Sinh Mệnh Dữ Linh Hồn


Ta biết ta chỉ là một trường sinh linh giá. Hơn nữa, kết quả này cũng do một tay ta tạo thành. Trước đó khi chưa trở thành trường sinh linh giá, là ta tự tay tách một phần linh hồn của mình ra khỏi bản thể.
Cho nên ta biết tại sao mình lại biến thành bộ dạng như hiện tại, cũng biết kẻ mà ta gọi là chủ hồn kia nhất định sẽ xuất hiện trước mặt ta. Nhưng linh hồn bị tách ra đã không còn là linh hồn ban đầu, ta nghĩ chủ hồn hẳn không biết chuyện này, nếu nói ta chính là hắn, vậy thì tại sao ta lại có ý thức của chính mình?
Cho nên ta biết bắt đầu từ lúc ta tách rời khỏi chủ hồn, vận mệnh của chúng ta đã không phải hoàn toàn giống nhau. — À, không, là ta ngạo mạn quá, ta vốn sẽ không có cái gì gọi là vận mệnh. Bởi vì thể xác của ta đã mất đi, linh hồn của ta đã sớm không hoàn chỉnh, mà nhân sinh của ta — tạm thời hình dung như vậy đi — cũng đã không còn cơ hội đi đến phía trước.
– Bất tử cũng không phải dễ dàng như vậy, đồng thời cũng không nhất thiết khiến người ta hướng tới như vậy. Ta nghĩ hiện tại ta hẳn đã đạt đến một loại trạng thái bất tử, thế nhưng ta lại mất đi tương lai. Đúng vậy, ta sẽ không có lại được tương lai, cũng vĩnh viễn không có khả năng tiếp tục trưởng thành.
Khi vừa đi vào vương miện Ravenclaw, ta cũng không nhận thấy được điều này. Lúc đầu ý thức của ta hình như vẫn chưa hoàn toàn tách ra khỏi chủ hồn, cho nên khi đó ta còn đắm chìm trong niềm vui sướng vì tăng thêm bảo chứng cho sự bất tử của chính mình.
Nhưng theo dòng thời gian trôi qua…… Có lẽ ở chỗ này của ta căn bản không có khái niệm thời gian gì, nhưng ta vẫn biết thời gian đã trôi qua thật lâu. Bởi vì ta nhận ra chính mình đã không phải là người một lòng một dạ mong muốn được bất tử kia nữa. Cũng từ lúc đó ta bắt đầu gọi bản gốc của mình là chủ hồn, mà cũng tại giây phút đó ta đã hiểu được, ta và chủ hồn, từ lúc tách ra khỏi nhau cũng đã trở nên hoàn toàn khác biệt.
– Hắn, là không thể dùng sức mạnh của ta để đạt được bất tử, bởi vì ta đã có ý thức độc lập.
Dần dần trong một mảnh tối đen ta nhìn thấy được vài thứ, vương miện Ravenclaw chứa đựng lượng tri thức cùng trí tuệ khổng lồ, đương nhiên đồng thời cũng có vô số cạm bẫy và dụ hoặc. Khi không có chuyện gì làm, ta liền hấp thu hàng loạt tri thức đó, có khi sẽ bị rơi vào cạm bẫy, cũng sẽ không vượt qua được dụ hoặc. Nhưng vậy thì đã sao? Ta và vương miện đã sớm hòa hợp thành một thể, cho dù bây giờ ta tạm thời bị giam cầm, nhưng một ngày nào đó ta cũng sẽ đi ra, bởi vì ta vốn chỉ là một phần linh hồn mà thôi a.
Hấp thu tri thức càng ngày càng nhiều, tâm tính vốn nóng nảy của ta bắt đầu bình tĩnh lại, bắt đầu tự hỏi. Không phải ta không nghĩ tới có một ngày có được thân thể, sau đó thay thế chủ hồn. Nói thật những lúc điên cuồng ta quả thật đã từng hận hắn, nhưng khi tỉnh táo lại lại cảm thấy đáng cười. Cho dù hiện tại đã hoàn toàn bất đồng, nhưng ít nhất ở lúc ban đầu, đây cũng là quyết định của chính bản thân “Ta” a!
Từng có một lần ta nhớ lại cái trường sinh linh giá bị phân tách ra trước ta, mảnh linh hồn bị đưa vào quyển nhật ký kia.
– So sánh với ta, nó chỉ là một đứa bé , đúng không?
Nhớ đến thiếu niên chỉ gần mười sáu tuổi liền phân tách linh hồn của chính mình, nội tâm của ta lại có chút xúc động. Đương nhiên loại xúc động này không liên quan gì đến hối hận hay đồng tình, đây chỉ là than thở cho cảnh ngộ của chính mình cùng thiếu niên kia.
Bởi vì là linh hồn bị phân tách ra sau, cho nên ta nhớ rõ mọi chuyện trước kia, cũng nhớ rõ cảm xúc lúc đó. Ta biết lúc mình thả tử xà ra giết chết Myrtle, khi ấy ta không có sợ hãi, không có hối hận, không có thương hại — Ngay lúc đó ta chỉ có cảm giác thỏa mãn, chỉ có…… Một loại khoái cảm giống như trả được thù.
– Cái loại cảm giác giải phóng linh hồn thoát khỏi sự khống chế của tất cả kia, cùng với sự sung sướng trong tinh thần.
Tuy rằng lúc ấy ta chỉ mỉm cười tao nhã như bình thường, nhưng thật ra trong nội tâm ta đang cười lớn, thậm chí là cười nhạo, cười nhạo tất cả những kẻ ức hiếp ta, khinh bỉ ta, xem thường ta. Ta biết khi đó chính mình cố ý nâng cao cằm trước mặt Dumbledore, dưới sự vây quanh của Slytherin đạt được “Phần thưởng cống hiến đặc biệt”. Dùng loại cao ngạo ngây thơ này để chứng minh sự tồn tại của chính mình.
– Bây giờ nhớ lại, thật là rất không chín chắn.

Ta nhớ lại rất nhiều, trong đầu lặp đi lặp lại mỗi một chuyện ta có thể nhớ rõ. Đối với ta, thời gian cùng không gian hình như đều đã mất đi ý nghĩa, ta chỉ là một thứ tồn tại trong bóng đêm, trong góc hẻo lánh của ánh sáng, chờ đợi. Tuy rằng không biết đang chờ cái gì, nhưng trong lòng mình, ta hiểu được trước mặt ta chỉ có hai con đường, hủy diệt hoặc sống lại.
– Thế nhưng dùng thân phận gì sống lại hoặc hủy diệt cũng không phải chuyện ta có khả năng khống chế.
Cuối cùng có một ngày cuộc sống nhất thành bất biến (từ lúc hình thành vẫn không có gì thay đổi) của ta bị phá vỡ, ta nghe thấy tiếng nói đã lâu rồi không nghe được, tiếng nói vô cùng quen thuộc, cũng thật xa lạ. Dựa vào sức mạnh của linh hồn, ta biết chủ hồn đến đây.
Tuy rằng đã sớm dự đoán nhất định sẽ có một ngày như thế, nhưng khi ta bay ra khỏi mũ miện nhìn thấy chủ hồn, ta ít nhiều cũng có chút kinh ngạc.
Bởi vì ta vẫn nghĩ rằng nếu có một ngày chủ hồn đến tìm ta, vậy thì đã nói rõ hắn chống đỡ không nổi nữa, khi đó nếu hắn không phải sắp chết thì cũng điên rồi. Thế nhưng người xuất hiện ở trước mặt ta lại không phải như vậy. Tuy rằng khí chất có chút khác biệt so với trong ký ức, nhưng người trước mắt ta rõ ràng vẫn có tinh thần bình thường, ma lực hình như cũng càng tràn đầy hơn.
Việc này làm cho ta, vốn đang nghĩ rằng nếu nhìn thấy một tên điên chướng mắt hoặc là một kẻ nhu nhược sắp chết liền mượn thân thể đối phương để thay thế hắn, trong nháy mắt vứt bỏ tất cả kế hoạch. Đối mặt với chủ hồn hình như cũng có chút kinh ngạc, ta hiếm thấy chủ động chào hỏi.
– Có lẽ thật sự là sống một mình quá lâu rồi đi.
Sau khi chủ hồn sững sờ một giây, thì làm động tác nhướn mày nghi vấn mà ta quen thuộc kia, tiếp đó dùng một loại ngữ khí thâm trầm hơn cả năm đó nói với ta, “Ta muốn thu hồi trường sinh linh giá.”
Nói thật, ta giật mình.
“Tại sao?”
“Bởi vì ta không muốn linh hồn của mình không được hoàn chỉnh.”
“Cho dù thu hồi, linh hồn cũng không thể hoàn chỉnh như lúc ban đầu.”
“Xem ra sống một mình lâu quá, ngươi hình như đã quên một việc.” Lúc ấy ngữ khí của chủ hồn khiến người ta nghi hoặc, hắn cũng không tức giận, ngược lại có chút vui sướng nhàn nhạt, “Chúng ta là phù thủy, có một loại chú ngữ tên là ‘Reparo’ (Sửa chữa hoặc Khôi phục).”
“Ngay cả linh hồn cũng có thể?” Ta không chắc chắn hỏi, thật ra ta biết việc này cũng không phải ý của chủ hồn, nhưng ta có hứng thú muốn biết nguyên nhân khiến hắn thay đổi mong ước ban đầu. — Thu hồi trường sinh linh giá thì không có khả năng giúp hắn sống lại, mà hiện tại sức mạnh của hắn sớm đã mạnh hơn lúc trước, cũng không cần dùng cách này để tăng cường lực lượng.
“Chỉ cần quyết tâm là có thể.” Ngữ khí của chủ hồn bình tĩnh hiếm thấy, mà lúc này trong mắt hắn ta lại nhìn thấy sự dịu dàng, hình như còn có bóng dáng của một người khác.
“Ta là cái thứ mấy?” Ta không quan tâm hỏi, thật ra vấn đề này không quan trọng, chỉ là nó có liên quan đến việc ta có tư cách đưa ra điều kiện với chủ hồn hay không.

“…… Cái đầu tiên.” Trầm mặc một lúc, chủ hồn nghiền ngẫm nói, “Muốn đưa ra điều kiện?”
Không hổ là linh hồn giống nhau, hắn hiểu rất rõ suy nghĩ của ta. Cong khóe miệng, ta gật gật đầu. “Để ta đi ra ngoài nhìn xem, dùng thực thể.”
Chủ hồn nheo mắt lại, trong màu đỏ thẫm tràn đầy tìm tòi nghiên cứu.
“Có lẽ ngươi cần một khế ước linh hồn?”
“Đương nhiên,” Chủ hồn thả lỏng nét mặt, “Nhưng ta càng muốn biết tại sao ngươi lại dễ dàng đồng ý trở về như vậy. Phải biết rằng…… Sau khi dung hợp ngươi sẽ không còn tồn tại.”
Ta nhướng mày, thật ra ta rất muốn cười, nhưng không chừng chủ hồn vẫn không thể hiểu tâm trạng hiện tại của ta, “Ta bây giờ có lẽ xem như tồn tại, thế nhưng ta lại mất đi tương lai.”
Chủ hồn rõ ràng cảm thấy kinh ngạc với câu trả lời này của ta, con ngươi màu đỏ máu hơi khuếch đại.
“Hiện tại ta không thể giải thích cho ngươi hiểu loại cảm giác này, đợi đến lúc chúng ta thật sự dung hợp, ngươi sẽ hiểu được lời nói của ta.” Xua tan nghi hoặc của hắn, ta chỉ có thể cân nhắc giải thích với hắn, “Cuộc đời vĩnh viễn tồn tại nhưng cũng vĩnh viễn không có tương lai rất thống khổ.”
“Ngươi thật sự không nghĩ đến việc thay thế ta?”
“Sao có thể?” Ta cười giả dối, “Nhưng như vậy hình như cũng không có ý nghĩa gì. Hơn nữa có lẽ giữa trường sinh linh giá với trường sinh linh giá cũng có khác biệt rất lớn, ngươi cứ xem như ta là phần có tính cách quái dị nhất đi.”
Chủ hồn nhắm chặt mắt lại, đến khi mở ra, trong đó đã không còn do dự, mà là sự kiên quyết vô cùng lãnh khốc. “Ta cho ngươi thực thể, ngươi ở lại nước Anh làm việc cho ta, sau đó đợi đến khi ta về nước, thì bắt đầu chính thức dung hợp.”
Ta cười lạnh nhìn hắn, “Tùy tiện như vậy liền tin tưởng. Cho dù có linh hồn hạn chế, ta không có khả năng gây phiền phức lớn cho ngươi, nhưng cũng không cho thấy ta sẽ thành thành thật thật đi?”
“Ngươi có thể thử xem.” Chủ hồn hất cằm lên cao cao, nụ cười bình tĩnh giả dối như ma quỷ địa ngục, nhiều năm không gặp, hắn quả nhiên càng cường đại hơn rồi. Giống như một quốc vương khinh thường tất cả, cho dù là chính mình trước đây cũng không thể so sánh với hắn lúc này được.
“Thành giao.” Ta thản nhiên nói. Không kéo dài đàm phán, kết quả không hề ngoài ý muốn, nhưng trong lòng ta như lại có chút do dự. Trên đời này từng có Tom Riddle, hiện tại có lord Voldemort. Thế nhưng lại chưa bao giờ có sự tồn tại của ta, không có nơi dừng chân ột linh hồn không trọn vẹn.
– Có lẽ đây chính là bi ai đi.

Lại bắt đầu trở về với thế giới rực rỡ kia
Chúng ta chẳng quan tâm đến việc nghỉ ngơi hồi phục
Hắn đi phía trước, ta che ở sau, chúng ta cùng nhau leo lên
Cho đến khi ta xuyên qua một cái lỗ tròn
Thấy vài thứ gì đó xinh đẹp xuất hiện trên trời cao
Vì thế chúng ta đi ra nơi này, thấy lại bầu trời đầy sao
__[Thần khúc. Trở lại trần thế]__
(Trích khúc XXXIV, phần Địa ngục – Inferno, tác phẩm Thần khúc (La divina media) của Dante Alighieri)
Cảm giác một lần nữa quay trở lại cực kỳ tốt, tốt đến mức khiến ta muốn đổi ý về lời hứa với chủ hồn, tốt đến mức khiến ta muốn độc chiếm trần thế phồn hoa ồn ào. Nhưng ta biết ta đã không còn cơ hội.
Chủ hồn hình như đến Đức. Hắn không nói cho bất cứ kẻ nào về sự tồn tại của ta, cho dù là Malfoy mà hắn tin tưởng nhất. Đóng vai chủ hồn cho tốt cũng không phải việc khó khăn gì, dù sao linh hồn của chúng ta là giống nhau, lý tưởng của chúng ta cũng từng là giống nhau.
Sau khi ký kết khế ước với chủ hồn, ta có được ký ức của hắn. Nói theo một ý nghĩa nào đó, hiện tại tư tưởng của chúng ta nối tiếp với nhau, loại nhận thức này làm ta có một chút cảm giác muốn đùa giỡn.
Nói thật, điều này thật không phù hợp với tâm lý của ta, nhưng hình như ta không khống chế được xúc động muốn gây phiền phức cho chủ hồn. Giống như năm đó không khống chế được muốn dùng cái chết để chứng minh sức mạnh của chính mình vậy.
Đồng thời trong trí nhớ của chủ hồn ta nhìn thấy một người, một người mặc áo chùng đen, âm u, ẩn nhẫn, khí tức tràn ngập thống khổ cùng tuyệt vọng. Toàn thân người kia đều tỏa ra đau buồn khiến người ta chảy nước mắt cùng áp lực làm người hít thở không thông. Nhưng hình như chính chủ hồn cũng không có nhận ra, mà nam nhân tên là Severus Prince cũng không hề ý thức được, cảm giác tang thương trên người y không phù hợp với bản thân y đến mức nào, thế nhưng kết hợp lại lại càng tăng thêm sức mạnh.
Hơn nữa ta đã biết nguyên nhân khiến chủ hồn thay đổi.
Lại nói tiếp thật sự rất đáng cười, không có người nào có thể nghĩ đến chúa tể hắc ám vĩ đại cư nhiên sẽ thay đổi dự định ban đầu của mình chỉ vì một câu nói của một người vừa mới quen biết. Một câu nói của nam nhân kia “Linh hồn của ta không còn hoàn chỉnh” vậy mà có thể đánh thức chủ hồn vẫn luôn truy đuổi bất tử.
Ta muốn cười, nhưng trong lòng lại hâm mộ, hoặc nên nói là ghen tị. Ta biết mình hình như đã say mê người nam nhân đặc biệt kia. — Ta muốn đi tìm y!
Khi nhìn thấy y, tình trạng của y làm ta kinh ngạc, người nam nhân lạnh lùng cứng nhắc trong trí nhớ kia lại đang khóc. Thân thể màu đen dựa sát vào vách tường phía sau, một tay che mặt, tay còn lại bấu chặt vào bức tường sau người. Giọt nước mắt trong suốt chảy ra từ khe hở, nhưng đó không phải là tuyệt vọng gần như tan vỡ mà là khúc ca siêu thoát.
Trong nháy mắt đó ta biết trái tim mình rung động, ta muốn tiếp cận nam nhân màu đen này, muốn dùng tâm tình của ta giữ nam nhân này lại, giam cầm y. Ta đột nhiên nhớ tới lời đánh giá của Dumbledore đối với ta, lão nói “Tom, trò không hiểu yêu.” Ta nghĩ hiện tại ta có thể cười nhạo lão ta một chút, bởi vì ta nghĩ ta đã hiểu, ta đã hiểu cái gì là — yêu.
Thế nhưng những chuyện xảy ra kế tiếp lại khiến ta mê mang, ta không biết sự chống cự của y mang đến cho ta cái gì, nhưng ta biết ta làm y bị thương. Không phải vết thương trên xác thịt, mà là lăng trì trong linh hồn. Y biết rất nhiều chuyện, nhiều đến mức khiến ta cảm thấy nguy hiểm, ta ép buộc y nói ra sự thật, nhưng y lại dùng ánh mắt khinh miệt mà chưa từng kẻ nào dám dùng nhìn ta, giống như đang nói “Ngươi là thằng hèn ”.

Tinh thần của ta đột nhiên có chút điên cuồng, ta muốn dùng những thương tổn tàn nhẫn để phá vỡ ngụy trang của y, cũng phá tan ảo tưởng của ta. Nhưng chủ hồn, thông qua liên hệ tinh thần, ngăn cản ta, tuy rằng ngay lúc ấy ta cảm thấy rất tức giận, nhưng sau đó, ta lại muốn nói – Cũng may, cũng may lúc ấy chủ hồn ngăn ta lại.
Ta biết bản thân mình không muốn làm y thương tổn, ta biết thật ra chủ hồn cũng rất để ý y, ta biết nỗi đau khổ trong lòng y không ai có thể thật sự hiểu được, ta biết ta cuối cùng không thể ở lại trên đời này, ở lại bên cạnh y. Ta biết…… Ta chỉ là một người khách qua đường, giống như lời nói của chủ hồn, một trường sinh linh giá mà thôi.
Cười nhạt tự chế giễu, ta nhận ra mình vẫn không thể kềm chế xúc động muốn gặp mặt y, vì thế ở lễ giáng sinh, ta quyết định đi gặp y để nói lời từ biệt.
Ta nhìn y, nam nhân toàn thân màu đen lại có được tâm hồn tinh khiết nhất, cảm xúc luôn giãy giụa lại vĩnh viễn ép buộc chính mình giữ bình tĩnh. Ta muốn ôm lấy y nhưng đã mất đi sức mạnh để ôm y. Giờ phút này, ta rốt cục bắt đầu lưu luyến thế giới này, cái thế giới mà ta từng cho rằng tất cả đều là rác rưởi cùng âm u, thế nhưng ta cũng biết vận mệnh của ta sắp đi đến cuối cùng. Ta, vốn không nên có bất cứ lưu luyến gì.
– “Severus, ta yêu em.”
Ta nhìn thấy đôi mắt màu đen của y mở to, màu sắc còn sâu lắng hơn cả bóng đêm kia khiến ta yên tâm. Ta nói với y không cần quên ta, ta biết y sẽ không quên. Bởi vì trái tim của y rất mềm mại, như vậy thật không phù hợp với vẻ ngoài của y.
Trong nháy mắt khi biến mất, ta cảm thấy mình cũng không có cảm nhận được sự băng giá của tử vong, ngược lại lại có một dòng nhiệt ấm áp xuyên qua linh hồn của ta. Sự tồn tại của ta đã tan biến, thế nhưng trái tim của ta vĩnh viễn ở lại bên cạnh Severus. Ta biết, rốt cuộc ta vẫn luyến tiếc y.
Hắn không phải ánh sáng, chỉ là làm chứng cho ánh sáng
Kia chính là ánh sáng thật sự
Soi sáng tất cả những con người trên cõi đời này
__[Kinh Thánh. Phúc Âm John]__
– Severus, em không phải ánh sáng của ta, nhưng em lại chiếu sáng cho ta, ột mảnh linh hồn không trọn vẹn này.
– Ta yêu em, Severus……
Lực lượng của bản thân ta không chiến thắng được sức mạnh này
Trừ phi linh hồn của ta bị một tia chớp đánh trúng
Cũng chỉ ở trong tia chớp này
Nguyện vọng lâu nay trong linh hồn ta mới có thể hoàn thành
__[Thần khúc. Kết cục]__


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui