“Sev!” Cô bé tóc đỏ gọi cậu bé đang ngồi đọc sách dưới bóng cây xa xa.
Cậu bé khép sách lại đứng lên, nhìn người bạn thân của nó từ xa chạy đến — Còn mang theo một đống rác lớn biết di động!
“Lily, cậu đừng đi tìm Snivellus, nó là Slytherin tà ác!” cậu James Potter bị người trong lòng vứt bỏ đang cố gắng lặp đi lặp lại quan điểm của nó.
“Đủ rồi, James Potter! Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, Severus là bạn của tôi, nếu cậu lại tiếp tục nhục mạ cậu ấy thì đừng mong tôi nói chuyện với cậu nữa!” Lily — tiểu nữ vương nổi giận đùng đùng hét lớn với Potter phía sau.
“Nga, Lily!” Potter – Qúy ngài thê nô bất đắc dĩ la lên.
“Lily.” Tự động xem nhẹ tên ngu xuẩn ở phía sau trợn mắt trừng mình, Severus nhìn người bạn của mình.
“Sev,” Cô bé hơi hổn hển chạy đến trước mặt cậu bé, “Mình nghe nói cậu không về nhà nghỉ lễ giáng sinh?”
Nhìn đôi mắt to xanh biếc nghi hoặc nhìn mình, tiểu xà hơi do dự, mới gật gật đầu. “Ừ, mình ở lại trường.”
“Cậu ở lại trường?” Lily không dám tin nhìn bạn thân, “Mình nghĩ cậu không về nhà, là vì đến trang viên với giáo sư Prince nghỉ lễ giáng sinh. Nhưng cậu lại ở lại trường?”
“Thầy ấy có chút việc, lễ giáng sinh cũng sẽ không về trang viên.” Cậu bé có chút bối rối. Nó không muốn gạt Lily, nhưng lại không thể giải thích rõ ràng cho cô ấy – Cho dù giải thích cũng không nhất định sẽ hiểu mà, đúng không?
“Là giáo sư Prince bảo cậu ở lại trường?” Cô bé suy nghĩ chốc lát hỏi.
“Thầy không có nói như vậy. Nhưng mình quả thật là vì thầy ấy mới không về nhà.” Tiểu xà cảm thấy mình chỉ có thể nói nhiêu đó thôi.
“Nga, vậy mẹ của cậu làm sao được?” Lily có chút lo lắng hỏi, “Chỉ mình dì ở nhà sẽ không sao chứ?”
“Mình nhờ…… Giúp mình chăm sóc mẹ.” Biết Lily không thích Lucius, Severus lược bỏ danh tự. Bất quá phải thừa nhận là người bạn nhỏ của nó quả thật là loại tương đối có đầu óc trong bầy sư tử.
“Malfoy?” Lily chút không vui hỏi. Xét thấy tiểu quý tộc bạch kim ngay từ đầu liền biểu hiện ra sự khinh thường đối với cô. Bảo một cô bé từ nhỏ đã được che chở rất tốt như cô thích loại người cao ngạo như vậy, xác thật có chút khó khăn.
“Ừ.” Nhận ra bạn thân không vui, Severus đơn giản gật gật đầu.
“Nga…… Được rồi, được rồi……” Lily trề môi bất đắc dĩ thỏa hiệp, cô biết ít nhất Malfoy đối xử với bạn của mình không tệ. “Có thời gian, mình sẽ đi thăm dì Eileen, cậu không cần lo lắng.”
“Cám ơn cậu, Lily.” Cậu bé chân thành nói.
“A, Lily!!” Khi cô bé ôm tạm biệt bạn thân của mình, quý ngài Potter luôn luôn ở phía sau làm thần gác cửa mặt ác rốt cục bùng nổ.
“Sao cậu có thể ôm Snivellus dơ bẩn này!” Đầu óc của sư tử Potter nháy mắt bị bản năng dã thú thay thế, nó thậm chí quên rằng mình là phù thủy. Lược bỏ quá trình rút đũa phép đánh nhau bình thường, trực tiếp chuẩn bị dùng phương pháp bạo lực nguyên thủy nhất để giải quyết vấn đề.
“Colloportus!” Sư tử quay lại bản năng, nhưng không có nghĩa là rắn cũng biến thành sư tử. Thiếu niên tóc đen nhanh chóng rút đũa phép tặng một lời chú giam cầm đơn giản cho Potter đang nổi điên.
“Ngu xuẩn.” Khinh miệt trừng sư tử đang nằm trên mặt đất một cái, thiếu niên nói một câu trào phúng.
“Aish……” Cô bé tóc đỏ bất đắc dĩ nhìn hai người, sau đó thuần thục ếm thần chú lơ lửng (Wingardium Leviosa), dùng phương pháp trôi nổi cách mặt đất mười cm, mang người đi.
“Như vậy, hẹn gặp lại Sev, đừng quên quà tặng giáng sinh!”
“Đứa con nít không biết gì cả mới chờ mong quà giáng sinh!” Tiểu xà không được tự nhiên trả lời một câu. Cô bé cười không thèm để ý, kéo đống rác lớn đã không thể tự do chuyển động đi.
Thật ra hai người đều không phát hiện, khi cô bé tóc đỏ ôm lấy cậu bé tóc đen, bên cạnh còn có một người có xúc động nhảy ra quậy một trận. — Đương nhiên là quý ngài Sirius Black.
Từ mấy ngày hôm trước, sau khi quý ngài Black trình diễn một màn hành vi nghệ thuật chấn động lòng người cho toàn trường chiêm ngưỡng, thì vẫn không được bình thường — Đây là sự thật từ lão hiệu trưởng nghiện đồ ngọt cho đến các nhân viên nhà trường đều nhất trí đồng ý.
Ngài tiểu sư tử này ngày thường nhanh nhẹn hiếu động, tràn trề sinh lực đến mức gây hại đến sức khỏe, vậy mà mấy ngày nay lại thường xuyên ngẩn ngơ. Thậm chí còn có thể than ngắn thở dài! Lần đầu tiên nghe thấy nó thở dài đầy ai oán như thế, Remus Lupin hoảng sợ làm ngã một lọ mực, làm hỏng luôn bài tập biến hình học mà nó vừa làm xong.
Mà loại hành vi cùng biểu hiện không bình thường này của quý ngài Black càng thể hiện rõ ràng hơn trong tiết ma dược học của Horace Slughorn.
“Trò Black, trò Black!” Slughorn cau mày nhìn con sư tử nào đó lại bắt đầu đi vào cõi thần tiên, không nhịn được rống lớn.
“A, a?” Cậu bé có mái tóc xoăn đen bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn giáo sư trước mặt.
“Trò không nhận ra, là trò đang dùng đũa phép quấy ma dược sao?!” Giáo sư ma dược học phẫn nộ nhìn tên khốn kiếp xem đũa phép như là cây gậy quấy.
“Nga, a!!!” Black rốt cục có phản ứng, kêu thảm thiết, nhận ra đũa phép của mình đang nhúng vào cái vạc chứa chất lỏng sền sệt kia.
“Trò Black, nếu trò lại không nghiêm túc, tôi không ngại cho trò một ‘T’ trong thành tích cuối kỳ của trò!” Slughorn uy hiếp, xoay người đi sửa chữa sai lầm của những người khác.
“Nè, bạn thân, bồ nghĩ cái gì vậy?” James Potter ôm cổ bạn mình từ phía sau, “Lúc nãy bồ thiếu chút nữa đã đem đầu của bồ nhúng vào vạc luôn rồi đó.”
Remus thói quen sờ sờ đầu Black, “Rất bình thường, không phát sốt.”
“Trò James Potter, nếu trò không xuống khỏi cái bàn, tôi để cho trò uống ma dược do chính mình làm!” Slughorn tức giận kéo sư tử Potter đang nằm sấp trên bàn xuống dưới.
– Có thể làm cho người tốt tính như hắn tức giận đến mức này cũng chỉ có lũ sư tử nhà Gryffindor!
Nghe bạn thân của mình kêu khóc ở phía sau, Black vẫn tự hỏi vấn đề của mình. Nó biết mình không bình thường. Hai ngày nay nó luôn nhớ đến Snivellus. Lúc ăn cũng nhớ, lúc ngủ cũng nhớ, trong tiết ma dược học, loại hiện tượng quỷ dị này lại càng rõ ràng hơn. Vừa nãy nó chính là nhìn thấy mặt của Snivellus trong vạc, mới nổi điên dùng đũa phép quấy ma dược.
– Vì vậy vấn đề nhất định xảy ra trên người Snivellus!
Black tin tưởng suy nghĩ của mình quyết định lập tức đi tìm Snivellus hỏi một chút, xem coi có phải con dơi nhỏ bóng nhẫy kia ình uống thứ thuốc gì đó hay không!
Vì thế quý ngài Black vẫn đi theo cậu bé tóc đen đến bóng cây, tiểu xà đọc sách dưới tàng cây, nó liền đứng một bên nhìn tiểu xà.
– Ừ, tóc của Snivellus thật ra không tệ lắm, chỉ là có chút bóng nhẫy, nếu gội, hẳn là sẽ khá tốt. Cảm giác ngày đó còn nhớ rõ, sờ lên mềm mềm, êm êm…… Rất tốt!
– Merlin a, sao ta luôn luôn suy nghĩ về Snivellus, ta không phải tìm tên kia để tính sổ sao!
Black lại rơi vào tuyệt vọng liều mạng kéo tóc của mình, cho đến khi Lily ôm tiểu xà, quý ngài sư tử mới rốt cục bùng nổ.
– Lily làm sao có thể chạm vào Snivellus!
Nga!!! Vì sao ta nghĩ là Lily không thể chạm vào Snivellus, mà không phải là Snivellus làm sao dám đụng chạm Lily! Rõ ràng Snivellus mới là tiểu xà Slytherin gian xảo âm hiểm a!
Black lại diễn lại hành động lăn lộn đâm đầu vào cây của mình. Những người đi ngang qua hoài nghi, cứ tiếp tục như thế này, tiểu hoàng tử Gryffindor sẽ trở thành tiểu phong tử (tên điên) Gryffindor! Thậm chí học sinh nhà Ravenclaw đã bắt đầu làm nhật ký quan sát!
“Black!” Giọng nói tràn ngập chán ghét cùng phẫn nộ khiến quý ngài Black bừng tỉnh.
“Mày tên ngu xuẩn này, luôn đi theo tao làm gì?” Nếu quý ngài Black gây ra tiếng động lớn như vậy mà nó còn không chú ý tới có người luôn đi theo mình, thì đầu óc của Severus Snape không chừng đã bị người khác thay đổi rồi.
“Tao đâu có theo mày!” Lại kiên quyết phủ nhận — Nó tuyệt đối không thừa nhận đôi mắt của Snivellus đen bóng đến tuyệt đẹp!
“Mày cho rằng tất cả mọi người giống mày, tay chân không nhận được sự điều khiển của đầu óc, chỉ có thể làm ra những vận động phản ứng kích thích theo bản năng sao?” Châm chọc đầy chán ghét, nó cũng cảm thấy mấy ngày nay ngu ngốc trước mặt này quả thật có vấn đề — Tuyệt đối không có ý tốt!
“Sniv…… Mày nói cái gì!” Tiếng “Snivellus” đến bên miệng lại nói không ra, Black mang thái độ cổ quái xoay đầu.
“Nếu vật trang trí trên cổ mày vẫn còn chút xíu thứ được gọi là đầu óc gì đó, thì khống chế đôi chân ngu xuẩn của mày cho tốt, đừng để chúng nó xuất hiện trước mặt tao! Bằng không tao không ngại biến thứ trên cổ mày thành đồ trang trí vĩnh viễn!” Phẫn nộ mắng xong, tiểu xà xoay người rời đi, vứt bỏ một con sư tử đang sững sờ.
– Merlin, ta xong rồi!
Black ngửa mặt ngã xuống tuyệt vọng nghĩ.
– Ta cư nhiên cảm thấy bộ dạng vừa rồi của tên kia rất có…… Sức hấp dẫn…… Giết ta đi!
“Thầy sẽ nghỉ giáng sinh bên ngoài sao?” Làm xong chương trình học thêm đêm nay tiểu xà vừa thu xếp lại dụng cụ, vừa hỏi nam nhân đang chấm luận văn, tuy rằng là câu nghi vấn, nhưng ngữ điệu lại vô cùng khẳng định.
“Ta giả thiết đó là chuyện của ta……”
“Không cần nói không liên quan đến tôi!” Cắt ngang lời nói kế tiếp của đối phương, cậu bé tóc đen ngẩng đầu nhìn người cùng tên với mình, “Tôi sẽ không về nhà, tôi ở lại trường.”
“Ta nghĩ rằng…… Trò nhận được lời mời của Malfoy.” Severus buông viết, nhìn cậu bé đối diện.
“Tôi từ chối.” Cậu bé thản nhiên nói. “…… Thầy không cần lo lắng.” Mất tự nhiên bổ sung một câu.
– Nên nói rằng Taren dạy bảo thật thành công sao? Y có thể nói lúc bản thân mình ở tuổi này cũng không thể nhìn rõ ràng sự việc giống như đứa bé trước mắt.
“Ta rất vui mừng trò có thể hiểu được.” Nói ra một câu tán thưởng hiếm thấy, trên mặt Severus mang nụ cười rõ rệt nhìn tiểu xà, “Nhưng không nên rất tự cho là đúng!”
“Tôi sẽ không gia nhập,” Tiểu xà bỗng nhiên nghiêm túc nói, “Thứ tôi muốn có, tôi sẽ tự mình giành lấy! Tôi không muốn khuất phục người nào đó, cho dù hắn quả thật cường đại đến mức cuốn hút tôi!”
Thở dài một hơi, Severus nhìn đứa bé rõ ràng có lực thấy rõ hơn hẳn suy nghĩ của mình, y không biết nên vui mừng hay nên xót xa. — Tuổi còn nhỏ, nhưng lại không thể không bị ép trưởng thành sớm — y hy vọng đứa nhỏ này có thể sống theo ý mình một chút.
“Đây là cam đoan của tôi.” Tiểu Snape cúi chào với y, xoay người rời khỏi hầm.
Severus cầm viết lên, lại buông xuống, sau khi lặp lại vài lần như thế, y nhận ra mình hiện tại thật sự không có tâm tư xem luận văn.
– Ngày mai chính là đêm giáng sinh……
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...