Severus ngồi dựa lưng vào ghế dần dần có chút buồn ngủ, ngay lúc y mơ mơ màng màng, y chợt cảm thấy cửa tầng hầm bị mở ra. Dựa vào phản xạ được tạo thành trong nhiều năm chiến tranh, y nhanh chóng lấy đũa phép ra chỉ về phía cửa.
– Không có người?
Ngài gián điệp vừa mở to đôi mắt còn chút mơ hồ kinh ngạc nhận ra trước mắt mình không có một bóng người, chỉ có…… Một cái bóng rất giống người.
– Không đúng!
Ngay sau đó, Severus tỉnh táo lại lập tức ý thức được, đây cũng không phải bóng dáng gì. Ngay cả y cũng không dám khinh thường, bởi vì bóng người trước mắt giống. Hệt. Chúa tể hắc ám nhất!
“Người nào?” Severus giơ đũa phép lên đề phòng hỏi.
“Đừng như vậy, Severus thân yêu,” Cái bóng quơ quơ tay, “Chú ngữ của em không thể đánh trúng ta, xét thấy ta cũng không phải thật thể.”
– “Thân yêu” con quỷ chứ thân yêu!
Bị loại xưng hô quái đản này làm cho cực kỳ tức giận, Xà Vương âm tàn nhìn đối phương. — Y có cảm giác quen thuộc.
“Em không nhớ ta sao?” Bóng người cong cong khóe miệng, tới gần Xà Vương, đối phương lập tức nâng đũa phép lên, đồng thời lui về phía sau một bước. Vẻ mặt của cái bóng càng vui vẻ hơn, hắn tiếp tục tiến tới gần, Xà Vương lại lui về phía sau……
Vì thế hai người cứ như vậy cố chấp chơi trò một tiến một lùi, cho đến khi sau lưng Xà Vương dựa vào bức tường lạnh lẽo.
“Ngươi muốn làm gì?” Severus không còn đường lui phẫn nộ đặt câu hỏi. — Không phải y hoàn toàn không nhớ ra, nhưng y cầu nguyện cái bóng trước mắt này không phải người y nghĩ đến.
“Em nói thử xem, Sev?” Bóng người dán sát vào thân thể đối phương, tuy rằng không có thật thể, nhưng vẫn có cảm giác tồn tại. “Chúng ta đã một năm không gặp rồi đó nha.”
“Hẻm…… Xéo?” Xà Vương do dự nói, loại khoảng cách đối diện như vầy khiến người không thích tiếp xúc với kẻ khác như y rất không thoải mái. Mà gương mặt quen thuộc có thái độ quỷ dị trước mắt này…… Chỉ có thể là tên điên ở Hẻm Xéo kia.
“Thì ra em còn nhớ.” Bóng người vui vẻ nói, “Lần trước ta nói chúng ta sẽ không gặp lại, nhưng không ngờ còn có thể có cơ hội từ biệt.”
“Từ biệt?” Xà Vương sửng sốt. – Từ biệt cái gì?
“Ta phải trở về, Sev, em biết về ‘trường sinh linh giá’ thì chắc hẳn có thể hiểu được phải không?” Cái bóng vươn tay muốn vuốt ve khuôn mặt tái nhợt của đối phương, nhưng chỉ có thể khiến vùng da thịt kia xuyên qua thân thể trong suốt của mình.
“Em xem, bây giờ cũng sờ không được nữa rồi.” Tiếng nói có chút buồn bã, cái bóng dùng xúc cảm chân thật cuối cùng của hắn chạm vào người trước mắt. “Ngày mai là lễ giáng sinh, nhưng ta phỏng chừng mình không qua được ngày mai, cho nên đến sớm nói với em câu ‘Giáng sinh vui vẻ’.”
Nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên đôi môi mỏng, nhìn đối phương có chút bối rối né tránh, cái bóng cười cười.
“Rõ ràng không chạm vào được, em còn né cái gì?” – Không thể chạm vào thứ mình thích…… Quả nhiên có thân thể vẫn tốt hơn.
“Ngươi……” Khi ở Hẻm Xéo Severus đã nhận ra chính mình không thể theo kịp suy nghĩ của vị trường sinh linh giá đại nhân này, hiện tại vẫn là không thể.
“Đừng cho là ta không phải đồ thật thì thả lỏng a, ký ức của ta chủ hồn cũng sẽ có.” Bóng người rời xa một chút, nhướng mày nói.
“Tại sao tới tìm ta?” Severus cau mày, vẻ mặt vô cùng mờ mịt.
“Ha ha, Sev thân yêu, em nhìn không ra sao?” Thối lui đến khoảng cách có thể thấy rõ toàn thân đối phương, ánh mắt của cái bóng chăm chú nhìn chằm chằm vào nam nhân trước mắt, giống như muốn dùng ánh mắt còn lại của hắn để hút người vào đó.
“Ta thích em a!”
Nam nhân trước mặt hoảng sợ đến mức cả thân thể cứng ngắc, đôi mắt hắc diệu thạch trừng lớn, hình như ngay cả năng lực hô hấp cũng tạm thời mất đi.
“Đừng đùa!” Xà Vương giận dữ hét lên, “Cho dù ngươi không phải chúa tể hắc ám chân chính, ngươi cũng là một phần của hắn! Đừng tưởng rằng loại đùa giỡn nhàm chán này có thể lừa được ta!”
– Y không tin, y tuyệt đối không tin. Cho dù đời trước chúa tể hắc ám quả thật từng yêu thích y, nhưng đó cũng chỉ là yêu thích tài năng của y. Y tuyệt đối sẽ không tin chúa tể hắc ám sẽ sinh ra, cho dù chỉ có một chút xíu, hứng thú đối với bản thân y.
– Thích, đừng đùa! Là trở thành đồ chơi đi! Món đồ chơi thú vị!
“À, sai rồi.” Cái bóng không chịu ảnh hưởng chút nào, ngược lại hình như đột nhiên hiểu ra cái gì. Ngay lúc Xà Vương trào phúng chờ đợi sự thật, thì lời nói càng kinh hoàng lại đập về phía y.
“Đúng vậy, không phải thích. Là yêu a. Severus, ta yêu em.”
Ngữ khí của bóng dáng nghiêm túc làm người ta không thể phản bác, tinh thần Xà Vương đã muốn bị nổ tung đến cảnh giới vô ngã, vẻ mặt nháy mắt từ phẫn nộ chuyển sang trống rỗng. — Hoàn toàn trống rỗng, triệt triệt để để.
“Ta biết em không tin, Sev. Nhưng không sao cả, bởi vì sự tồn tại của ta dừng ở đây.” Severus nhìn bóng dáng trước mắt hình như càng trong suốt hơn, trên khuôn mặt không chút biểu tình xuất hiện một chút thần sắc phức tạp.
Cái bóng đã cực kỳ mờ nhạt, ngay cả hình dáng cũng mơ hồ. Severus vô ý thức vươn tay, hình như muốn chạm vào đám sương mù mỏng manh kia. Nhưng chỉ có thể xuyên qua không khí hư vô. Trước khi bóng dáng hoàn toàn biến mất, hình như y nghe thấy một tiếng nói tao nhã mị hoặc lờ mờ truyền đến — Nhớ kỹ ta, Severus!
– Nhớ kỹ…… Có lẽ đã sớm không thể quên ……
Sững sờ nhìn trước mặt trống rỗng không có thứ gì, Xà Vương ngẩn người thật lâu. Khi y hoàn hồn lại, tiếng chuông đêm khuya đang vang vọng trong bóng đêm tĩnh lặng.
– Lễ giáng sinh đã đến……
Trong phòng khách ma vương thở ra một hơi dài giống như đã sống lại, chầm chậm mở đôi mắt màu đỏ máu ra, trong nháy mắt khi trường sinh linh giá hoàn toàn hòa nhập vào cơ thể, sức mạnh cùng ký ức cũng đồng thời thức tỉnh. Vô số hình ảnh hiện ra trong đầu, giống như cảm giác khi thực hiện ‘Chiết tâm trí thuật’ với người khác, việc này hắn không biết, vì vậy tất cả mọi chuyện giữa trường sinh linh giá và Severus từng chút từng chút thấm vào linh hồn của hắn, trái tim của hắn.
– Cùng với câu nói kia “Severus, ta yêu em”……
Không thể phân biệt được rốt cuộc là cảm xúc của chính mình hay chỉ là ý đồ của trường sinh linh giá, hắn cảm thấy trái tim của mình càng thêm rối loạn, cảm giác đối với người tên Severus này cũng càng ngày càng kỳ diệu. Hắn có chút oán trách trường sinh linh giá tự tung tự tác, nhưng cảm giác khó hiểu hơi hơi hiện lên trong lòng khiến hắn đồng thời lại hối hận việc mình đồng ý cuộc chia tay không có ý nghĩa này.
– Thật sự là…… Tên phiền phức……
Severus ở tạm trong hầm một đêm, dưới sự dẫn dắt của gia tinh, không tình nguyện đi đến phòng khách. Voldemort cùng với quản gia của hắn Kail Liszt đang một ngồi một đứng nói chuyện. Nhìn thấy y đến, quản gia Liszt ôn hòa cười, chào hỏi y.
“Ngủ ngon không, Severus.” Voldemort rõ ràng ngủ không tốt cười hỏi. — Đêm qua gần như thức trắng đêm không chỉ có một mình Severus.
“Cũng được.” Bình thản trả lời, tùy tiện ngồi xuống một cái sô pha.
“Lord, tuy rằng hôm qua chúng ta không có chuẩn bị bữa tối giáng sinh, thế nhưng gia tinh lại trang trí cây thông Noel.” Ánh mắt của Liszt do dự nhìn qua nhìn lại giữa hai người đang trầm mặc.
“Tôi nghĩ hẳn sẽ có quà tặng được đưa tới.”
– Mưu đồ gây rối thật rõ ràng!
Severus hung tợn trừng mắt liếc nhìn ngài quản gia đang cười vô cùng chuyên nghiệp một cái. Hiện tại y có thể chắc chắn đến tám phần, người này tuyệt đối không phải quản gia gì của chúa tể hắc ám. Với tính cách của chúa tể hắc ám, hắn chán ghét nhất người khác xen vào chuyện của mình! Thế nhưng người này chẳng những có thể rất bình thường đưa ra đề nghị, còn không có phải chịu trừng phạt vì sự tự tung tự tác này.
– Đây tuyệt đối là không bình thường……
Bất quá…… Đại sư ma dược thân ái của chúng ta quên, chính y cũng đã mấy lần phá vỡ quy tắc của ma vương, nhưng vẫn đang sống rất tốt.
“Severus quên chuẩn bị quà tặng cho ta đúng không.” Voldemort cười tủm tỉm nhìn nam nhân đầy mặt rối rắm. Bất quá nét mặt bây giờ của hắn ở trong mắt đối phương, đồng nghĩa với từ nguy hiểm.
– Trước đây khi ma vương muốn trừng phạt thuộc hạ thì thường đều sẽ lộ ra loại tươi cười này.
Phản xạ có điều kiện căng cứng cả người lại, Severus vô ý thức đề cao cảnh giác, “Tôi…… Không có thói quen tặng quà……” Dưới ánh mắt rửa tội của ma vương, Xà Vương có cảm giác đại nạn hạ xuống.
“Tôi nghĩ ngài Prince chỉ là quên chuẩn bị.” Trước khi ma vương mở miệng, Liszt lại một lần nữa đoạt trước lời nói của hắn.
– Là đang ám chỉ cái gì, hay là đang thăm dò cái gì?
Severus có thể nhận ra vị quản gia không tầm thường này hình như là đang cố ý nói ình, ông ta không phải là quản gia thật sự. Nhưng xét thấy bản thân ma vương cũng chỉ dùng ánh mắt ra hiệu bảo đối phương không cần rất làm càn, không có trực tiếp ném “Crucio”, cho nên Xà Vương tạm thời cũng không dám đưa ra nghi vấn.
“Severus, tuy rằng ngươi không có chuẩn bị quà tặng, nhưng hình như vẫn có người muốn tặng quà cho ngươi.” Voldemort rộng lượng đứng lên, “Dưới cây thông Noel ở trang viên Voldemort hình như có quà của ngươi.”
Severus chớp mắt mấy cái, phải thừa nhận rằng cú mèo của giới ma pháp làm việc quả thật khiến người ta yên tâm sao? Bản thân mình ở trong trang viên của chúa tể hắc ám, chúng nó cũng có thể đưa quà đến?
Đứng dậy đuổi theo ma vương, khi đi ngang qua Liszt, đối phương cố ý nhìn vào mắt y một giây, sau đó dường như vô tình nói, “Có lẽ sẽ có quà tặng rất không tầm thường tồn tại a!”
Nhìn nét mặt vô cùng quen thuộc nhưng vẫn không thể nói rõ rốt cuộc nhìn thấy ở chỗ nào kia khiến Severus âm thầm kinh hoảng.
– Đến trang viên ma vương để trải qua lễ giáng sinh có lẽ thật sự là một sai lầm.
Khi đại sư ma dược tràn đầy nghi hoặc cảnh giác mở hộp quà lớn được trang trí vô cùng hoa lệ ra, vốn cho là từ trong hộp sẽ bay ra một thứ gì đó do Malfoy chế tạo, không ngờ lại đặt một quyển sách lớn cổ xưa — [Ma dược đã biến mất]. Đây chính là quyển sách quý giá mà ngay cả nhà Prince mong muốn đã lâu cũng không thể tìm được!
Đại sư ma dược vươn tay cầm lấy quyển sách cổ rất lớn không thua kém gì so với quyển sách quái vật, cẩn thận lật xem nội dung bên trong. — Không phải trò đùa giỡn của người nào, cũng không phải thứ ngụy tạo thật giả lẫn lộn. Đây là một kiệt tác ma dược chân chân chính chính.
Bàn tay đang lật sách hơi run rẩy, ánh mắt Severus lộ ra thần thái hưng phấn kích động. Thậm chí y cũng không để ý món quà lớn này rốt cuộc là do ai tặng ình. Đương nhiên y cũng không nhìn thấy một vị chúa tể hắc ám bắt đầu ghen tị với một quyển sách ma dược.
– Nga, Merlin. Không ai sẽ tin rằng công tước hắc ám vĩ đại lại có thể ghen tị với quà tặng của chính mình!
“Thích không, Severus.” Ngay lúc đại sư ma dược vô cùng tập trung dự định cẩn thận nghiên cứu báu vật khó có được này, từ sau lưng lại truyền đến giọng nói cùng nhiệt độ khiến y trong nháy mắt cứng đờ.
– Y cư nhiên lại thả lỏng cảnh giác trước mặt ma vương!
Trong suy nghĩ của mình, quý ngài gián điệp tiền nhiệm lại tiến hành đấm đá bản thân, cứng ngắc nghĩ cách thoát khỏi uy hiếp sau lưng, nhưng một giây sau lập tức bị ôm vào lồng ngực. Xúc cảm rắn chắc cùng nhiệt độ cơ thể kia khiến y không nén được càng thêm khẩn trương hơn.
Bất quá chúa tể hắc ám đạt được mục đích cũng không thèm để ý tới Xà Vương đang đề phòng mười phần, mà là dựa theo tư thế này bao phủ tay phải của đối phương, đồng thời dùng tay còn lại ôm lấy cơ thể người nào đó càng chặt.
– Không phải trói buộc như lúc gặp mặt lần đầu tiên, chỉ là làm hai người dựa vào nhau càng sát.
Nắm lấy bàn tay thon dài, khớp xương rõ ràng của đối phương, Voldemort nhẹ nhàng từ trong quyển sách rút ra một tấm da dê nhỏ bị đại sư ma dược cuồng nhiệt quên mất. Mở ra đặt trước đôi mắt đen bóng, ma vương ái muội kề sát vào lỗ tai của người trong lòng nói khe khẽ,
“Không hỏi một câu là do ai tặng sao?”
Hai mắt liều mạng nhìn chằm chằm vào tấm da trước mặt, đại sư ma dược lần đầu tiên trong đời cảm thấy đầu óc của mình bị quỷ khổng lồ đá trúng.
“Severus thân yêu,
Chỉ mong quyển sách này cầu chúc cho ngươi một lễ giáng sinh vui vẻ.
Lord Voldemort”
– Nơ con bướm của lão ong mật! Merlin nhất định là tên điên!
Severus há miệng do dự muốn nói lời “Cám ơn” nhưng bất luận thế nào cũng nói không ra tiếng được. Dựa theo tình cảm bên trong đối với chúa tể hắc ám, y rất muốn lập tức ném quyển sách này đi; Thế nhưng từ quan niệm của một đại sư ma dược yêu thích sách vở, y lại nhịn không được ôm chặt lấy quyển sách.
– Quả nhiên sở thích mới là quan trọng nhất a!
Tay của Voldemort cũng không buông ra, hoàn toàn ôm người này vào lòng, hắn có thể rõ ràng cảm nhận thấy thân thể đối phương hơi run rẩy. Hắn biết người trong lòng đang đấu tranh tư tưởng. Loại nhận thức này rõ ràng làm vui hắn, nhưng đồng thời cũng khiến hắn thật không thoải mái.
– Người này chỉ đang rối rắm có nên chiếm lấy quyển sách trong tay hay không thôi, đúng không. Cũng chính vì vậy y mới không cố sức tránh thoát khỏi cái ôm của hắn, nói hắn nổi điên đi? Cho nên hiện tại y ngoan ngoãn để mình ôm vào lòng thật ra hoàn toàn đều nhờ công của quyển sách ma dược kia?
Cảm thấy lực hấp dẫn của mình vậy mà còn không bằng một quyển sách nát, ma vương đại nhân quyết định không thể bỏ mặc sự việc tiếp tục phát triển như vậy.
“Severus, nhận được quà tặng thì phải cám ơn nha.” Ma vương cười thật nham hiểm.
“Cám……” Nhíu mày mâu thuẫn thật lâu, rốt cục Xà Vương cắn răng, dùng một loại ngữ khí trầm thấp dữ tợn có thể giết chết tiểu động vật nói, “Cám ơn……”
“Bởi vì Severus không chuẩn bị quà giáng sinh, vậy thì cùng trải qua lễ giáng sinh với ta coi như bồi thường đi.” Khẩu khí của Voldemort cũng không phải thương lượng, Xà Vương muốn cự tuyệt nhưng cúi đầu nhìn quyển sách trong tay, lại luyến tiếc. Hơn nữa đối phương vốn cũng không cho y quyền lựa chọn.
Y nhớ trong [hành vi thủ tục của Slytherin] có câu — Bất cứ kẻ nào cũng có nhược điểm, ngươi không thể đả động hắn là vì ngươi nỗ lực không đủ, hoặc đó căn bản không phải thứ hắn muốn.
– Hiện tại y đối với những lời này rất có cảm xúc……
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...