Vũ Mâu vô ý thức lui về phía sau, nàng đã bị lời nói của Tề Nhạc làm kinh ngạc tới ngây người, nàng căn bản không cách nào tưởng tượng Tề Nhạc lại có thể từ thế giới địa ngục bình an quay về, hơn nữa còn mang cho địa ngục đả kích gần như hủy diệt, đây là con người có thể làm sao? Giờ này khắc này đầu óc của nàng đã hỗn loạn, thậm chí đã quên giải thích vì mình.
Tề Nhạc từng bước một đi về phía trước, mỗi lần tiến thêm một bước năng lượng bản thân hắn khôi phục càng nhiều. Hiện tại Tề Nhạc tuyệt đối là người cẩn thận, tuy trong miệng của hắn không quan tâm nhưng mà hắn cũng biết sinh vật trong các vị diện thế này không phải nhân loại ở địa cầu có thể so sánh. Cho nên suy nghĩ trước khi động thủ với Vũ Mâu hắn cần phải khôi phục lực lượng của mình, chỉ có như vậy hắn mới có thể tùy thời đối mặt với địch nhân.
Năng lượng khổng lồ trở nên mạnh hơn trước, chỉ riêng uy áp to lớn kia đã làm cho Vũ Mâu lại phun ra một ngụm máu vàng. Mọi thứ chung quanh yên tĩnh lại, giống như cả Thần Giới vào lúc này chỉ có hai người.
Đột nhiên vào lúc Vũ Mâu cảm giác được thân thể của mình sắp bị uy áp khổng lồ của Tề Nhạc nghiền nát thì áp lực thật lớn không hề dấu hiệu biến mất. Vũ Mâu đang toàn lực chống cự uy áp lập tức cảm thấy trống rỗng không còn lại gì, cảm giác dùng sai lực làm nàng phun máu tươi lần nữa, thân thể của nàng bị thương càng nghiêm trọng hơn, năng lượng trong cơ thể cũng trôi qua càng nhiều.
Bàn tay phải Tề Nhạc vốn giơ cao chậm rãi thu hồi, hắn đi tới trước mặt Vũ Mâu và cười lên, nụ cười tà ác của hắn làm Vũ Mâu run rẩy, nàng có chút ngây thơ nhìn qua nam nhân làm cho nàng thống khổ như rơi xuống vực sâu này, không rõ vì cái gì hắn lại ngừng tay.
- Có phải cô muốn hỏi vì cái gì tôi lại không giết cô không?
Tề Nhạc mỉm cười hỏi.
Vũ Mâu vô ý thức gật gật đầu, ánh mắt của nàng trở nên trống rỗng.
Tề Nhạc lúc này đứng trước người của Vũ Mâu ba mét, khí tức tinh thần của hắn tỏa ra đã sớm tập trung thân thể Vũ Mâu vào trong.
- Rất đơn giản, bởi vì đột nhiên tôi cảm thấy nếu như hiện tại giết cô thì với cô mà nói chỉ là giải thoát mà thôi. Nếu làm thế thì sao tôi có thể thỏa mãn khi trả thù cho các người bạn của mình chứ? Trước kia chúng ta còn ở địa cầu cô đã từng nói với tôi, trọng yếu nhất là lực lượng, cô bởi vì lực lượng nên lúc trước mới lừa gạt tôi. Nếu như cô khát vọng lực lượng thì như vậy cô càng hy vọng cường đại hơn. Nếu như hiện giờ tôi làm cô mất đi tất cả lực lượng thì cô sẽ biến thành người bình thường, vĩnh viễn biến thành một người bình thường thì cô sẽ cảm thấy như thế nào? Có phải cô sẽ thống khổ vô tận sao? Chuyện này mới là kết cục tôi muốn nhìn thấy nhất đấy.
Ác ma, trong mắt của Vũ Mâu thì Tề Nhạc biến thành ác ma chân chính. Trong nội tâm nàng sợ hãi đã đạt tới cực điểm, nàng thậm chí ngay cả nói cũng không nói ra lời, mắt thấy kim sắc quang mang dần dần biến mất trên người của nàng.
Khải giáp vàng ròng và ba đôi cánh biến mất, xích kim sắc áo giáp dần dần chuyển hóa thành hào quang năng lượng nhàn nhạt thu vào trong người của hắn. Lồng ngực kiên cố và làn da màu cổ đồng và tạo hình cơ bắp hoàn mỹ, thân thể thon dài mà cao lớn chỉ thuộc về bộ vị thần bí của nam nhân kia, khi áo giáp vàng ròng biến mất thì thân thể của hắn xuất hiện trước mặt của nữ thàn xữ nữ.
Vũ Mâu liên tiếp lui về sau vài bước, nhưng mà tinh thần lực của Tề Nhạc tập trung năng lượng của nàng trôi đi rất nhanh, nàng lảo đảo lại té xuống đất.
- Một đôi nam nữ trần như nhộng cùng một chỗ thì cô nói tôi muốn làm cái gì? Thật không nghĩ tới có ngày tôi lại được làm như vậy với cô.
Bỗng nhiên Vũ Mâu cảm giác thân thể của mình nặng hơn, khí tức vô cùng quen thuộc đã đè nàng xuống đất. Không đợi nàng phát ra bất cứ âm thanh nào thì nàng đã phát hiện thân thể của mình bị năng lượng khổng lồ của Tề Nhạc tập trung, mà làn da chưa nam nhân nào chạm vào lại bị Tề Nhạc tiếp xúc. Thời điểm xuyên qua không gian thì Tề Nhạc còn mặc khải giáp màu vàng nhưng mà tiếp xúc hiện tại chính là da thịt trực tiếp. Loại cảm giác kỳ dị này làm cho thân thể Vũ Mâu run rẩy càng kịch liệt, nhưng mà hiện giờ đừng nói nàng phản kháng, ngay cả âm thanh cũng không nói ra được.
- Anh, anh...
Không đợi Vũ Mâu giãy dụa quá nhiều thì môi Tề Nhạc đã dán vào môi của nàng, trong đại não giống như nổ tung vậy, một cảm giác trùng kích mạnh mẽ tràn ra khắp nội tâm của Vũ Mâu hiện giờ. Nàng đã từng không biết bao nhiêu lần mong mỏi mình và Tề Nhạc quay về với nhau. Cho dù nàng có được lực lượng và thể lực cường đại thì xét đến cùng nàng chỉ là nữ nhân mà thôi. Một nữ nhân có ai không hy vọng mình được nam nhân yêu say đắm chứ? Nhưng mà nàng tuyệt đối không ngờ thời điểm nàng và Tề Nhạc tiếp xúc thân mật lại có thể biến thành tình cảnh như bây giờ, dẫn lửa thiêu thân, hiện tại Vũ Mâu chỉ có cảm giác như vậy. Trừ cảm giác khác thường kỳ lạ ra thì nàng lúc này có cảm giác khuất nhục. Người thừa kế nữ thần Athena kế thừa thần lực xữ nữ. Nếu như cứ như vậy mà thất thân thì đúng như Tề Nhạc nói nàng rất thống khổ.
Nước mắt từ trong khóe mắt của Vũ Mâu chảy xuống, nàng đã cảm giác được bàn tay của Tề Nhạc lúc này đang chạm vào bộ vị rậm rạp mẫn cảm nhất của nàng, nghĩ tới chuyện này thì đầu óc của nàng như lâm vào bóng tối. Cảm giác bi ai tràn ngập mỗi góc trong thân thể của nàng, lúc này nàng không còn dùng hối hận để hình dung. Xong, tất cả xong rồi, có lẽ vì sai lầm lúc trước nên nàng phải trả giá thật nhiều. Đầu óc của nàng lâm vào trống rỗng. Thậm chí Vũ Mâu còn không làm ra giãy dụa chỉ có thể chờ đợi thời khắc đó tiến tới.
Động tác của Tề Nhạc dừng lại nhìn qua nước mắt óng ánh trên mặt của Vũ Mâu, trừ cảm giác khoái trá khi trả thù nội tâm của hắn còn có chút đau đớn. Mình làm như vậy có quá hèn hạ không? Cừu hận lúc trước còn không bằng làm cho nàng lấy cái chết trả lại, dù sao nàng cũng từng là nữ nhân mình yêu.
Tuy trong nội tâm có chút hối hận vì hành vi của mình nhưng là Tề Nhạc lại giật mình phát hiện mình khó mà dừng lại. Vũ Mâu chẳng những có dung nhan hoàn mỹ mà cũng có được khí chất và thân thể hoàn mỹ. Tất cả những chuyện này tổng hợp lại càng có lực sát thương cực lớn với Tề Nhạc, cuốn hắn vào trong dục vọng đen tối. Cảm giác mãnh liệt trước nay chưa từng có khiến cho hắn rơi vào trầm luân.
- Dừng tay.
Bỗng nhiên một tiếng hét tức giận vang lên làm cho Tề Nhạc cùng Vũ Mâu đồng thời từ trong trầm luân của dục vọng tỉnh táo lại. Uy áp cực lớn làm dục vọng trong lòng Tề Nhạc lập tức biến mất, hắn cơ hồ không chút do dự rời khỏi thân thể của Vũ Mâu, trong nháy mắt đó áo giáp màu đen lại bao trùm thân thể của hắn, quang ảnh lóe lên và thân thể của hắn đã bay ra ngoài trăm mét.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...