Sinh Mệnh Thứ Bảy

Ngày hôm sau, trong phòng bệnh, ông Chu Bách Đông viết di chúc với luật sư, Chu Thiếu Vân và Chu Thiếu Khang nhận được tin tức, lập tức đuổi tới. Hai chị em chờ ở ngoài phòng bệnh, Chu Thiếu Khang vô cùng thanh thản, dường như đã dự đoán được trước, anh ta gác chéo chân nói: "Nhân vật truyện ký có ý nghĩa gì chứ, mấy trò ca tụng công đức cha thấy còn ít sao? Hiện tại cha cần nhất chính là thoải mái, nào có sức lực gì để đọc sách!"

Chu Thiếu Vân vẫn rất tỉnh táo, "Nếu thực sự cậu suy nghĩ vì cha, nên ở bên cha nhiều hơn, dù gì cậu cũng là con trai duy nhất nhà họ Chu. Nghe nói tối hôm qua cậu còn mở tiệc, cha vẫn còn trong bệnh viện, cậu cũng không sợ truyền thông tung tin đồn thất thiệt."

Chu Thiếu Khang cười nói: "Tôi là vì vui thay cho cha, nghe nói tối hôm qua cha không đau chút nào, mấy tháng nay, đây vẫn là lần đầu tiên cha ngủ được một giấc."

Chu Thiếu Vân nghiêng đầu liếc anh ta, "Đừng tưởng rằng cậu quen cái gì chuyên gia thôi miên khoa não, tôi sẽ tìm chuyên gia đến làm kiểm tra cho cha, nếu cậu động tay chân vào thì tự giải quyết cho tốt."

Chu Thiếu Khang chả sợ hãi chút nào, dường như đã nắm chắc thắng lợi trong tay.

Cả một buổi sáng, bác sĩ y tá bên trong trung tâm điều trị an bình đều chú ý tới chuyện này. Cao Kình tháo kính mắt xuống, lấy từ trong túi ra khăn lau mắt, vừa lau thấu kính, vừa nhìn đầu kia phòng bệnh, anh cụp mắt xuống một lát, sau đó mới đeo kính lên. Ánh mắt đã không còn bị trở ngại, tất cả mới có thể không thể che giấu, lẩn trốn.

Trở lại văn phòng, anh lấy điện thoại di động ra, thấy Cố Tương còn chưa trả lời, anh lại nhắn: "Còn chưa dậy sao?"

Vù vù...

Cố Tương đột nhiên trợn mắt, đầu đầy mồ hôi nhìn chằm chằm vào trần nhà. Ga giường bên dưới bị cô làm nhăn nhúm đến không chịu nổi, trên cổ toàn là mồ hôi dinh dính, điều hòa không biết đã tắt từ lúc nào, cả gian phòng oi bức khó chịu. Qua một lát, cô mới ý thức được tay mình vẫn còn nắm chặt ga giường, cố gắng thả lỏng, bình ổn lại nhịp tim đập gấp gáp. Yên tĩnh một lúc lâu, tay cô vẫn không buông ra, ga giường như có thêm sự giúp sức nào đó, cô dùng sức nắm chặt, hòng khống chế cánh tay run rẩy. Cho đến khi cửa phòng ngủ truyền đến tiếng khẽ gọi: "Hương Hương, vẫn còn ngủ sao?"

Cố Tương cứng ngắc quay đầu, sau một lúc lâu mới trả lời: "Cháu dậy rồi ạ."

Cô ngồi dậy, ngẩn người hai giây, cầm lấy điện thoại trên tủ đầu giường. Cao Kình gửi cho cô ba tin nhắn, cô nhắn lại xong mới đi ra khỏi phòng ngủ.

Bà Văn Phượng Nghi nghe thấy tiếng động, bỏ chiếc áo đang khâu trong tay xuống, đứng dậy nói: "Hiếm khi cháu dậy muộn như vậy, qua lúc ăn sáng rồi, bà đã giải quyết hết đống đồ cuối cùng, chúng ta ăn cơm trưa thôi."

Cố Tương gật đầu.

Bà Văn Phượng Nghi nói xong mới chú ý tới cả người cô đổ đầy mồ hôi, "Aiz, sao đổ mồ hôi nhiều như vậy? Điều hòa hỏng à?"


Cố Tương nói: "Cháu hẹn giờ tắt máy hơi sớm."

"Sau này không cần tắt đâu, đừng tiết kiệm tiền cho bà làm gì." Bà Văn Phượng Nghi lo lắng, "Có phải là nóng lắm không? Bà đi làm chút đồ giải nhiệt cho cháu."

Cố Tương nói: "Vâng...cháu đi tắm trước ạ."

Bà Văn Phượng Nghi nói: "Mau đi đi, lấy bộ đồ khác nữa, cái áo phông này của cháu bị rách, bà còn chưa khâu xong."

Cố Tương chưa từng thử khâu quần áo, cứ rách là ném đi, thấy thế cũng không nhiều lời, trong lòng không thoải mái, chỉ gật đầu đi vào nhà tắm.

Ăn cơm trưa xong, cô đi tới cửa nhìn về phía đối diện, Cao Kình không về ăn. Cô nhắn tin cho anh.

Lúc Cao Kình đọc được tin nhắn đã là mười lăm phút sau, người bệnh ở giường số hai có tâm sự, anh trò chuyện với đối phương một lúc lâu, ngay cả cơm trưa còn chưa ăn. Đọc xong tin nhắn, anh vội vàng chạy tới cầu thang, đẩy cửa ra đã thấy Cố Tương ngồi ở trên bậc thang.

Cao Kình hỏi: "Sao không vào văn phòng chờ anh?"

Cố Tương đứng dậy, tiến lên mấy bước, ôm cổ anh. Cao Kình hơi kinh ngạc, nhưng một giây sau anh đã ôm chặt người, một tay anh đỡ gáy Cố Tương, bờ môi dán vào bên cạnh đầu cô, dùng sức hôn rồi mấy cái, mới thấp giọng hỏi: "Làm sao vậy?"

Cố Tương buồn bực ở trong lồng ngực anh, không trả lời. Cao Kình cúi đầu, muốn nhìn mặt cô, "Sao thế?"

Cố Tương dùng sức né ra, cô dính sát đầu vào Cao Kình.

Cao Kình nhíu mày, anh khẽ sờ tóc Cố Tương, để mặc cô dựa vào ngực mình, cũng không nhúc nhích. Qua một lát, anh cũng không còn cau mày, cúi thấp đầu xuống, bờ môi dán vào mắt Cố Tương, nhẹ giọng: "Vẫn không nói sao?"

Cố Tương rầu rĩ: "Em không muốn nói."


Cao Kình rất muốn biết cô bị làm sao, nhưng Cố Tương không muốn mở miệng, anh cũng không thể ép buộc cô. Anh thấp giọng rời đi sự chú ý của cô, hỏi cô hôm nay muốn làm gì, sách đọc tới đâu rồi, mẹ cô còn ở lại đây bao lâu nữa, cuối cùng anh lại sờ lên ngón tay Cố Tương.

Tay Cố Tương run rẩy, cô nhớ tới mẹ đồng ý hẹn thời gian ăn cơm, lúc này cô lại không muốn nhắc tới. Cố Tương ngước mắt, nhìn thấy ánh mắt Cao Kình dời khỏi ngón tay mình. Cao Kình điềm nhiên như không có việc gì, mỉm cười lại nói mấy câu. Cố Tương hôn lên mặt anh.

Mấy ngày tiếp theo, trong đêm Cố Tương liên tục đổ mồ hôi. Quần áo phơi ở ban công đã có mùi ẩm mốc, bà Văn Phượng Nghi giặt lại quần áo, còn vội vàng nấu canh giải nhiệt cho Cố Tương.

Thời tiết ẩm ướt, trời mưa suốt ngày, bà Văn Phượng Nghi loay hoay đến đầu óc choáng váng, xương cốt trên người cũng vô cùng khó chịu, nhưng bà vẫn cố giữ vững tinh thần, sờ trán Cố Tương, nói: "Hương Hương, có cần đi bệnh viện không? Cháu ngủ luôn đổ mồ hôi như vậy là không được."

Cố Tương nói: "Không có chuyện gì đâu ạ."

Bà Văn Phượng Nghi khuyên bảo cô nhanh chóng uống canh, hỏi cô: "Bên ngoài trời vẫn còn mưa, như thế này vẫn muốn đi ra ngoài sao?"

Cố Tương gật đầu. Cô từ trong nhà đi ra, che ô, trở lại nơi ở cũ lúc trước, vừa đi vừa quan sát xung quanh, xây dựng cung điện trong đầu. Đi đến đây, cô lại đi trường tiểu học Văn Huy và công viên Cẩm Dương.

Mấy ngày nay cô vô cùng vội vàng, trắng đêm khó ngủ. Sau khi di vào tàu điện ngầm, trong đầu cô còn tràn ngập vô số lượng tin tức, cô đang suy nghĩ, người ngoài nhìn vào giống như đang lẩm bẩm, xung quanh có vài người dò xét cô, Cố Tương làm như không thấy. Trong lúc vô tình cô nhìn thấy dưới lan can có một đôi tình nhân đứng ôm nhau, đột nhiên nghĩ đến cô bám vào cánh tay Cao Kình, hình ảnh đi tàu điện ngầm. Dường như là đã thật lâu trước đó, thực ra lại chưa đến hai tháng. Cô còn nhớ rõ cánh tay ấm áp của anh, còn có anh thấp giọng kể chuyện.

Cố Tương dần dần bình tĩnh, khóe miệng cong lên, đi xuống tàu điện ngầm, gọi xe đi bệnh viện Thụy Hoa. Sắp đến khu nằm viện, cô mới phát hiện có mấy cuộc gọi nhỡ, còn cả trong nhóm chat với Vu Thi Thi và Đồng Xán Xán không ngừng có tin mới.

Điện thoại đột nhiên đổ chuông, cô nhìn thấy hai chữ "Tiêu Mân", tay run lên, lập tức từ chối không nghe, yên tĩnh mấy giây, rất nhanh lại xuất hiện hai chữ "Tiêu Mân", cô lại ấn từ chối. Thang máy còn chưa tới, lại một cuộc gọi đến, cô đang muốn ấn từ chối, đột nhiên nhìn thấy tên "Quách Thiên Bổn", lúc này cô mới bắt máy.

"Cố Tương!"

"Có việc gì sao?"


"Em không sao chứ?"

Hai người gần như đồng thời mở miệng.

Cố Tương khó hiểu: "Làm sao vậy?"

Quách Thiên Bổn nói: "Em không thấy tin tức trên mạng sao? Không biết sao lại xảy ra với em, chuyện của em bị truyền ra trên đó."

Sự việc bắt nguồn từ weibo chính thức của "Đại não thần kỳ", ở dưới phần bình luận, có người nhắn lại nói Cố Tương hữu danh vô thực, không có khả năng tới tham gia tiết mục, bởi vì đại não của cô bị thương, trí lực suy giảm. Sau đó đối phương gặp phải công kích, còn lấy ra chứng cứ tin tức Cố Tương năm ngoái rút lui thi đấu hết sức thuyết phục, bàn luận dần dần nhiều, sau đó có người đăng lên diễn đàn thảo luận. Ban đầu cũng không gây ra sự chú ý quá lớn, sau đó tự nhiên có người xưng là làm ở một bệnh viện nào đó nói đúng là tháng 11 năm ngoái từng thấy Cố Tương đến làm kiểm tra.

Chuyện xảy ra với Cố Tương từ tháng 10 năm ngoái đến nay, đi đến tất cả bệnh viện có tiếng khám bệnh, tất cả đều có trong bài viết của netizen chứng thực cô từng đến. Sau đó lại có người tự xưng là làm việc ở đài truyền hình, nghe nói kỳ phỏng vấn trước đó không lâu, Cố Tương ở trước mặt mọi người từ chối làm toán.

Ngắn ngủn vài ngày, chuyện của cô dần lan truyền trên mạng, cho tới hôm nay "Bậc thầy trí nhớ trí lực suy giảm" cuối cùng đã trở thành từ khoá tìm kiếm nóng hổi.

Quách Thiên Bổn lo lắng nói: "Kẻ bình luận đầu tiên trên weibo cũng chỉ là clone hiện tại đã xoá nick. Cũng không biết là kẻ nào, tổng giám đốc nghi ngờ là đối thủ cạnh tranh làm, tổng giám đốc có tìm em không? Vừa nãy anh ấy phát điên rồi, gọi em không nghe máy!"

Giọng Cố Tương khô khốc: "Em để chế độ im lặng...Không nói nữa, em phải vào thang máy rồi."

"Đợi một chút, Cố..."

Cố Tương cũng không cho anh ta thời gian, tắt máy, đi vào thang máy. Phím ấn bên phải thang máy hỗn loạn, cô không nhận ra bất cứ con số nào hết. Thang máy đã lên được mấy tầng, Cố Tương mới gian nan ấn xuống "19".

Trong bệnh viện, y tá không ngừng bàn luận về cô. Các cô đều biết Cố Tương, hơn nữa Cố Tương còn là bạn gái bác sĩ Cao, nay lời đồn xôn xao trên mạng, các cô muốn không chú ý cũng không được.

Cha và mẹ kế Chu Huân cũng đều đang nói về chuyện này. Mấy hôm trước tinh thần ông Chu Bảo Sinh cực kém, bà Chu biết rõ ông nhớ con gái, nói: "Tiểu Huân công tác bộn rộn, hai ngày nữa sẽ lại tới thăm ông mà." Mấy ngày nay Chu Huân không tới bệnh viện, hôm nay cô đã đến, Chu Bảo Sinh cho dù không có tinh thần, cũng vui vẻ nói thêm mấy câu. Bà Chu giật mình: "Loại chuyện này là bịa đặt, làm sao có thể chứ, chỉ số thông minh sẽ không vô duyên vô cớ suy giảm?"

Y tá nói: "Cháu cũng cảm thấy không có khả năng, nhưng vẫn hơi tò mò, trên mạng có người nói đã từng gặp Cố Tương đi bệnh viện làm kiểm tra."

Chu Huân lau khóe miệng cho cha, nói: "Trên mạng đều là một đám anh hùng bàn phím, mỗi ngày đều truyền đủ loại lời đồn, bọn hắn nói chuyện đều không cần chịu trách nhiệm. Tôi thấy đều là nói mò, bác sĩ Cao và cô Cố đang qua lại, nếu Cố Tương đúng như trên mạng nói, sao bác sĩ Cao lại yêu thích chứ?"

Y tá Hà nói: "Điều này cũng đúng...Cái gì trí lực suy giảm, nói như bị tàn tật ấy."


Bà Chu "Ôi" một tiếng, "Đúng vậy, đó không phải là nói nhược trí sao, làm sao có thể như vậy."

Y tá Hà hất đầu: "Giả dối, nghĩ như thế nào đều khó có khả năng. Cô cũng chưa từng gặp Cố Tương, Cố Tương xinh lắm, nhìn là biết người IQ cao, người bình thường chúng ta chỉ có thể ngưỡng mộ những thiên tài đó thôi."

Bà Chu hiếu kỳ: "Có ảnh chụp không?"

"Cháu tìm cho cô xem."

Y tá Hà mở điện thoại.

Chu Huân đột nhiên nói: "Không ngờ mấy ngày trước tôi lại gặp cô ấy, đúng là cảm thấy cô ấy hơi kỳ quái."

"Kỳ quái thế nào?" Y tá Hà tò mò, ngay cả điện thoại cũng không khoá lại.

Chu Huân thản nhiên nói: "Tôi nhìn thấy có một bà cụ nhờ cô hỗ trợ xem hộ hoá đơn, cô ấy nhìn chăm chú, nhưng lại phớt lờ."

Việc này khơi lên sự hóng chuyện của ý tá, y tá đang muốn hỏi kỹ càng, bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói: "Nghỉ trưa đã kết thúc rồi, cô còn muốn buôn chuyện bao lâu nữa?"

Y tá quay đầu lại, lúng túng nói: "Bác sĩ Cao..."

Cao Kình lại liếc Chu Huân: "Cô Chu, cha cô ngủ trễ sẽ không tốt, cô nên quan tâm cha mình nhiều hơn."

Anh cũng không nói thêm gì khó nghe, Chu Huân lại mặt đỏ tới mang tai.

Cao Kình ở lại, kiểm tra một chút tình hình của ông Chu Bảo Sinh, kiểm tra xong, anh cũng chả nói gì với Chu Huân, xoay người rời đi, Chu Huân đuổi theo phía sau: "Bác sĩ Cao...Bác sĩ Cao..."

Cao Kình dừng bước, Chu Huân khẽ thở phào, đang muốn nói chuyện với anh, chợt thấy anh đột nhiên tăng tốc, đi nhanh về phía trước. Từ hành lang trông qua, phía cuối có một bóng dáng mảnh khảnh. Người xung quanh vừa gượng gạo vừa tò mò, Cố Tương mặt không cảm xúc, cô cắm túi, đi không chớp mắt, giày cao gót giẫm trên sàn nhà, nện từng bước một, đẩy người xung quanh ra xa. Có một tiếng bước chân cùng nhịp với cô, dần dần nhanh hơn, càng ngày càng vội vàng, trong nháy mắt đã đến gần, cô bị người ôm vào trong ngực, mùi thơm ngát sạch sẽ tràn ngập mũi. Cô bị vây ở trong đó, không nhìn thấy xung quanh, trong lỗ tai là tiếng nói dịu dàng: "Đến rồi?"

Cô không đáp lại, ngay sau đó, là độ ấm mềm mại rơi lên trán. Cao Kình cũng không để ý xung quanh, anh chăm chú che chở Cố Tương, lại hôn thật lâu trên trán cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui