So với tâm trạng đau đớn của cô, bên ngoài kia đã bắt đầu nổi cơn sóng gió với nhà họ Lục. Báo chí rất nhanh chóng đưa tin tức về vụ việc tam thiếu gia của nhà họ Lục là một kẻ giết người.
Ngày thứ ba bị bắt giam, Lục Hoán Ngữ vừa đi công tác trở về đã đến thăm hắn.
" Bà nội có phải rất tức giận không ? "
Lục Chiêu Thuấn ngồi đối diện anh, thân thể cao lớn đã gầy đi rất nhiều.
Hoán Ngữ nét mặt rõ ràng không vui, nhưng cũng nhẹ giọng - " Em còn hỏi sao ? Bà nội lúc biết tin đã lên cơn đau tim, cũng may là không có gì nghiêm trọng. Chiêu Thuấn, em đã nghĩ cái gì vậy ? Em thực sự giết người sao ? "
" Nếu anh muốn xác nhận em có bị oan hay không thì đừng cố gắng nữa. Người chính là do em giết, lúc cảnh sát đến đã tận mắt nhìn thấy điều đó. Em cũng đã tự thú tất cả rồi " - Hắn lãnh đạm lên tiếng.
" Chiêu Thuấn, anh sẽ giúp em. Anh đã đi tìm luật sư giỏi nhất... "
" Không cần đâu, dù sao cũng là có tội. Không cần phải làm như vậy "
Lục Chiêu Thuấn lạnh lùng cắt ngang. Cảnh sát đã rất nhiều lần hỏi hắn về động cơ giết người nhưng hắn chỉ đơn giản trả lời bốn chữ : thù oán cá nhân. Hắn không muốn chuyện này rắc rối hơn nữa, càng không muốn cô bị liên lụy.
Lục Hoán Ngữ khó khăn nhìn hắn. Chuyện này mà nói như một cú đả kích với nhà họ Lục, nó có thể sẽ trở thành vết nhơ suốt đời. Quan trọng hơn là em trai anh sẽ phải đi tù. Cuộc đời của Chiêu Thuấn rồi sẽ ra sao với cái vết nhơ này.
Hắn ngước nhìn anh, lúc sau đột ngột mở miệng, ánh mắt có chút hòa hoãn - " Anh cả, em có một việc muốn cầu xin anh giúp "
Anh khẽ nhíu mày, lần đầu tiên anh thấy em trai mình chịu mở miệng cầu xin ai đó.
" Được, em nói đi "
°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°
Ngày hôm sau, có người lại đến thăm hắn. Lần này là Daniel.
" Sao cậu lại đến đây ? " - Lục Chiêu Thuấn nhướn mày.
" Anh điên rồi sao ? Sao lại nhận tội hết ? Đúng, người là do anh giết nhưng bọn người kia là do tôi đánh. Tôi sẽ đi thú tội "
Cậu thực sự tức giận với hành động của hắn.
Lần này, Lục Chiêu Thuấn lạnh lùng trừng mắt với cậu - " Cậu thôi cái kiểu trẻ con của mình đi. Tôi đã mang tội giết người thì gánh thêm cái tội đánh người nữa cũng chẳng sao ? Nếu cậu mà cũng đi tù em gái cậu sẽ như thế nào ? "
Em gái của Daniel đã mắc bệnh tim bẩm sinh ngay từ nhỏ, cơ thể vô cùng yếu ớt. Cơ thể con bé vì cơ địa không tốt nên đã không được phẫu thuật. Cha và mẹ cậu đã ly dị với nhau, mẹ thì đi theo người đàn ông khác, còn cha cậu lại lao đầu vào chuyện kinh doanh của mình. Lúc nào họ cũng cho cậu rất nhiều tiền, vật chất vô cùng dư dả nhưng không có lúc nào là quan tâm đến hai anh em.
Daniel và em gái của mình đã phải tự chăm sóc lẫn nhau. Nó lúc nào cũng đeo theo anh trai của mình. Cậu rất thương yêu nó. Nếu như cậu thực sự có chuyện gì thì con bé sẽ ra sao ?
Nghĩ đến đây, Daniel lại cuộn chặt tay lại.
" Lục Chiêu Thuấn, anh có thể sẽ phải ngồi tù đến mười năm đó ! "
Nếu là giết người bình thường thì đã vài năm nhưng mà cách thức giết người của Lục Chiêu Thuấn đã bị liệt vào trường hợp giết người man rợ sẽ bị xử phạt nặng hơn rất nhiều. Thông qua quen biết cậu đã nhìn thấy xác của tên Lưu Trị đó. Bộ phận đàn ông của hắn ta đã bị "dập nát" đúng nghĩa. Chưa nói đến Lục Chiêu Thuấn đã đâm hắn ta lòi hết cả ruột gan. Lúc nhìn thấy, Daniel chỉ muốn buồn nôn ra. Không phải trước đây cậu chưa từng thấy người chết, nhưng mà Chiêu Thuấn thực sự ra tay quá tàn ác. Cậu đã hiểu rõ, hắn tuyệt đối không cho phép kẻ khác xâm hại đến những thứ thuộc về hắn.
Lục Chiêu Thuấn im lặng.
" Vậy còn cô gái tên Thẩm Khả ? Anh chẳng phải rất thích cô ấy hay sao ? Lúc biết tin anh bị bắt cô ấy đã kích động như thế nào, còn khóc rất nhiều. Anh nhẫn tâm để người con gái của mình đau khổ như vậy ? " - Cậu lại hỏi.
Ánh mắt của hắn dần biến đổi, vẻ mặt hoảng sợ của cô lại hiện về trong trí nhớ khiến hắn đau thắt nơi lồng ngực. Hắn nhớ cô, rất rất nhớ. Giờ phút này mong mỏi lớn nhất của hắn chính là được nhìn thấy Thẩm Khả, được ôm chặt cô vào lòng, được hôn lên cánh môi mềm mại đó. Nhưng Lục Chiêu Thuấn không thể.
" Tôi có lỗi với cô ấy. Là tôi đã khiến cô ấy bị vạ lây, là tôi hại cô ấy. Vậy nên đây là sự trừng phạt thích đáng dành cho tôi " - Hắn nhàn nhạt mở miệng. Đâu đó nơi lồng ngực còn đau hơn gấp bội lần.
°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°
" Thẩm Khả, mấy ngày nay sao cậu nghỉ học vậy ? Cậu bị bệnh sao ? "
Giọng nói của Hạ Hương qua điện thoại tràn đầy lo lắng.
Cô nhẹ giọng trả lời - " Cậu đừng lo, mình chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là khỏe mà "
" Có phải cậu đã biết chuyện của Lục Chiêu Thuấn không ? "
Cô nàng không ngờ gia thế của hắn lại lớn như vậy, nhưng điều kinh hãi khác chính là hắn đã thực sự giết người. Hạ Hương đoán cô đã biết tin này nên mới đổ bệnh.
Thẩm Khả cũng không phủ nhận, giọng nói rất nhỏ - " Ừ, mình biết rồi "
" Cậu không sao thật chứ ? "
" Mình không sao "
Kết thúc cuộc gọi với Hạ Hương, cô thay đồ bước xuống nhà ăn sáng. Đỗ Tư Hà vừa nhìn thấy cô đã mừng rỡ.
" Thẩm Khả, con xuống rồi. Mau ngồi vào bàn ăn sáng đi. Dì có làm mấy món mà con thích nhất " - Bà kéo tay cô vui vẻ nói.
Khuôn miệng nhỏ nhắn hé ra một nụ cười nhạt - " Cám ơn dì, dì đã vất vả chăm sóc con rồi "
" Thẩm Khả, dì đối với con như con gái của mình vậy. Con tự hành hạ bản thân như vậy, dì thật sự rất đau lòng. Dù chuyện gì xảy ra thì con cũng không được phép để bản thân bị tổn hại. Mặc kệ những người khác ra sao, con phải biết quý trọng mình trước "
Bà ôn tồn bảo ban cô.
Thẩm Khả nhẹ nhàng gật đầu - " Vâng ạ "
Cô ngồi xuống bàn, ăn từng món một. Tuy tâm trạng không tốt nhưng cơ thể cô đã rất đói lại yếu ớt, cô phải chăm sóc cho nó.
Ăn xong, Thẩm Khả ngồi bên cửa sổ phòng mình nhìn tuyết rơi. Cô lo lắng, cô không biết phải làm cách nào và cô lại sợ hãi.
Cầm khung hình của người phụ nữ xinh đẹp trên tay, cô bật khóc.
Mẹ à, mẹ có trách con không ? Vì con đã phải lòng con trai của kẻ đã giết chết mẹ. Nhưng con lại không có cách nào oán hận anh ấy được.
Lục Chiêu Thuấn không có tội. So với con, anh ấy còn đáng thương hơn nhiều. Con chỉ mất mẹ, còn Lục Chiêu Thuấn mất cả cha lẫn mẹ. Anh ấy còn vì con mà phải chịu ngồi tù.
" Mẹ, mẹ nói cho con biết đi, con phải làm sao với anh ấy đây ? "
Tại sao con và anh ấy lại phải chịu số phận như thế này ? Chỉ vì mối hận thù của hai người đàn ông đó mà con và anh ấy mất đi người thân của mình. Và bây giờ, con lại sắp mất anh ấy.
Những lời hứa lúc trước của con với mẹ, con sợ mình không thể giữ được nữa rồi. Con không thể không hận người đàn ông mà con đã chính miệng gọi bằng cha đó.
°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°
Thẩm Khả ngày hôm sau đã đến trường bình thường. Tất nhiên không thể thiếu những lời bàn tán ra vào của những người khác.
Cô cũng để ngoài tai tất cả. Hạ Hương cố gắng làm cô vui nhưng cô cũng chỉ nặn ra nụ cười cho có lệ. Mạnh Triết cũng cố nói chuyện hỏi thăm cô nhưng Thẩm Khả dường như không hứng thú lắm.
Tuy rằng ngồi trong lớp nghe thầy giảng bài nhưng tâm trạng cô vẫn còn vây kín nỗi sợ hãi. Đầu óc cô chỉ nghĩ đến một người. Thẩm Khả không muốn nhìn thấy hắn phải ngồi tù, lại cảm thấy bản thân thật vô dụng, cô một chút năng lực cũng không có để cứu Lục Chiêu Thuấn.
Hắn đã đủ đau khổ rồi, Thẩm Khả không muốn hắn phải chịu đựng thêm nữa.
Trong lúc cô đang hoàn toàn tuyệt vọng thì anh trai của hắn đã đến gặp cô.
Giờ ra về, Thẩm Khả vừa bước chân ra khỏi cổng đã nhìn thấy một người đàn ông cùng với một chiếc xe hơi sang trọng đỗ trước cổng trường cô. Anh ta có dáng người cao lớn, bộ dạng nho nhã trầm ổn. Điều làm cô chú ý là anh ta có một gương mặt rất giống Chiêu Thuấn nhưng lại dịu dàng hơn, không có lúc nào cũng đằng đằng sát khí như hắn. Anh ta cũng không hề giống với Lục Hàm.
Thẩm Khả đã nhạy cảm đoán ra anh ta là anh cả của hắn, là tổng giám đốc hiện tại của tập đoàn Lục An. Lục Chiêu Thuấn từng kể với cô hắn có đến hai người anh trai. Vậy nên người đàn ông kia có thể chính là anh cả của hắn.
.....
...
" Em muốn uống cái gì ? "
Lục Hoán Ngữ cầm quyển menu trên tay nhìn cô.
Cô nhìn một lượt menu rồi nhẹ giọng đáp - " Cho em một ly sữa nóng là được rồi "
Anh sau khi nói với người phục vụ liền tiếp tục đoạn hội thoại với cô - " Tôi nghĩ chắc em cũng biết tôi là ai rồi "
Vì biết là ai nên cô mới dễ dàng đi theo anh ta đến quán cà phê như vậy.
Thẩm Khả gật đầu - " Anh là anh của Lục Chiêu Thuấn "
" Tôi là Lục Hoán Ngữ, là anh cả của Chiêu Thuấn. Tôi nghĩ tình hình của Chiêu Thuấn em chắc cũng đã biết " - Anh cẩn trọng quan sát cô bé trước mặt mình.
Trước đây anh cũng chỉ biết sơ qua việc Lục Chiêu Thuấn quen với một cô bé nữ sinh cùng trường với mình và bị bà cấm cản. Anh cũng không quan tâm mấy vì bận bịu quá nhiều việc. Chỉ là không ngờ mọi chuyện lại diễn biến đến như ngày hôm nay.
Cô gái ngồi đối diện có gương mặt rất xinh đẹp, mái tóc đen dài mượt mà với làn da trắng muốt. Vẻ đẹp của cô vô cùng dịu dàng và thanh khiết làm người ta không kiềm lòng được mà yêu mến.
Thẩm Khả vẻ mặt khẩn trương nhìn anh - " Anh có thể nói cho em biết Lục Chiêu Thuấn giờ ra sao không ? "
" Em ấy đã nhận hết tội, vài ngày nữa sẽ phải ra tòa " - Giọng anh có chút lạnh đi.
Bàn tay cầm ly nước lọc của cô khẽ run rẩy. Nỗi sợ trong lòng lại bắt đầu dâng lên.
" Vậy anh có cách nào cứu anh ấy không ? Em xin anh hãy cứu anh ấy " - Thẩm Khả giọng nói khẩn thiết van xin.
Lục Hoán Ngữ trông cô cảm thấy không đành lòng, cụp mắt nói - " Tôi là anh trai của Chiêu Thuấn. Đương nhiên sẽ tìm mọi cách để giúp em trai mình. Nhưng Chiêu Thuấn đã giết người ngay trước mặt cảnh sát, vậy nên ngồi tù là chuyện phải chấp nhận "
" Có phải anh ghét em lắm đúng không ? " - Cô đau đớn trong tuyệt vọng.
Anh cảm thấy khó hiểu - " Vì sao tôi lại phải ghét em ? "
Thẩm Khả giật mình ngạc nhiên. Chẳng lẽ anh ta không biết chuyện cô bị bắt cóc trước đó ? Lục Chiêu Thuấn đã không nói ra ?
Lúc này, người phục vụ bưng nước ra đặt lên bàn. Sau khi phục vụ rời đi, Lục Hoán Ngữ mới nói tiếp - " Thật ra hôm nay tôi đến đây là để đưa ra cho em một lời đề nghị "
Cô khó hiểu - " Lời đề nghị ? "
" Đi du học "
Anh chậm rãi nhả ra ba từ.
Ba từ này như một tảng đá đè nặng lên trái tim cô. Đôi mắt thoáng lên vẻ sửng sốt - " Vì sao ? "
Lục Hoán Ngữ nghiêm túc mở miệng - " Em không cần biết vì sao. Tôi có điều tra qua về em, cha đã bỏ đi từ khi vợ mình đang mang thai, mẹ em thì đã mất cách đây hai năm về trước trong một tai nạn xe hơi, hiện tại em đang sống với dì nuôi của mình. Thẩm Khả, đây chính là một cơ hội tốt. Chỉ cần em đồng ý, giấy tờ, chi phí tất cả sẽ có người lo hết cho em "
Cô không ngờ anh ta lại điều tra về mình. Cũng may thân phận của cô vẫn được Thẩm Văn che giấu kỹ lưỡng.
" Đây là ý của anh ? " - Cô bất giác hỏi.
" Là của Lục Chiêu Thuấn" - Anh chỉnh lại câu nói của cô.
Em trai của anh có đôi lúc thực sự quá ngốc nghếch. Chỉ vì không muốn người con gái mình thích đau khổ mà đành lòng đẩy người đó đi.
Lồng ngực cô như có máu chảy ra. Đau đớn vô hạn. Vì sao anh phải làm như vậy, Lục Chiêu Thuấn ?
Em không xứng.
Cô hiểu hắn muốn gánh hết tất cả. Toàn bộ nổi đau đớn này hắn chỉ muốn một mình cô độc ôm lấy chứ không muốn khiến Thẩm Khả cô đau lòng.
Thẩm Khả cắn chặt môi mình. Cô kéo dài sự im lặng rất lâu. Đôi mắt ưu thương nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nhìn dòng người xuôi ngược ngoài kia. Người đối diện cũng rất kiên nhẫn chờ đợi cô.
Rất lâu sau, cô mới ngước nhìn anh nhẹ giọng đáp - " Em đồng ý "
Lục Hoán Ngữ hơi bất ngờ, không nghĩ cô lại đồng ý nhanh như vậy. Anh còn tưởng cô sẽ cự tuyệt.
Sau khi anh ta rời đi, Thẩm Khả vẫn còn ngồi lại. Ánh mắt cô lại di chuyển ra bên ngoài. Nhìn người đàn ông leo lên chiếc xe rồi biến mất khỏi chốn đông người.
Ly sữa trong tay cô đã nguội ngắt. Cô cảm thấy trái tim mình giá buốt như tiết trời mùa đông. Thẩm Khả bất giác nhớ đến lời nói của một người bạn.
Con người sinh ra vốn đã cô đơn nên buông bỏ những điều mình cho là yêu thương, là hạnh phúc đâu dễ, cứ muốn níu kéo nó ở mãi bên mình. Nhưng mà cô vẫn phải lựa chọn.
Vì đôi khi yêu thương cũng như một chiếc vé có hạn sử dụng, tùy người, tùy cảnh, tùy duyên.
Cô đã lựa chọn vứt bỏ chiếc vé này. Bởi vì nó không dành cho cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...