Ánh mắt Cố Minh không dám nhìn thẳng vào Tạ Đình, bởi vì lúc nhận được điện thoại của mọi người báo chỉ tìm thấy cô, anh ta cũng đã phần nào đoán được một là có thể Tô Dịch đã bị người của lão Kim đưa đi, hai là anh chạy trốn, và anh ta vẫn nghiêng về hướng thứ hai. Nhưng thời điểm này, đối mặt với khuôn mặt lạnh lẽo cách mình một đoạn, anh ta đã biết mọi chuyện đã đi theo hướng tệ nhất rồi. Người đàn ông kia, thật sự đã bị lão Kim đưa đi..
Sải bước chân lại gần, Cố Minh cúi đầu, anh ta không có đáp lại câu hỏi kia:” Trên người cô có quá nhiều vết thương, sơ cứu ở đây cũng chỉ là qua loa. Bây giờ chúng tôi sẽ đưa cô về thôn Tây Nha, sau đấy trực thăng sẽ đưa cô trở về trấn huyện để điều trị theo phác đồ.”
Cảm xúc của Tạ Đình lúc này thật sự rất tệ, cô có thể đoán được sự lảng tránh của Cố Minh là ý gì. Lúc Tô Dịch bị đưa ra xe, lúc tên tay sai vào báo cảnh sát đã đến, cô đã hi vọng người đàn ông đó được cứu, chỉ cần anh được cứu là đủ rồi, anh không cần nhớ lại cô là ai cũng được. Nhưng hiện tại thì sao, người không thấy, lão Kim cũng thoát, mọi thứ còn lại ở bên họ chỉ là tàn dư sụp đổ.
Cả hai người bọn họ đã rất cố gắng, cô không nhận sự hợp tác của cảnh sát nhưng từng động tĩnh đều thông báo cho Cố Minh. Cô không than vãn về vết thương của mình cho dù chúng có đau như nào, vậy mà bây giờ, sau tất cả, lại không thu được thứ gì hết.
“ Anh ấy đã bị Lão Kim đưa đi..”. Tạ Đình lạc giọng, cô nhìn bàn tay sưng vù đầy máu của mình, rồi lại nhìn vào Cố Minh, đáy mắt đều là những cơn sóng ngầm dữ dội:” Chắc cảnh sát các người cũng không biết lão có khả năng điều khiển tâm lý của người khác đúng không”
Cố Minh giật mình, trong lòng dâng lên một nỗi sợ hãi vô hình. Anh kiên nhẫn hỏi lại:” Ý của cô là...”
Tạ Đình nghiến răng, sự phẫn hận đã thật sự bùng nổ:” Tô Dịch đã bị lão già đó thôi miên xóa đi kí ức, lão biến anh ấy thành tay sai của mình, muốn anh ấy thay lão xây dựng lại đế chế. Cố Minh, cảnh sát các người, thật sự đúng là khiến người khác thất vọng”
Cố Minh run run hít một hơi thật sâu, cố gắng để bản thân của mình có thể bình tĩnh lại, hai tay buông thõng siết chặt lại thành nắm đấm né tránh ánh mắt lạnh lẽo của Tạ Đình. Anh không phản bác lời buộc tội của cô, bởi vì lúc nhận được tin cô báo về, bọn họ còn phải họp bàn kế hoạch mất đến nửa tiếng mới có thể xuất phát, vì thế mọi thứ mới bị kéo dài thành ra như vậy. Chỉ là anh thật sự không ngờ rằng lão Kim lại xảo quyệt đến như thế, không hề có ý định giết Tô Dịch, ngược lại còn muốn dùng bộ não thiên tài của anh.
Nghĩ đến điều ấy, Cố Minh nghẹn hết những lời muốn nói ở cổ họng, anh chỉ biết nhìn cô với ánh mắt mang theo đầy xin lỗi. Dù sao mọi chuyện sáng tỏ cũng nhờ vào Tạ Đình với người đàn ông kia phát hiện, lão Kim thần không biết quỷ không hay mới để mình lộ mặt, thuận lợi cho công tác điều tra của họ sau này rất nhiều. Có điều, thứ họ cần nhất vẫn là thời gian....
“ Cô Tạ”.. Vị bác sĩ quân y thấy tình hình trở nên căng thẳng thì không khỏi có chút sợ sệt, ông ta hắng giọng một tiếng phá tan đi bầu không khí ngột ngạt lúc này, hướng Tạ Đình lên tiếng:” Vết thương của cô không thể xử lí qua loa được, để lâu sẽ bị nhiễm trùng uốn ván, rất nguy hiểm”
Tạ Đình hừ lạnh, cô liếc mắt nhìn người đàn ông mặc quân phục đứng trước mặt, trực tiếp không để những lời kia vào trong tai. Không phải cô là người không tuân thủ pháp luật, cũng không phải là người chống đối, chỉ là những việc vừa xảy ra đối với mình, đã thật sự phá vỡ hết hi vọng nhen nhóm trong cô. Thảo nào Tô Dịch trước đó một mực cũng không muốn cảnh sát nhúng tay vào việc Lưu Mẫn bị giết chết trong rừng, hóa ra cũng là vì anh sớm đoán được sự lề mề của họ.
“ Lúc tôi báo cho anh, chúng tôi vẫn đang ở bên ngoài bìa rừng cạnh cổ thôn, tôi nghĩ bấy nhiêu đó đủ để các người không cần phải phân vân bất cứ điều gì mà ngay lập tức lên đường. Lúc tin nhắn thứ hai được gửi đi, lúc Tô Dịch đến đây, tôi chắc chắn anh ấy đã liên lạc với anh, tôi nói không sai đúng không”. Tạ Đình nhìn Cố Minh chất vấn, hốc mắt chua xót khi nghĩ đến những việc Tô Dịch vừa hứng chịu:” Tôi trước nay chưa từng hi vọng bất cứ điều gì, nhưng lúc anh ấy bị người khác đánh, tôi đã mong cảnh sát các người đến sớm. Cuối cùng thì sao, đây là sự nhanh nhẹn của mấy người...”
Tạ Đình cười lạnh, cô không nhìn Cố Minh thêm một lần nào nữa, cánh tay đầy vết thương vịn dậy đi ra ngoài. Tô Dịch bây giờ tìm không thấy, người cô cũng không phải là lành lặn gì, ít nhất giờ phút này cô cũng không mất lý trí mà buông thả đi chính bản thân của mình. Cô cần phải khỏe lại, điều ấy là điều người đàn ông kia muốn và bản thân cô cũng muốn, sau đấy cô sẽ chờ đợi tin tức của anh.
Lên xe trở về Tây Nha, đập vào mắt Tạ Đình lúc này là toàn bộ người trong thôn đều bị cảnh sát với bộ đội áp chế, chỉ cần ai có một chút bạo động liền không nhân nhượng mà nổ súng cảnh cáo. Tất cả đều bị còng tay đưa lên trực thăng giải về cục ở dưới núi, đồ đạc trong tầng hầm được canh giữ nghiêm ngặt, chờ đợi lệnh của cấp trên đưa xuống.
Hành vi buôn người cũng bị vạch trần, một viên cảnh sát đang lấy lời khai của tên một người đàn ông trung niên khá già trong làng, từng chi tiết đều rõ rệt không thiếu xót. Kể cả việc hai người bạn gái đi theo đám Trần Tuân vừa rồi mất tích, họ không phải là bị cậu ta sát hại như Lưu Mẫn, mà bị Thạc Thành lừa đi vào trong thôn sau đó bỏ lại. Lão Kim thuận lợi bắt nhốt hai cô gái đó, vừa mới giao người cho bên kia vào sáng hôm qua, lúc này e rằng muốn tìm lại khả năng phải nói là cực thấp.
Ông chủ bí ẩn thuê đám người Trần Tuân “ đi cướp” cổ vật trong thôn Tây Nha cũng bị cảnh sát bắt được trên đường đi chạy trốn. Tạ Đình không biết ông ta là ai, nhưng nghe mọi người truyền miệng nhau là người này có tiếng là “ vung tay hào phóng” trong giới cổ vật, trước nay đã nằm trong tầm ngắm của cảnh sát, lúc này bị phát hiện thì không chạy thoát được. Chỉ có lão Kim cùng với thân cận là Tam Bằng của mình, đường đi nước bước đều rất tinh vi, hiện tại cảnh sát đã bị mất dấu.
Trong một đêm, cổ thôn Tây Nha thần thần bí bí trong mắt mọi người ở núi Mộc Tử liền bị phanh phui là hang ổ của đám tội phạm nguy hiểm gây ra cho tất cả một cú sốc cực kì lớn. Cảnh sát khẳng định việc ma quỷ lộng hành đều là chiêu trò đánh lừa người ngoài của thôn dân trong làng bịa ra, những vụ mất tích bí ẩn cũng lần lượt được công bố từng chi tiết cặn kẽ.
Chiếc máy ghi âm duy nhất trong người cũng bị họ lấy đi lúc phải phẫu thuật gắp đạn, Tạ Đình có một chút khó chịu, nhưng tuyệt nhiên cô cũng không làm ầm lên hay chửi bới. Ban đầu, mục đích của cô về đây chủ yếu là muốn có được những bằng chứng sống như thế, bây giờ có được rồi, cô lại chẳng thể hả hê nhẹ lòng được một chút nào cả.
Vụ án lớn được huy động gần như hết tất cả các lực lượng cảnh sát khu vực đã gây lên một làn sóng dữ dội, lan truyền trên các trang mạng và báo chí với tần suất tìm kiếm đứng đầu. Đặc biệt là một trong số cảnh sát tiết lộ nhờ có sự giúp đỡ của Tạ Đình nên cục mới có bằng chứng khởi tố truy bắt đám người Kim Gia đã gây lên cho cô biết bao nhiêu phiền phức.
Sau khi tin tức được phát tán, buổi chiều cùng ngày hôm ấy, Tạ Đình đột ngột đón mấy vị khách không mời mà đến thăm, đó chính là người mẹ cao quý của cô cùng với chồng của bà, và cả Kha Luân, người đàn ông đã từng có mối quan hệ trao đổi với cô ngày trước. Tất cả bọn họ đều không đi cùng nhau, nhưng lại trùng hợp gặp nhau ở cửa phòng của cô, không cần nói cũng biết họ mang theo rất nhiều thứ để bồi bổ.
Tạ Đình nằm trên giường bệnh, trên người là bộ quần áo bệnh nhân rộng thùng thình, mặt tuy đã bớt sưng nhưng nhìn chung vẫn thật sự rất dọa người. Chai truyền dịch được treo bên trên vẫn nhỏ từng giọt yếu ớt, cô nghiêng mắt nhìn mẹ của mình cầm túi tiến lại gần, lạnh nhạt cất giọng hỏi bà.
- Mẹ tới đây làm gì?
Mẹ Tạ là một quý bà cao quý, tính cách mạnh mẽ của Tạ Đình ít nhiều đều thừa hưởng từ bà, cho nên hai mẹ con cô chẳng bao giờ có thể ngồi lại được với nhau quá lâu. Bình thường những cuộc nói chuyện của họ chẳng bao giờ có thể đi được quá dài, đơn giản chỉ vì bất đồng quan điểm, thêm nữa cô đối với bà vẫn có một sợi dây ngăn cách vô hình mãi không thể tháo dỡ. Có lẽ cái chết của bố, bà cũng như những con người kia, nghĩ cô là một đứa xui xẻo nên mới gây ra cho ông bi thảm như vậy.
- Tại sao nói dối là đi công tác?
Mẹ Tạ mặt lạnh chất vấn, ánh mắt bà xoáy sâu trên khuôn mặt sưng vù của con gái, trong lòng nhói đau. Đứa con bướng bỉnh này luôn làm bà đau đầu và suy nghĩ rất nhiều, từ khi cô trở về nước, hầu như không một lần nào là không gây lên chuyện. Lúc thì say khướt trong bar, lúc thì cặp với người này người khác, một lời trả lời phủ nhận cũng không hề có. Cô là máu mủ ruột rà của bà, nhiều lúc bà rất tức giận muốn bỏ đi hết thảy, nhưng nhìn lại bản thân lại không tuyệt tình được.
Sáng ngày hôm nay, trong lúc đang ngồi ăn sáng với chồng mình, nếu không phải ti vi đưa tin về vụ việc cổ thôn Tây Nha thì bà vẫn là một người mù mờ không biết cô gặp phải chuyện. Nửa tháng trước, cô nói đi công tác, bà thật sự không ngờ lần công tác này lại nguy hiểm như vậy, suýt chút nữa đã lấy mất mạng con bé rồi.
“ Con không nói dối”. Tạ Đình mặt không biến sắc đáp lại:” Con chính là đi công tác, mẹ coi tin tức thì cũng đã biết rồi đấy”
Lời cô vừa dứt, nét mặt của mẹ Tạ càng thêm đen lại. Vương Chấn hết nhìn bà rồi nhìn sang con gái của vợ, vội vàng lên tiếng phá tan đi bầu không khí ngột ngạt:” Được rồi, con vẫn còn đang ốm. Em đừng lớn tiếng với con như vậy”
Bình thường chỉ cần một lời nói của ông là có thể ngăn lại được cơn giận dữ của mẹ Tạ, nhưng thời khắc này, dường như tất cả đều trở thành vô nghĩa. Bà không nghe lời ông, hết thảy đều coi mọi người có mặt trong phòng là người ngoài, thái độ gay gắt đến mức như muốn tuyên bố đó là chuyện riêng của hai mẹ con người họ.
- Từ ngày con ra nước ngoài học, mẹ tôn trọng con nên không can thiệp vào ngành nghề con muốn chọn, cho dù là nhà báo hay nhiếp ảnh mẹ đều mắt nhắm mắt mở cho qua. Con quanh năm đi trong nước ngoài nước, cuộc sống buông thả, người yêu không có, mẹ cũng nhẫn nhịn đứng sau dọn tàn cuộc. Mẹ biết mình không tâm lý, nhưng con là con gái của mẹ, dượng cũng yêu thương con, con có biết lúc mọi người biết tin đã lo lắng cho con như nào không hả?
Tạ Đình im lặng, cô không nói cũng không phản bác, lông mi run rẩy từng hồi. Cô đau vết thương, từ trong ra ngoài đều đau, không có một chỗ nào là không đau cả. Nếu có người kia ở đây, chắc chắn anh sẽ ân cần mà lấy thuốc xoa cho cô, nhìn cô bằng ánh mắt âu yếm để an ủi cô, chứ không phải chất vấn cô như lúc này.
Mẹ Tạ nhìn thái độ của con gái càng thêm sôi sục cơn giận:” Mẹ biết con muốn thực hiện những mong muốn của bố con... Nhưng mà Tạ Đình, bấy nhiêu năm qua mẹ để con tự do như vậy đã là quá đủ rồi. Ngày mai mẹ sẽ làm thủ tục cho con trở về Thượng Hải, những chuyện này để cảnh sát họ tự điều tra, nếu họ làm phiền con, mẹ sẽ cho luật sư đến nói chuyện”.. Ngừng một lúc bà lại nói tiếp:” Còn về chuyện người đàn ông nào đó sống trên núi qua lại với con, con đừng hòng có thể giấu được mẹ”
Tạ Đình nắm chặt tay, cả buổi không hề có động tĩnh. Cô không ngại lao vào khổ cực, cũng chẳng ngại phải trả lời cho mẹ mình từng câu hỏi, nhưng cô lại ngại việc bà ngăn cấm từng việc mình muốn làm. Mười ba năm nay, cô đã sống trong cái vỏ bọc không lối thoát ấy, chưa một lần nào cô than vãn hay cầu xin cũng như chống lại. Nhưng lần này, cô không thể để bà quyết định cuộc sống của mình nữa, bởi vì cô không thể không tìm người đàn ông kia.
Tạ Đình cảm thấy bản thân thật sự rất mệt mỏi, cuối cùng thật lâu sau đó, cô mới lên tiếng chặn lời của mẹ mình.
- Con sẽ không nghe theo sự sắp đặt của mẹ, trước mắt con cũng không có ý định trở về Thượng Hải. Mẹ với dượng có thể ở đây hôm nay, ngày mai các người muốn đi con cũng không cản.
“ Con hồ đồ vừa thôi”. Mẹ Tạ tức giận lớn giọng, bà không nể nang bên trong có người lạ là Kha Luân, trực tiếp quát cô:” Con đừng tưởng mẹ không biết con đòi ở lại là vì cái gì..”
Tạ Đình ngẩng đầu nhìn mẹ, cô không chột dạ vì bà biết được ý định của mình, ngữ điệu vẫn vô cùng lạnh nhạt không quan tâm:” Nếu mẹ đã biết rồi, mẹ nghĩ con có thể nghe lời mẹ về sao? Các người ngoài việc ép con làm theo ý mình, có ai từng nghĩ trái tim con cần những gì chưa”... Cô cắn môi lắc đầu:” Mẹ không biết, chẳng ai biết được hết ngoài anh ấy cả...”
Sắc mặt tất cả mọi người đều trở nên ngưng trệ, đặc biệt là mẹ Tạ bị con gái chọc cho đến mức phát điên, biểu cảm vô cùng xấu. Bà lạnh lùng nhìn cô một cái rồi xoay người đi ra ngoài, bởi vì nếu càng ở lại, cuộc đối thoại của họ sẽ không bao giờ có chuyện dừng như thế này.
Vương Chấn nhìn theo bóng dáng của vợ, ông thở dài, nhìn Tạ Đình bằng ánh mắt buồn bã. Những chuyện như này ông đã sớm quen thuộc mỗi khi hai mẹ con gặp mặt, thế nhưng sự việc này đúng thật là quá nghiêm trọng, cho nên ông cũng không thể trách vợ mình vì đã lớn tiếng mất khống chế.
- Tạ Đình, mẹ của con cũng chỉ vì lo lắng cho con, con đừng trách bà ấy. Mấy tiếng bay về đây, bà ấy đã khóc rất lâu, chỉ vì biết con gặp nguy hiểm để bản thân bị thương.
Tạ Đình cụp mi mắt, cô hiểu những lời Vương Chấn nói, nên không hề tức giận hay khó chịu. Cô nhỏ giọng đáp lại.
- Con hiểu... Con không trách bà ấy, không trách ai hết. Con chỉ mong mọi người hiểu, con thích Tô Dịch, con muốn được ở bên cạnh anh ấy, cho nên con không thể về được. Trước mắt là như thế..
Vương Chấn gật đầu, ông đã từng trải qua tuổi trẻ, cho nên ông một phần nào đó hiểu được suy nghĩ của Tạ Đình lúc này. Kì thật những lời vợ ông nói cũng không hề sai, chỉ là bà quá lo lắng cho con gái, lại dùng từ ngữ gay gắt cho nên mới sảy ra xung đột như vậy.
- Được rồi, con nghỉ ngơi đi, dượng ra ngoài tìm mẹ con nói chuyện. Canh gà dượng để trong cặp lồng, nếu muốn ăn thì con gọi điện cho dượng, dượng bảo mẹ con bón cho con.
Tạ Đình gật đầu, cô thở dài nằm xuống, ánh mắt từ đầu đến cuối cũng chẳng thèm liếc lấy Kha Luân đang đứng ở một góc dù chỉ một lần, bởi vì lúc này cô rất mệt mỏi, không muốn nói chuyện thêm nữa. Có điều, người kia không hề muốn im lặng, anh ta lên tiếng hỏi cô.
- Tạ Đình, em đói chưa, để tôi lấy cháo cho em...
Tạ Đình mở mắt nhìn Kha Luân, cơn giận dữ vô cớ không có chỗ xả lúc này đều vì câu nói của anh ta mà bùng nổ:” Anh sao còn chưa đi.... Mau ra ngoài cho tôi”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...