Sinh Thời (Năm Tháng Bên Nhau)

Hà Lệ Chân nhìn chằm chằm vào cuốn giáo án trong tay, cả buổi trời cô
không đọc vào chữ nào. Những con chữ trước mắt đều bay loạn cả lên, xoay tròn rồi lộn ngược, lơ lơ lửng lửng.

Toàn bộ tâm trí cô đều đặt vào cuộc trò chuyện của hai người Hồ Phi và Lưu Dĩnh đứng sau lưng.

Họ nói chuyện đã hơn nửa tiếng rồi, đối với Hồ Phi thì được nhưng còn
Lưu Dĩnh người bình thường không thích nói nhiều thì quả thật là điều
hiếm có.

“Đến bây giờ vẫn không thể liên lạc được?” Lưu Dĩnh hỏi.

“Ừm.” Mặt Hồ Phi sắc lại, ly trà trong tay đặt cốp lên mặt bàn: “Trước
đây nó còn nghe, bây giờ đến điện thoại nó cũng không chịu bắt máy.”

Lưu Dĩnh khó hiểu: “Cậu dạy nó cũng mấy năm, không lẽ người nhà cũng chưa từng tới trường hay sao?”

“Cũng có tới một lần, gần hai năm trước, cha nó có tới.” Hồ Phi nói
tiếp: “Lúc đó cũng không có chuyện gì quan trọng, chỉ mời tới để nói về
tình hình học tập của nó thôi, sau này thì không gặp nữa.”

Lưu Dĩnh bảo: “Còn bên thầy Tưởng, nói như thế nào đây.”

Hồ Phi trầm ngâm một lúc mới nói: “Lần này chỉ sợ thật sự sẽ phải đuổi học.”

Hà Lệ Chân bất giác xiết chặt cây bút.

“Không thể làm khác sao?” Lưu Dĩnh nói: “Dù gì cũng còn là học sinh, cậu ta đã như vậy, nhà trường còn đuổi học, sau này ra đời còn làm được gì
nữa chứ?”

Hồ Phi dí đầu ngón tay xuống bàn: “Không phải tôi không muốn, nhưng thái độ của nó bây giờ ai mà giúp cho được? Dù là có không nghe dạy dỗ nhưng tốt xấu gì cũng phải tuân thủ quy định nhà trường, giờ còn làm trái. Cô Lưu không biết ngày cuối cùng tôi nhìn thấy nó đâu, tôi cũng không dám
nói nó là học sinh của tôi, mặt mũi của tôi bị nó bôi tro trát trấu hết
rồi.

Bành Thiến vẫn luôn lướt web nghe vậy cũng quay đầu nói với Hồ Phi:
“Thầy Hồ, định đuổi cậu ta thật thì cũng phải thông báo một tiếng với
người nhà chứ.”

Hồ Phi nhíu chặt lông mày, dường như đang suy tư gì đó.

Hà Lệ Chân không biết mồ hôi đã ra đầy lòng bàn tay mình.

“Lục lại hồ sơ thử xem.” Bành Thiến bỗng nói: “Không chừng có thể tìm
được cách liên lạc, hơn nữa năm nay cậu ta cũng đã hai mươi rồi, theo
luật thì cũng đã có giấy chứng minh và các thứ khác, kiểm tra một chút
chắc sẽ được thôi.”

“Được!” Hồ Phi nói: “Tôi sẽ cho cậu ta một cơ hội nữa, nếu như cậu ta không biết nắm lấy thì tôi cũng không còn cách nào khách.”


Hồ Phi nói xong thì chuẩn bị đi ra ngoài, theo phản xạ Hà Lệ Chân đứng lên đi theo.

“Thầy Hồ!”

Hà Lệ Chân ngăn Hồ Phi trong hành lang, Hồ Phi hỏi: “Sao vậy?”

“Chuyện…” Hà Lệ Chân do dự: “Vạn Côn, Vạn Côn có phải chắc chắn là bị đuổi học đúng không.”

Hồ Phi nhìn Hà Lệ Chân, cuối cùng thở dài thườn thượt: “Đuổi hay không
thì không phải chúng ta nói thôi là được, vấn đề của hai đứa nó trường
học đã họp rất nhiều lần rồi, cơ hội cũng đã cho rất nhiều, kết quả thì
sao, cô thấy đó, bây giờ ngay cả một chút ý muốn hối cải cũng không có,
tôi thấy gia đình nó cũng mặc kệ chuyện của nó rồi, cha mẹ không thấy
xuất hiện, chúng ta lo lắng quá làm gì, loại học sinh thế này nên đi cho sớm mới phải, ở lại trường chỉ tổ con sâu làm rầu nồi canh mà thôi.

Hà Lệ Chân có rất nhiều điều muốn nói, nhưng đối mặt với vẻ giận dữ của
Hồ Phi, có thế nào cô cũng không nói nổi nên lời, lúc Hồ Phi quay người
định đi, cô mới gọi anh ta lại.

“Thầy Hồ, có phải mời được phụ huynh của em ấy tới thì có thể bàn bạc chuyện này lại không.”

Hồ Phi dừng chân, quay lại nhìn cô.

“Nếu phụ huynh sẵn lòng tới thì cũng chưa tới nông nỗi như bây giờ.” Dứt lời thì đi mất.

Hà Lệ Chân quay lại phòng làm việc, lấy di động ra.

Buổi họp đầu tiên về chuyện đuổi học Vạn Côn và Ngô Nhạc Minh tại
trường, Hà Lệ Chân rốt cuộc đã không nhịn được mà gọi điện cho Vạn Côn,
muốn khuyên lơn cậu ta lần nữa, nhưng lúc đó không gọi được cho câu ta,
sau đó cô có gọi thêm mấy lần, nhưng vẫn như cũ.

Đúng lúc này, điện thoại rung lên, Hà Lệ Chân cúi đầu nhìn, là tin nhắn
của Lý Thường Gia, hẹn cô tối nay cùng nhau đi ăn, cám ơn cô lần trước
giúp đỡ sắp xếp phòng học.

Bây giờ Hà Lệ Chân không còn lòng dạ đâu mà ăn uống, vừa muốn từ chối, thì Lý Thường gia lại gửi tới một tin nhắn.

[Trường chúng tôi cũng đang cân nhắc đuổi học một em.]

Lúc sau Hà Lệ Chân trả lời anh ta.

[Vì sao.]

[Mấy chuyện linh tinh ấy mà, tối nay đi ăn tôi kể với cô.]


Hà Lệ Chân do dự, cuối cùng mới trả lời…[Được.]

Bỏ điện thoại xuống, cô không biết mình lấy dũng khí ở đâu ra, quay qua
nói với Lưu Dĩnh: “Cô Lưu, chiều hôm nay em có việc, đúng lúc cũng không có tiết, em muốn xin nghỉ nửa ngày được không, khi nào thầy Tưởng về cô nói giúp em một tiếng với thầy ấy nhé.”

Lưu Dĩnh rất ngạc nhiên, Hà Lệ Chân làm việc rất chăm chỉ, luôn tới sớm
nhất, ra về trễ nhất, lại rất ít khi thấy cô xin nghỉ phép.

“Ừ, chờ khi nào ông ấy về tôi nói cho, cô muốn đi đâu à?”

Hà Lệ Chân bỏ đồ vào túi, vội nói: “Trong nhà có chút việc, em về trước đây.”

Hà Lệ Chân chạy thẳng ra tới cổng trường, chặn một chiếc taxi lại, từ
trong túi rút ra một mẫu giấy hơi cũ. Vuốt phẳng lại rồi đưa cho tài xế
xem.

Tài xế mở to mắt nói: “Sao xa vậy?”

“Chú đi chứ.”

Hiếm khi kiếm được nhiều tiền, tài xế vội gật đầu: “Đi chứ đi chứ.”

Điên rồi, khi Hà Lệ Chân đứng trong gió cát, trên con đường đất giao
nhau trước thôn Ô Vọng, cô nghĩ thầm, có lẽ cô thật sự đã điên rồi.

Cô đi qua ruộng bắp, lúc tới trước cửa nhà Vạn Côn thì phát hiện cửa đã
khóa lại. Cô đứng từ bên ngoài nhìn vào, cửa nhà đóng chặt, trong sân
yên ắng, ngay cả con gà nhốt trong chuồng cũng không buồn động đậy. Hà
Lệ Chân đập đập lên cánh cổng sắt, gọi với vào trong: “Có người không…?”

Con gà nhúc nhích, nghiêng nghiêng cái đầu tiếp tục ngủ.

Trong nhà Vạn Côn không có động tĩnh gì, ngược lại tiếng gọi của cô lại
làm kinh động tới một gia đình gần đó, tiếng chó sủa ăng ẳng vang lên
làm Hà Lệ Chân hoảng sợ.

Hàng xóm cạnh đó có người đi ra, nạt chú chó im lặng lại, rồi nhìn thử có chuyện gì.

Người bước ra là một phụ nữ, hơn bốn mươi, có vẻ như vừa thức giấc, quan sát Hà Lệ Chân với vẻ nghi ngờ: “Cô tìm ai?”

Hà Lệ Chân vội chào hỏi: “Chào cô.”

Người đàn lại hỏi: “Cô tìm ai?”


Hà Lệ Chân nói: “Cháu là giáo viên của Vạn Côn, cháu muốn hỏi một chút, nhà họ bây giờ không có ai sao?”

“Giáo viên?” Người đàn bà quan sát Hà Lệ Chân từ trên xuống dưới: “Thằng nhóc đó không có nhà.”

Hà Lệ Chân lại hỏi: “Vậy còn ba của em ấy đâu?”

“Tên Vạn à?” Lúc người đàn bà nhắc tới cha của Vạn Côn, chân mày vô thức nhíu lại, có vẻ ghét bỏ: “Giờ này ông ta làm gì mà có nhà.”

Hà Lệ Chân nói: “Vậy ông ấy ở đâu, làm sao liên lạc được với ông ấy ạ, bên trường học có việc gấp cần tìm.”

Người đàn phất tay ngăn lại: “Bây giờ tìm không được đâu, không thì cô
đợi chút nữa đi, không chừng hắn ta thua hết thì lại về, dù sao thì ngày nào cũng tầm chừng này là về.”

Thua hết?

Hà Lệ Chân nhạy cảm hỏi: “Ông ấy đi đâu vậy cô?”

Người đàn bà nói xong, định trở về, vừa đi vừa nói: “Đánh bài chứ đâu,
năm đó vợ hắn cũng bị hắn hại chết, không chừng thằng con cũng giống
vậy.”

Hà Lệ Chân nhìn bóng lưng người đàn bà đi vào trong sân. Cô đứng trước cổng, im lặng chờ đợi.

Không khí ở nông thôn không giống trong thành phố, một mùi phân và đất
mùn trộn lẫn vào nhau lan toàn trong không khí, gió luồng qua hoa bắp
thổi trên ruộng nghe lao xao, cảm giác miên man không bờ bến.

Hà Lệ Chân cảm thấy hơi lạnh, cô đang nghĩ không biết có nên đi về hay không thì đúng lúc này có tiếng động truyền tới.

“Ồ, đây không phải cô giáo sao?”

Hà Lệ Chân quay lại, nhìn thấy một người đang đi tới trên con đường nhỏ, xách theo hai cái túi bằng vải bố, trên miệng kẹp một điếu thuốc, ông
ta mặc quần áo cũ rít trên người, đích thị là Vạn Lâm, cha của Vạn Côn.

Hà Lệ Chân đứng đến nỗi hai chân đều tê hết, nhìn thấy Vạn Lâm, cô chào: “Ba Vạn Côn, bác về rồi.”

Vạn Lâm chắp tay sau đít đi tới, theo tuổi của Vạn Côn mà đoán thì Vạn
Lâm cũng chưa lớn lắm, chừng hơn bốn mươi, nhưng trên mặt ông ta đã đầy
nếp nhăn, da sần sùi, tóc cũng đã bạc khắp đầu, nhìn có vẻ như người năm sáu mươi tuổi.

Vạn Lâm nhìn thấy Hà Lệ Chân thì rất nhiệt tình: “Cô giáo, cô…” Hà Lệ
Chân cảm thấy rõ ràng là ông ta đã quên mất tên cô, nên cô nhắc lại lần
nữa: “Cháu là Hà Lệ Chân, là giáo viên dạy văn của Vạn Côn.”

“À, à, cô Hà, hôm nay cô tới để…” Lời Vạn Lâm hơi do dự, Hà Lệ Chân thấy ánh mắt ông ta rất kỳ lạ, cô nghĩ một chút mới ngờ rằng Vạn Lâm đang
cho là cô vì ba ngàn tiền kia nên tới đây.

Không biết tại sao, Hà Lệ Chân cảm thấy trong không khí xộc lên mùi thối của thức ăn gia súc.

“Hôm nay cháu tới đây là muốn báo với bác một tiếng.” Cô nói: “Bác liên
lạc với Vạn Côn, bảo em ấy đi họcđi học lại, còn nữa, cũng mời bác tới
trường một chuyến, tình hình hiện tại của em ấy lúc này hơi nghiêm

trọng.”

Vạn Lâm thở dài một hơi.

Hà Lệ Chân chớp chớp hàng mi làm nó run lên, nhưng cô cũng không nhíu mày.

Ánh mắt Vạn Lâm nhìn ra xung quanh, từ hòn đá nằm chỏng chơ tới cái túi đầy bụi bặm, nhưng không nhìn vào mắt cô.

“Gần đây trong nhà có hơi bận.” Vạn Lâm nói: “Có thể không đi được.”

Hà Lệ Chân hỏi: “Có chuyện gì mà còn quan trọng hơn con của bác?”

Vạn Lâm há mồm nói: “Không phải, cô Hà, hôm đó cô cũng thấy rồi đấy,
tình hình của chúng tôi thật sự khó khăn, không phải tôi không muốn đi,
mà là tôi mà đi một ngày thì mất một ngày công, tới lúc bọn đòi nợ tới
thì làm sao.” Ông ta nói, lại liếc nhìn Hà Lệ Chân: “Cô giúp chúng tôi
đôi ba lần, chứ cũng đâu thể giúp hoài?”

Hà Lệ Chân nhìn ông ta, nhớ tới ngày đó Vạn Côn liều mạng cũng không
muốn cho ông ta tiếp xúc với mình, thậm chí một câu nói cũng không,
dường như cô đã hiểu được hàm ý trong đó.

Cô xiết chặt túi: “Nếu bác không tới trường thì em ấy sẽ bị buộc thôi học.”

Vạn Lâm lại thở dài một hơi dường như có chút thương cảm.

“Thằng bé này số khổ, mẹ nó chết sớm, kinh tế gia đình lại không tốt, từ mười bốn tuổi nó phải đi làm thuê, tôi có vất vả dẫn theo nó thì cũng
muốn nó sống những ngày an nhàn sung sướng. Cô giáo, tôi thấy là cô rất
tốt với nó, cô có lòng thì giúp nó đi.” Ông ta nhìn Hà Lệ Chân: “Vì trả
cô ba ngàn đó, từ lần trước đi rồi cũng không thấy nó về nhà nữa, ở bên
ngoài nó cũng khổ lắm, tôi thực sự không đành lòng.”

Hà Lệ Chân cúi đầu, lát sau mới nói với Vạn Lâm: “Ba ngàn đó, bác nói
với em ấy là không cần trả lại, tuần sau phải tới trường một lần.”

“Được, được!” Vạn Lâm chợt kích động nói: “Cô giáo, cô đúng là có ơn lớn với nhà chúng tôi, tôi nhất định kêu nó đi học, nhất định đấy!”

Hà Lệ Chân còn nói mấy câu nhưng thấy Vạn Lâm nhất định không chịu tới
trường, cô cũng không còn cách nào, đành căn vặn ông ta nhớ bảo Vạn Côn
quay về trường, sau đó thì ra về.

Hà Lệ Chân đi rồi, Vạn Lâm vội về nhà gọi điện thoại.

“Alo? Alo…? Ba là ba con đây…!”

“Cô con vừa tới, tin tốt đấy, con đoán xem, cô ta không cần con trả tiền nữa!”

“…Mày hét cái gì.”

“Thằng chó, ông ở đây giúp mày, mày còn chửi ông! Không phải mày nói hôm nay về sao, có phải quay lại thành phố không? Nhớ bớt chút thì giờ tới
trường đi, cảm ơn cô giáo, tao phải rất…Vạn Côn, mày lại chửi gì hả!?”

Tiếng Vạn Lâm khào khào vang lên rõ to trong không gian, ông ta mắng một câu hét một câu, con chó sân bên nghe động tĩnh sủa liên hồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui