
Âm thanh của Như Nguyệt giống như khí lạnh có thể đóng băng mọi thứ.
Minh Minh gật gật đầu, tâm tình của nàng cũng hỏng bét, so sánh với Như
Nguyệt thì nàng còn hối hận hơn nhiều. Hiện tại còn chưa xác định tin Tề Nhạc đã chết cho nên nàng còn áp chế thương cảm trong lòng, nhưng mà
nàng bây giờ vô cùng hối hận, hối hận tại sao mình không nhân lần đó
trao thân cho Tề Nhạc, nếu như Tề Nhạc chết thật thì ít nhất nàng cũng
không có gì tiếc nuối. Nhưng mà hiện giờ cái gì cũng muộn rồi, nàng hiện tại thậm chí có chút không hy vọng tìm được Vũ Mâu, nếu như Vũ Mâu thật sự trở về thì đại biểu Tề Nhạc thật sự đã... , chuyện này nàng và mọi
người không muốn tin là sự thật.
- Đi thôi, chúng ta đi thần miếu Pathenon.
Minh Minh thở sâu miễn cưỡng bình phục phức tạp trong lòng của mình, mọi
người đi taxi. Thông báo đơn giản cho mọi người một chút thì nàng cùng
Như Nguyệt, Tuyết Nữ cùng đi một chiếc taxi.
Xe taxi ở Athen rất
chuyên nghiệp, ít nhất bọn họ không có tranh cướp với nhau, tổng cộng
một trăm ba mươi người thì gần năm mươi chiếc taxi, đoàn xe đại quy mô
tiến về thần miếu Pathenon.
Tâm tình của mỗi người trong quân
đoàn Sinh Tiếu đều trầm trọng, Tề Nhạc chẳng những là vương của bọn họ
đồng thời còn là lãnh tụ tinh thần, có Tề Nhạc và không có Tề Nhạc với
quân đoàn Sinh Tiếu mà nói tuyệt đối là hai khái niệm, Tề Nhạc cường
đại, Tề Nhạc khí thế có thể mang quân đoàn Sinh Tiếu làm tất cả, chuyện
này đã sớm khắc sâu trong lòng mọi người.
Ngồi trên xe Như Nguyệt như nhớ cái gì đó, cầm điện thoại bấm nút gọi cho Hồ Quang.
- Như Nguyệt, có chuyện gì thế?
Âm thanh của Hồ Quang khó có lúc đứng đắn như hôm nay.
Như Nguyệt thản nhiên nói:
- Hồ Quang, Thánh Hỏa Giáo các người có đầu đạn độc VX hay không?
- A?
Hồ Quang bị đã giật mình, nói:
- Như Nguyệt, cô có bị gì hay không? Không lẽ...
Như Nguyệt nói:
- Anh không cần hỏi tôi vì cái gì, nếu như có thì tôi mua toàn bộ. Giá cả tùy anh, anh phân phó thủ hạ dưới tay bất luận dùng biện pháp gì dùng
tốc độ nhanh nhất đem chúng vận chuyển đầu đạn độc khí VX tới Athen, tôi cần dùng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...