Tề Nhạc cười khổ nhìn thoáng qua lão bà của mình, hắn nói:
- Cha, cho dù có loại công pháp này, cha xác định dám dùng trước mặt mẹ không?
Hai cha con nhìn nhau cười khổ, không khỏi đều toát ra một tia bất đắc dĩ.
Không khí ấm cúng tràn ngập cả văn phòng tổng giám đống. Chỉ sợ mỗi nhân viên của tập đoàn Kim Cốc đều không nghĩ tới, lãnh đạo tối cao nhất của thời điểm như vậy còn có thời điểm như vậy.
Ngũ nữ Như Nguyệt
hiển nhiên đối với Thiên Thủ Quan Âm đại pháp của Ứng Tiểu Điệp rất có
hứng thú. Nguyên một đám nhu thuận vây lại, mặc dù là giúp Tề Thiên Lỗi
giải vây, bất quá Tề Nhạc nhìn mấy nha đầu vây quanh mẹ, ngay cả mình có hình dáng gì cũng quên thì biết rõ tuyệt kĩ đó sẽ không thất truyền. Mà kết quả của không thất truyền chính là mình chịu nỗi khổ da thịt a.
Tề Thiên Lỗi đi đến Tề Nhạc bên cạnh, nhìn con trai mình tựa hồ lại cao lớn một chút rồi lên tiếng:
- Lần này tại sao con đi một thời gian dài như thế? Không biết chúng ta
lo lắng đến cỡ nào sao? Ai dà! Gần đây nhiều chuyện xảy ra lắm, Nhạc
nhi, sau này con đừng tham gia những hành động nguy hiểm như thế nữa.
May mắn lần này là thành công, bằng không nếu con không về được thì cả
nhà chúng ta sẽ không thể chết cùng nhau.
Tề Nhạc sửng sốt một chút:
- Cha, ngài đang nói cái gì? Sao con không hiểu gì cả?
Tề Thiên Lỗi lạnh nhạt nói:
- Người khác không biết chuyện tiểu hành tinh đụng Địa Cầu nhưng chẳng lẽ ta cũng không biết sao? Con cũng quá coi thường cha con rồi.
Trong lòng của Tề Nhạc cả kinh, mục quang hắn nhìn Tề Thiên Lỗi trở nên ngưng trọng.
- Nếu ta đoán không lầm, nhất định là lần này con cũng tham gia hành
động. Trước đó, con mất tích nhiều ngày như vậy, ta thật sự nghĩ con đã
xảy ra chuyện...
Nói tới chỗ này, Tề Thiên Lỗi toát ra vài phần lo lắng và sợ hãi:
- Ta thậm chí không dám nói cho mẹ con biết, về sau con gọi điện cho ta,
ta mới biết con còn sống. Sở dĩ muộn mới trở về là do lần hành động này
con đã bị thương đúng không. Vì không để cho chúng ta lo lắng, nên con
đã đợi thương thế tốt lên mới trở về?
Nhìn phụ thân, sự ôn hòa
trong lòng của Tề Nhạc biến thành nóng rực, ngữ khí của Tề Thiên Lỗi tuy rằng tận lực giữ vững bình tĩnh, nhưng Tề Nhạc lại chứng kiến tay của
hắn có chút run rẩy, hắn lắng cho mình ah! E sợ mình vĩnh viễn sẽ không
trở về nữa.
- Cha à. Con...
Tề Nhạc vừa muốn nói gì, lại bị Tề Thiên Lỗi cắt đứt.
Tề Thiên Lỗi quả quyết nói:
- Tuy rằng ta cũng rất yêu nước, nhưng ta biết lần này những gì con làm
là vì nhân loại. Nhưng mà, đồng thời ta cũng là một người cha, một người cha chỉ có một đứa con trai duy nhất, cha thật sự không hy vọng con
tiếp tục đi mạo hiểm. Tề Nhạc, tiền đối với cha không quan trọng, chỉ
cần một nhà chúng ta sinh sống bên nhau. Đừng đi mạo hiểm nữa, vì cha và mẹ của con, con có thể đáp ứng hay không?
Tề Nhạc nhìn Tề Thiên
Lỗi, hắn thực muốn mở miệng đáp ứng cha mình, từ trong ánh mắt của Tề
Thiên Lỗi, hắn thấy được rất nhiều điều. Hơn nữa đây chính là điều mà
hắn muốn có nhất, chỉ là hắn thật có thể đáp ứng sao?
- Cha, con không muốn lừa dối ngài. Con làm không được. Cha còn nhớ rõ
không? Con đã từng nói rằng con không muốn bị bất kỳ kẻ nào sai khiến,
cũng không tiếp nhận mệnh lệnh của bất luận kẻ nào. Những chuyện con làm chỉ khi con muốn mới có thể hành động. Đôi khi, con thực sự là thân bất do kỷ, cha đã biết rõ nhiều chuyện như vậy.
- Con cũng không
ngại nói thẳng rằng trên cái thế giới này của chúng ta, người giống con
rất nhiều, họ đều vì một mục tiêu duy nhất, đó chính là bảo vệ ngôi nhà
của mình. Tại Phương Tây, có Thủ Hộ Giả Phương Tây, ví dụ như Giáo Đình, còn có người thừa kế thần cách trong Hy Lạp thần thoại. Mà ở Phương
Đông chúng ta, cũng có Thủ Hộ Giả Phương Đông. Con chính là một trong số đó.
Trong mắt Tề Thiên Lỗi chợt lóe sáng, hắn hỏi:
- Chẳng lẽ, thủ hộ giả phương đông thiếu đi con thì không thể thủ hộ Phương Đông nữa sao?
Tề Nhạc cười khổ nói:
- Tuy rằng nói như vậy có chút không tôn kính thủ hộ giả phương đông
khác, nhưng mà con vẫn muốn nói với cha rằng. Từ ý nào đó mà nói, con
chính là người trọng yếu nhất. Ở bên trong thủ hộ giả phương đông người
mạnh nhất và là lực lượng chính yếu nhất được xưng là Sinh Tiếu Thủ Hộ
Thần. Mười hai vị Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, phân biệt có lực lượng Sinh
Tiếu của từng người.
- Sự cường đại của bọn hắn hoàn toàn có thể
cùng so sánh với thủ hộ giả phương tây, mà số lượng Sinh Tiếu Thủ Hộ
Thần không chỉ có mười hai người mà là mười ba. Ngoại trừ mười hai vị
Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần Chiến Sĩ còn có một là Kỳ Lân. Ngài nhất định rất
quen thuộc Thần Thoại lịch sử nước cộng hòa Viêm Hoàng chúng ta, trong
truyền thuyết Kỳ Lân là Vương thú.
- Mà ở bên trong Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần Chiến Sĩ thì Kỳ Lân cũng chính là Sinh Tiếu Vương hoặc nói
chính là vua của thủ hộ giả phương đông. Trong thủ hộ giả phương đông có thể thiếu một sinh tiếu nhưng không thể không có Sinh Tiếu Vương.
Nói đến đây, Tề Nhạc dừng lại một chút, hắn nhìn thật sâu vào hai mắt cha mình tiếp tục nói:
- Mà con chính là Kỳ Lân.
Nghe xong lời nói của Tề Nhạc, toàn thân Tề Thiên Lỗi chấn động:
- Kỳ Lân. Kỳ Lân là con trai của ta?
Tề Nhạc thở dài một tiếng, nói:
- Ngoại trừ huyết mạch của cha, con còn kế thừa huyết mạch của Kỳ Lân, có được lực lượng Kỳ Lân. Với tư cách là Sinh Tiếu Vương, trong bất kể
tình huống này con đều không có khả năng lùi bước. Khi nguy cơ tiến đến, con phải muốn xông lên phía trước nhất, nếu không làm sao lãnh đạo đồng bọn của mình. Cha à.
- Con biết con không phải là một đứa con
trai ngoan, nhưng mà vì nếu con trai cha muốn sống bên cạnh cha mẹ một
cách bình an thì nhất định phải chiến đấu với những thế lực xâm chiếm
phương đông, đánh đuổi chúng đi thì cuộc sống này của con mới chấm dứt.
Nhưng mà hiện tại con thật là thân bất do kỷ. Thực xin lỗi cha, con đã
khiến cha phải thất vọng.
Nhìn Tề Nhạc, Tề Thiên Lỗi tiến nhập
trạng thái ngơ ngác ngắn ngủi. Thân hình của Tề Nhạc trong mắt của hắn
trở nên cao lớn, ngay cả khí tức trên người Tề Nhạc cũng biến hóa rất
lớn. Tề Thiên Lỗi đương nhiên có thể tưởng tượng ra được, trên bờ vai Tề Nhạc đang gánh vác những trách nhiệm như thế nào. Vương của thủ hộ giả
phương đông là cường đại như thế nào, chỉ là con trai mình lại bỏ ra tâm huyết như thế.
- Cha hiểu rồi.
Thật lâu, Tề Thiên Lỗi mới có hơi khó khăn nói:
- Hãy đi làm chuyện mà con muốn làm. Chúng ta dù sao chỉ là một cái gia
đình nhỏ, vì để mọi người trên quốc gia này tồn tại có thể không bị xâm
lực thì con trai ta ủng hộ con. Đồng thời ta cũng vì có một người con
trai như thế mà cảm taháy kiêu ngạo.
- Cha!!!
Thanh âm của Tề Nhạc chút nghẹn ngào, lý giải của phụ thân với hắn trọng yếu hơn tất cả những gì khác.
Tề Thiên Lỗi vỗ vỗ bả vai Tề Nhạc nói:
- Yên tâm đi làm chuyện mà con cần đi. Mẹ của con đã có ta, chỉ là con có thể nói cho ta biết, cuộc sống của con như thế còn kéo dài bao lâu nữa? Chẳng lẽ nó không có kết thúc sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...