Sinh Mệnh Dữ Linh Hồn


Từ ngày đó về sau, người nam nhân kia bình thường trở lại, tựa như không có xảy ra sự kiện “Cứng đơ ở Hẻm Xéo”.
Đứa bé dùng khóe mắt nhìn lướt qua nam nhân yên tĩnh ngồi đọc sách bên cạnh, trên khuôn mặt sắc bén không có biểu tình gì, chuyên chú mà bình thản, tuy rằng cau mày, cũng chỉ là đang tự hỏi.
—— Giống như một người không có việc gì!
Trong lòng con rắn nhỏ hừ một tiếng, quay đầu chuyên chú nhìn vạc ma dược của mình.
—— Nó không thể quên cảm nhận ngày đó sau khi nó tiễn Lily đi lại phải đứng một mình ở cửa hàng đồ ngọt, chờ rất lâu cũng không thấy nam nhân xuất hiện. Nôn nóng, lo lắng, áp lực, bực dọc. . . Trong lòng nó thề vô số lần, nếu nam nhân xuất hiện nó nhất định phải hung hăng mắng y một trận.
—— Đồ chết tiệt! Cư nhiên ình leo cây!
Cuối cùng nó cũng chịu không được, bắt đầu đi khắp nơi tìm kiếm. Từ con đường đông đúc dòng người dần dần chuyển vào một con hẻm nhỏ quạnh quẽ, cho đến khi ở một chỗ rẽ đột nhiên phát hiện nam nhân co quắp ngồi dưới đất, biểu tình mờ mịt trống rỗng. Nó liều lĩnh xông qua, nắm lấy cổ áo nam nhân lớn tiếng mắng, gầm thét. Nó không quên khí tức truyền ra từ thân thể của y lúc ấy – mê mang mà tuyệt vọng.
Người luôn luôn cường thế kia lúc này tựa như một bức tượng, thân thể hư nhuyễn, thần sắc mỏi mệt, bất kỳ người nào có mắt nhìn đều có thể thấy rõ ràng sự suy yếu của y.
—— Còn có cái dấu ấn khắc trên làn da tái nhợt kia, đó là cái gì?
Con rắn nhỏ nhớ đến Taren trêu đùa cho nó xem bài báo kia, lúc ấy nó hung hăng khinh thường bức ảnh tận lực quay chụp này, nhưng lúc này đứa bé từ nhỏ lớn lên ở khu dân nghèo nghĩ tới một ít chuyện không tốt.
—— Không thể nào, nam nhân mạnh mẽ như vậy, tuyệt sẽ không bị người. . .
—— Ngay lúc đó nó hung hăng lay động đối phương, cho đến khi con ngươi không có tiêu cự kia rốt cục ngưng tụ ánh sáng. Nam nhân nhìn nó, nhìn chằm chằm thật lâu, sau đó dang tay ôm chặt nó vào lòng. Nó có thể cảm nhận được đối phương cực lực áp chế nhưng thân thể vẫn đang run rẩy, tiếng thở hổn hển đứt quãng cùng tiếng rên rỉ khàn khàn như có như không từ đỉnh đầu truyền đến.

Nó không biết nam nhân bị làm sao, đối với người mới quen không đến một tháng nhưng lại khiến nó sinh ra tình cảm quyến luyến này, nó theo bản năng không muốn nhìn thấy biểu hiện yếu ớt của đối phương. Để mặc cho cánh tay mạnh mẽ ôm chính mình thật chặt, con rắn nhỏ không được tự nhiên an ủi Xà Vương, “Ông như vậy thật quá khó coi, nếu để Taren biết thì sẽ cười cho coi.”
“Không nên diễn trò ở chỗ ngu ngốc này ột đám không có đầu óc xem.” . . .
Thật lâu, nam nhân không còn run rẩy, nhưng cũng không buông nó ra, mà là bất ngờ mang theo nó trực tiếp độn thổ đến Spinner’s End. Ném nó về nhà, sau khi vứt mấy thứ đồ vật vừa mua cho nó, nam nhân một câu cũng chưa nói, quay người lại một lần nữa độn thổ biến mất khỏi tầm mắt của nó.
Con rắn nhỏ mơ hồ hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì. Một mặt dùng răng độc non nớt phun nọc độc, một mặt nhớ lại tất cả mọi chuyện xảy ra hôm nay.
—— Nam nhân giấu diếm nó rất nhiều chuyện, nhưng nó không thể tùy tiện hỏi. – Đó là bí mật của đối phương, việc riêng của đối phương. Cũng giống như chính nó cũng có những chuyện tuyệt không muốn để cho người khác biết đến. Vì vậy đối với biểu hiện kỳ quái của nam nhân, nó lựa chọn tôn trọng.
—— Cho nên có thể nói Severus Snape quả thật là một tiểu xà Slytherin trời sinh, không phải sao?
Đứa bé kết thúc hồi tưởng cũng hoàn thành ma dược trong tay, nghiêm túc đỗ vô lọ, sau khi dán kín miệng lọ, nó say mê nhìn nhan sắc trong suốt kia.
“Không đủ tinh thuần.” Một bàn tay lớn cầm lấy lọ ma dược từ trong tay nó, đặt ở trước mắt nhìn nhìn, “Khi quấy chưa nắm chắc được tốc độ. Cho vỏ quả sung vào chậm hai giây. Cuối cùng không kịp thời làm lạnh.” Bình tĩnh đánh giá, tinh chuẩn vạch trần những điều chưa hoàn hảo, ở vấn đề ma dược Severus tận lực ít châm chọc những thiếu xót của đứa trẻ, bởi vì y hiểu rõ hơn bất cứ kẻ nào, đứa bé trước mắt đã làm rất tốt rồi, chỉ là dùng tiêu chuẩn của đại sư ma dược mà nói thì vẫn còn kém một chút.
Gật gật đầu, thu hồi lọ ma dược đặt lên kệ cất giữ, đứa trẻ nhìn người đang sắp xếp lại dụng cụ làm ma dược, do dự hỏi ra mục đích hôm nay, “Khi khai giảng, ngươi sẽ đưa ta đến nhà ga sao?”
Nghe được câu hỏi của nó, động tác của nam nhân rõ ràng dừng một chút.
“Ta sẽ đưa ngươi cùng Eileen đi.” Bình tĩnh trả lời, y không có bỏ qua nụ cười thật to lộ ra trên khuôn mặt của con rắn nhỏ – thôi thì tạm thời xem như nụ cười mà khóe miệng nâng lên vượt qua 30 độ là thật to đi.
—— Tiểu quỷ này phát điên!

Kỳ thật trong lòng y có chút cảm kích sau sự kiện Hẻm Xéo đứa bé cái gì cũng không hỏi, mặc dù có đôi khi nhìn lén y, nhưng đối phương cũng không có ý rình mò việc riêng tư của mình.
—— Nếu là đám sư tử chán sống kia, nhất định sẽ nghĩa chính ngôn từ đeo bám lấy ngươi hỏi lung tung này nọ, dùng để thể hiện ngươi có vị trí trong bộ não không có quá nhiều không gian của bọn họ.
—— Loài rắn không cần tình bạn của sư tử!
Y không cần thứ tình bạn thoạt nhìn lúc bình thường vô cùng quan tâm ngươi, nhưng đến thời khắc mấu chốt lại vì “Lợi ích vĩ đại nhất” chết tiệt mà đẩy ngươi vào hố lửa.
Y muốn chính là người bạn ở bất cứ thời điểm nào đều có thể hiểu được quan tâm để lại cho ngươi không gian cá nhân đầy đủ. Muốn người bạn cho dù thân phận đối lập cũng sẽ không chỉ trích ngươi – giống như nhà Malfoy, dù cho cuối cùng biết mình là gián điệp, bọn họ cũng chưa từng trách móc mình.
Đứa trẻ là Slytherin trời sinh, cho nên cả hai có thể hiểu biết lẫn nhau. Cho dù linh hồn giống nhau, nhưng khi kinh nghiệm nhân sinh của hai người bất đồng, hai người cũng sẽ có khác biệt.
Hiện tại Severus đã có thể tách biệt đứa trẻ cùng chính mình ra, bọn họ có thể làm bạn, những người bạn tâm linh tương thông, nhưng họ cũng không phải là một. Đứa trẻ có nhân sinh của mình, y chỉ cần yên lặng nhìn, khi cần thiết đẩy nó một chút – Slytherin chiếu cố chính mình, đứa trẻ không thể không hiểu chuyện này!
“Tiểu Severus đến trường, đừng quên viết thơ a.” Taren, vĩnh viễn đến vô tung đi vô ảnh trong trang viên Prince, lại một lần đột nhiên xuất hiện. Đối với lão nhân hành tung quỷ dị này, hai con rắn lớn nhỏ hiển nhiên đều đã thành thói quen.
—— Không phải nói rắn mới là loài động vật ẩn nấp giỏi nhất sao?
“A, nha.” Con rắn nhỏ trả lời qua loa, nhưng một giây sau đã bị lão nhân ôm vào trong ngực.
“Taren, thả con xuống, con đã nói con không phải con nít!” Đứa trẻ đỏ mặt chỉ trích, thế nhưng đối phương cười vô cùng bình thản, thân thiết vuốt ve mái tóc đứa bé, lão nhân ôn hòa nhìn con rắn nhỏ đang tức giận.

“Thông thường chỉ có con nít mới nói mình không phải con nít!” Taren trêu tức cười, sung sướng nhìn mặt đứa trẻ tóc đen càng đỏ hơn. – Đứa cháu trai nhỏ đáng yêu của ông thật đúng là dễ thẹn thùng mà!
“Nhớ kỹ a, con ta…” Lão nhân đột nhiên thu hồi biểu tình đùa giỡn, xoay đầu đứa bé đến góc độ có thể đối mặt với ông. “Con là đứa cháu ngoại ta thương yêu nhất, tự hào nhất.”
Taren nghiêm túc nhìn đứa bé, con ngươi màu nâu đậm lộ ra chăm chú hiếm thấy, “Bất cứ lúc nào, cũng phải nhớ kỹ điều này, Severus.” Cái tên cuối cùng lão nhân nhấn thật nặng, phảng phất không phải nói ột mình đứa trẻ nghe.
Sửng sốt hồi lâu, đứa bé đỏ mặt gật đầu thật mạnh, “Con biết, con sẽ nhớ kỹ.”
Taren đặt đầu đứa bé lên vai của mình, lướt qua thân thể nho nhỏ nhìn người nam nhân đang im lặng nhìn chằm chằm ông, “Nhớ kỹ, Severus / Severus.”
Nam nhân nhắm mắt lại, sau đó lại kiên định mở ra, thông thả mà trịnh trọng gật đầu.
—— Ta sẽ nhớ kỹ, vĩnh viễn!
—— Ta vĩnh viễn xem đây là vinh quang, vẻ vang vì là cháu trai của Taren, vẻ vang vì dòng họ Prince!
“Rất tốt.” Buông đứa trẻ, lão nhân mỉm cười nói với hai người, “Hiện tại quý ngài nhỏ của chúng ta cần phải về nhà ngủ một giấc, sau đó chuẩn bị công việc khai giảng của mình một chút. Còn phải nhớ mang lời hỏi thăm của ta ẹ của con.”
—— Khi đứa trẻ đến trang viên Prince lần thứ ba, Taren liền đưa khóa cảng cho nó, như vậy lúc nào nó muốn tới thì cũng có thể tới.
Đứa trẻ chỉnh lại quần áo một chút, cầm lấy khóa cảng rời đi. Trước khi đi hai cặp con ngươi đen nhìn nhau một cái, sau đó lập tức tách ra.
—— Không có lưu luyến, họ đều phải tiến lên phía trước theo con đường của chính mình, tuyệt không quay đầu lại!
“Thật là một đứa bé tốt, đúng không?” Nhìn Severus, lão nhân cảm thán nói, “Có thể nhìn thấy nó lớn lên thật tốt.”
“Chỉ cần đầu óc của nó không bị sư tử đồng hóa.” Mặt lạnh thản nhiên trả lời.

“Severus, ma dược là không có thành kiến học viện.” Taren ôn hòa nói, nhìn thấy biểu tình khinh thường trong dự liệu của thanh niên, giống như vừa mới nuốt con sên.
“Nhưng đám sư tử vĩnh viễn không cách nào nhận thức được vẻ đẹp của ma dược! Bọn chúng chỉ biết ngu xuẩn dùng đũa phép biểu hiện trong đầu óc phế thải của chúng còn lại một chút năng lực tự hỏi! Nhưng trên thực tế cái không gian bé nhỏ kia được giữ lại chỉ vì nhồi nhét vào càng nhiều thứ phế thải hơn nữa!” Vị đại sư ma dược vĩnh viễn không thừa nhận sư tử có năng lực trở thành đại sư ma dược khinh thường nói.
“Đúng vậy, ma dược không có thành kiến học viện, nhưng mà. . .” Như thuyết phục chính mình, lão nhân gật gật đầu, “Nhưng mà con người thì có thành kiến ngành học. Khi ta đến trường có không ít người thậm chí không tin ma dược học là ma pháp.”
“Bởi vì chúng không biết Muggle không làm được ma dược. Cho nên vĩnh viễn không cách nào hiểu được khi chế ma dược phải đưa chuẩn xác ma lực vào như thế nào.”
“Phù thủy có thể khống chế ma lực vô cùng tốt đều có một linh hồn tinh khiết. – Linh hồn của đại sư ma dược vĩ đại là thuần khiết.”
Nhìn nam nhân có chút kinh ngạc, “Phải biết rằng trong quá trình chế ma dược ma lực sẽ được chậm rãi rót vào, dòng chảy ma lực chậm rãi này không giống khi phóng thích chú ngữ, đó là chuyện hoàn thành trong nháy mắt, không cần nghị lực cường đại cùng lực tập trung từ đầu đến cuối.
Nhưng ma dược lại cần. Muốn chế tác ra ma dược hoàn mỹ, luôn luôn đòi hỏi đại sư ma dược đầu nhập toàn bộ tinh lực cùng thể lực, lại còn cần tinh chuẩn nắm chắc mức độ cùng tốc độ ma lực đưa vào. – Xét theo một góc độ nào đó, ngay cả đại sư chú ngữ vĩ đại nhất cũng chưa hẳn có thể làm được điểm này. – Severus, ta nghĩ chưa từng có người nào nói những điều này với con.”
Đại sư ma dược trẻ tuổi gật gật đầu, những điều này y biết, nhưng y vẫn không cách nào nói được cụ thể như Taren. Hơn nữa y không hề biết chế ma dược lại còn có thể quan hệ đến vấn đề linh hồn.
—— Đồng thời y cũng không tin lắm, bởi vì y cảm thấy linh hồn của mình đã không hề tinh khiết, nó đã sớm bị ô nhiễm. Nhưng y không có cách nào phản bác lời của Taren, bởi vì sâu trong nội tâm, y cũng tin tưởng vững chắc điểm này.
“Nhớ kỹ, đây là gia huấn nhà Prince.” Cuối cùng lão nhân nghiêm túc nói.
—— Trái tim dơ bẩn vĩnh viễn không cách nào va chạm vào chân lý linh hồn. Severus à, thật ra linh hồn con chưa bao giờ sa đọa, nhưng không biết đến khi nào con mới có thể ý thức được điều này. . .
“Chúng ta lấy ma dược để kiêu ngạo, quá trình chế tạo chính là quá trình chúng ta giành lấy vinh quang.”
“Đúng vậy.” Khuôn mặt lạnh lùng thoáng nhu hòa một chút, con ngươi đen trống rỗng nhiễm lên ánh sáng, “Đề cao danh vọng, giành lấy vinh quang, thậm chí. . . Ngăn cản tử vong!” Hai vị đại sư ma dược nhìn nhau cười.
—— Đây là, kiêu ngạo thuộc về Prince!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận