Tên cao gầy thô lỗ đạp xuống bụng Tạ Đình một đạp, hắn nhoài người muốn xé áo cô, động tác điên cuồng lẫn vội vã. Tạ Đình không tránh né được, chỉ có thể trân mắt lên nhìn hắn càng lúc càng sấn gần tới mình, nhìn bàn tay bẩn thỉu không an phận của hắn sờ soạng trên da thịt của mình, đáy mắt lạnh lẽo. Lúc này, cô thật sự rất hận, nếu không phải chúng quá khỏe, cô thề có chết mình cũng phải đập nát hết đám cặn bã này, một tên cũng không bỏ xót.
Khoảnh khắc tên cao gầy luồn tay vào bên trong áo của mình, Tạ Đình cắn chặt răng, chân giãy lên muốn đạp. Cô ra sức phản khảng, nhưng một chút xi nhê cũng không có, ngược lại còn càng khiến cho mấy tên bỉ ổi này điên cuồng muốn nổi thú tính của mình nhiều hơn.
Tạ Đình bị ghìm chặt, cô đã nghĩ số phận của mình đến lúc này sẽ không thể cứu vãn được nữa, thế nhưng chẳng ai có thể ngờ được, khoảnh khắc ấy, một lưỡi dao sáng bóng xuất hiện nhanh như chia chớp đâm và mạn sườn của tên cao gầy đang nằm trên người cô.
Hắn gào lên tiếng thét thảm thiết xé lòng, cả người rụt lại ôm lấy mạn sườn chịu đựng, vẻ mặt hồi nãy hứng khởi bao nhiêu bây giờ đã tái mét không còn sức sống bấy nhiêu. Máu hắn rỉ ra chảy đầy xuống sàn, Tạ Đình bình tĩnh nhìn hắn từ từ ngã xuống, chẳng biết có chết hay không, nhưng bấy nhiêu cũng đủ dọa sợ cho đám người đang giữ chặt cô phải buông lỏng.
Thế nhưng, cái nhìn bình tĩnh đấy của cô chẳng thể giữ lại được bao lâu liền chuyển sang bất lực, bởi vì lúc này, tận mắt cô lại nhìn thấy Tô Dịch bị đám người kia đá cho một phát vào lồng ngực, máu đã thẫm ướt càng thẫm ướt nhiều hơn.
Hẵn lỗ mãng xót thương nhìn đàn em của mình từ từ đối mặt với cái chết, không đợi lệnh của Kim Gia cứ thế túm cổ đánh từng quyền xuống má phải của Tô Dịch, từng cái từng cái đều mang theo uất hận ngút ngàn. Hắn thực sự muốn đánh chết anh...
Ba cái, rồi bốn cái, Tạ Đình muốn lao người lên, cô lạc giọng gọi tên anh:” Tô Dịch... Tô Dịch...”
Thế nhưng anh không đáp lại cô, thân hình to lớn nằm cuộn dưới nền đất bẩn khiến cô vừa đau lòng vừa muốn khóc. Mấy ngày trước, anh vẫn là người đàn ông cao ngạo bảo vệ cô trước mọi nguy hiểm, là người tình hòa hợp cùng cô trên giường, là người độc đoán nhưng âm thầm luôn làm theo ý của cô. Nhưng bây giờ, anh cách cô chỉ một đoạn ngắn, cô muốn chạy lại, muốn ôm anh cũng không có cơ hội. Cô đã bắt đầu biết sợ, sợ cái chết ập đến với hai người bọn họ, sợ anh không nghe được những lời cô muốn nói, sợ bọn họ bỏ lỡ nhau giữa dòng đời nghiệt ngã xô bồ như này.
- Tô Dịch.... Tô Dịch... anh có nghe thấy tôi gọi không? Anh trả lời đi...?
Tạ Đình không khóc, nhưng giọng cô lúc này đã lạc đi, ánh mắt u buồn phảng phất nét đau đớn. Cô chỉ nhìn Tô Dịch, cô biết anh không muốn cô hạ thấp mình cầu xin lão Kim, nên cô từ đầu đến cuối cô đều không mở miệng cũng như nhìn lão. Tự tôn của anh giống như sự cao ngạo của cô, trước mặt kẻ thù, không bao giờ được tỏ ra mình yếu thế, như vậy chẳng khác gì nhận bản thân mình thua cuộc. Hơn nữa, cho dù cô có mở miệng, lão Kim cũng sẽ không bao giờ thỏa thuận, bởi vì người lão muốn giết là anh, sao lão có thể cứu anh được cơ chứ.
Càng nghĩ, Tạ Đình càng không dám hi vọng vào một điều gì mỏng manh, cả người buông lỏng chẳng thèm chống cự lại. Cô đã nghĩ mình muốn buông bỏ, nhưng đúng lúc ấy, đám người đang giữ cô lại buông lỏng tay thả cô, dường như là lão Kim ra lệnh.
Toàn thân được giải thoát khỏi những sợi dây trói buộc, Tạ Đình chẳng thèm để ý đến những vết thương trên người của mình, cô bò lại về phía Tô Dịch, hay tay run rẩy ôm lấy đầu anh vào lòng của mình. Ở khoảng cách gần như này, những vết thương của anh thật chẳng khác gì những lưỡi dao sắc bén cứa vào lòng cô, thành công để lại đó hàng trăm hàng nghìn những vết cắt chồng chất.
Cô cố gắng không chạm vào vết thương của anh, thế nhưng có lẽ quá đau, Tô Dịch dù nhắm mắt đôi lông mày vẫn nhăn lại đầy khổ sở, trán nổi gân xanh. Anh siết lấy mu bàn tay của cô, mí mắt nặng trịch đầy máu khó nhọc nhấc lên thu hết hình ảnh mờ mịt của cô vào đồng tử của mình, miệng khẽ cười.
Anh cười vì cuối cùng mình cũng được ở gần cô trước khi bản thân lựa chọn thất bại, cười vì cô nhìn anh với ánh mắt mang theo tình cảm, mang theo lo lắng, thứ mà anh vẫn luôn mâu thuẫn mong chờ từ rất lâu.
- Tạ Đình, tôi không sao...
Tô Dịch mỉm cười yếu ớt an ủi, Tạ Đình cũng không vạch trần anh, cô biết lúc này bọn họ chẳng còn thời gian nhiều nữa nếu như Cố Minh không kịp đến. Tam Bằng đã chạy, lão Kim cũng đã chuẩn bị tinh thần đối mặt với sự truy lùng của cảnh sát, vì thế lão mới không vội vã bỏ lại tất cả chạy lấy mạng. Có lẽ, thù hằn lão đối với người đàn ông trong lòng cô đã tích lũy cao thành một tòa thành, bây giờ đều muốn xả cho hết.
“ Em đừng lo”. Tô Dịch hít sâu nói tiếp, mỗi lần nói là một lần lông mày anh nhăn lại vì đau đớn. Anh siết chặt lấy tay của cô, thủ thỉ thì thầm cực nhỏ:” Tôi vẫn luôn canh cánh trong lòng lời muốn nói với em ở Mộc Khánh. Em bây giờ có muốn nghe không?”
Tạ Đình gật đầu, Tô Dịch nhìn cô, anh lại mỉm cười, đôi mắt đầy nhu tình lẫn ôn nhu. Người anh chi chít vết thương, không nơi nào là không có máu, mắt cũng đỏ một màu. Anh đau như muốn xé gan, nhưng anh vẫn cố gắng gượng đón từng sự hành hạ của lão Kim giáng xuống người mình. Cố Minh sắp đến rồi, anh không thể gục ngã ngay lúc này được...
- Tạ Đình, quá khứ của em tôi không thể thay đổi, nhưng tương lai của em, tôi nhất định sẽ ở đó. Em, đồng ý chứ?
Tô Dịch nói một hơi rất dài, anh ho khù khụ ra từng ngụm máu đỏ, mặt lại nhăn lên vì đau. Tạ Đình nhìn màu đỏ chói mắt dưới đất, vành mi đỏ ửng, cô cúi người hôn lên môi của anh, không cần nghĩ ngợi liền gật đầu.
- Được, tương lai của em sẽ để anh nắm giữ. Tô Dịch, anh nhất định phải sống...
Một giọt nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống rồi vỡ tan trên khuôn mặt của nam tính của người trong lòng, Tạ Đình kéo khóe miệng mỉm cười, một nụ cười từ tận đáy lòng của chính mình. Hai mươi bảy năm sống trong giả tạo, giờ phút này, hết thảy đều vì một câu nói của Tô Dịch liền thay đổi. Cô biết, mình không phải tùy hứng, cũng không phải chơi đùa, mà thật lòng muốn để hết những gánh nặng của mình xuống.
“ Tô Dịch”. Tạ Đình vuốt sườn mặt sưng vù của anh, cô chậm rãi nói:” Anh còn nhớ anh hỏi em gì không? Anh hỏi em, có bao giờ nghĩ sẽ dừng lại không? Bây giờ em sẽ trả lời cho anh biết, nếu chúng ta sống sót rời khỏi đây, em sẽ dừng lại...”
“ Được, thành giao....”
Tô Dịch yếu ớt trả lời, Tạ Đình gật đầu với anh, lúc này cô còn muốn nói chuyện nhiều nữa nhưng lão Kim kiên nhẫn đã không còn nữa. Lão bước lại gần phía hai người, hất cằm ra lệnh cho đàn em của mình lôi Tạ Đình sang một bên, bản thân thì ngồi xổm xuống đối mặt với Tô Dịch. Lão thở vào mặt một ngụm khói lớn, cười nụ cười quỷ dị.
- A Dịch, nghe chừng cậu đối với cô Tạ đúng là thâm tình. Thế nào, muốn cả cậu cùng với cô ta sống với nhau không?
Tô Dịch cụp mi mắt, anh hiểu lời nói của lão Kim chẳng hề phải là cảm thông với mình nên không trả lời. Anh đủ thông minh để nhận ra lão muốn gì từ mình, cho dù có chết, anh cũng không muốn thỏa thuận điều ấy.
Nhìn được sự quyết tâm từ người đàn ông kiêu ngạo như một bức tường thành trước mặt trong bộ dạng nửa sống nửa chết, lão Kim cười ha hả, chậc lưỡi lắc đầu, đáy mắt vẫn hiện lên đầy những tia giảo hoạt.
- A Dịch, nếu cậu cần suy nghĩ, tôi sẽ cho cậu thời gian suy nghĩ, tôi đây không vội. Chỉ có điều, nếu cậu chần chừ lâu quá, tôi không vui thì sẽ trả lại nó lên người ả đàn bà của cậu, lúc ấy cậu đừng có đau lòng. Đoạn tình cảm vừa nãy của cậu thật làm tôi xúc động đấy.
Sắc mặt lão Kim đầy hiểm độc, mặt cười nhưng trong bụng chính là hàng ngàn căm hận sắc như mũi tên, chỉ cần tức một cái là sẽ xả ra hết thảy. Mười năm trước những việc lão gây ra cho người xung quanh mình Tô Dịch vẫn không hề quên, cho nên lúc này anh cũng không dám khiêu khích lão hay dồn ép lão đi vào đường cùng. Anh chỉ cần duy nhất một điều là chúng không động vào Tạ Đình thêm một lần nào nữa là được.
- Kim Gia, tội ác ông gây ra cho bao nhiêu người, ông không cảm thấy mình có tội hay sao? Buôn bán người, buôn bán cổ vật trái phép, tiền quan trọng đến như vậy?
Tô Dịch hạ thấp giọng chất vấn, lão Kim híp mắt cười khẩy, từ đầu đến cuối đều coi những lời anh nói đều là vô nghĩa không đáng để lọt vào tai. Cái gì mà phạm pháp, cái gì mà tình người, xã hội này mà không có tiền không có quyền thì đừng bao giờ nói đến chuyện có thể sai bảo người khác.
“ A Dịch, tôi đây đang cho cậu một cơ hội. Nhưng nghe chừng cậu cứng đầu quá, kiểu gì cuộc nói chuyện cũng sẽ đi vào ngõ cụt nên tôi quyết định dừng lại ở đây”. Nói đến đây lão liền dừng lại, nghiêng đầu nhìn về phía Tạ Đình, cười giảo hoạt:” Còn muốn nói chuyện với người tình lần cuối không”
Một lời nói rất là bình thường, thế nhưng lọt vào tai của hai người lúc này thì lại chẳng khác gì tiếng sét đánh rầm thật lớn giữa bầu trời đầy nắng.
Tô Dịch nghiến răng phản khảng khỏi sự kìm chặt của những tên đang ghìm lấy mình, anh yếu ớt giãy dụa, mắt long lên đỏ ửng.
Trong nháy mắt, Tạ Đình liền có linh cảm điều tồi tệ gì đó sắp xảy đến, một cơn tức giận nghẹn ở ngực cứ thế lan đến tận cổ họng, đau nhói. Cô nổi điên, liều mạng giãy giụa, thét chói tai, la hét.
- Không được, ông không được làm thế với anh ấy. Khốn nạn...
Thế nhưng lão Kim không hề nhìn cô, cũng chẳng tức giận, mà chỉ cười đầy khinh thường...
Tô Dịch bị khống chế, cả người bắt đầu rơi vào mơ màng, ý thức không còn theo lý trí của chính bản thân. Anh nhớ đến lời hứa của mình với Tạ Đình, nhớ đến ánh mắt của cô, những ngày tháng được ở bên cô, mọi thứ cứ như thước phim chạy chậm, dần dần từng chút từng chút đều hoa lên nhạt dần, nhạt dần.
Tạ Đình ngồi đó, cô thật sự không thể nuốt trôi được cảnh đau lòng trước mặt, viền mắt đỏ bừng. Lão già đó lại dùng cách hèn hạ nhất áp dụng lên người của Tô Dịch, lão nhân lúc lý trí của anh mong manh thôi miên anh, điều khiển tâm lý của anh, gieo vào não anh những thứ không có sự thật.
- Khốn nạn... Dừng tay, tôi nói ông dừng tay...
Tạ Đình la hét đến khản cổ họng, giãy giụa nhưng tất cả chỉ vô ích bởi vì lão Kim chẳng thèm để ý đến những lời chửi bới thậm tệ của cô. Lão chỉ tập trung vào người Tô Dịch, miệng lẩm bẩm tập trung cho quá trình thôi miên của mình.
Khoảnh khắc nhìn thấy ánh mắt Tô Dịch dần trở nên mơ hồ trống rỗng, Tạ Đình biết bản thân mình thật sự không còn hi vọng nào khác cho dù là một chút. Cô bất lực buông thõng người xuống, đôi mắt phủ một tầng sương mù nhìn Tô Dịch từ từ ngã xuống, lồng ngực đau nhói. Ánh mắt kia, vừa mới nãy thôi còn nhìn cô đầy âu yếm, thì giờ khắc này, lại lạnh nhạt xa cách đến mức khó chịu.
Thời gian tích tắc trôi đi từng giây, mấy phút sau đó, lão Kim cũng dơ tay gẩy tàn thuốc đứng dậy, dáng người cao một mét bảy của lão che mờ đi gần hết ánh sáng bóng đèn ở trên trần. Lão nhìn Tô Dịch đã ngất hẳn dưới sàn, rồi nhìn sang đám tay chân của mình, hút thuốc sai bảo.
- Mau đưa nó lên xe, chúng ta rời khỏi đây? Nếu không cảnh sát đến thì không kịp đâu...
Mấy tên đàn em nghe đến cảnh sát thì gật đầu răm rắp nghe lệnh, chúng không chần chừ gì lâu vác Tô Dịch vất lên thùng xe, sau đó cả Trần Tuân bị đánh ngất nằm ở một góc cũng ném lên thô lỗ. Xong xuôi, chúng cũng không có vào mà ngồi ở bên ngoài quan sát từng ngóc ngách trong bóng đêm, cảnh giác cao xem có bị lũ cớm đột nhập bất thình lình hay không.
Tạ Đình kinh hãi nhìn ra phía ngoài trời tối om nhờ cánh cửa ra vào được mở, cô siết tay, môi cắn đến bật máu, ánh mắt lạnh lẽo đến âm độ. Trong căn phòng này chỉ còn lại mình lão Kim với một tên tay sai trông chừng cô, cô biết chúng không có ý định cho mình đi cùng, vì thế có thể một vài giây nữa, một con dao ở đâu đó sẽ đâm tới kết liễu chính cô.
Lão Kim nheo mắt, hắn quan sát hết từng biểu cảm sắc mặt của cô, lúc này mới lên tiếng:” Cô Tạ, còn muốn nói điều gì nữa không?”
Tạ Đình cười khẩy:” Kim Gia, bản thân ông đã có quyết định trong lòng, ông còn hỏi tôi làm gì? Muốn giết muốn chôn sống thì cứ làm, dù sao tôi đối với ông cũng không có giá trị lợi dụng”
Lão Kim có thể coi lời nói mình nghe thấy này chính là một lời mang đầy hàm ý trách móc của phụ nữ, khóe miệng kéo lên một nụ cười bất đắc dĩ. Lão cúi người sát gần đến khuôn mặt của Tạ Đình, đáy mắt sắc như dao, tàn nhẫn đến đáng sợ. Con đàn bà trước mặt này đã gián tiếp phá hủy đi cơ ngơi mấy chục năm mà lão đã giấu giếm ở đây, so với Tô Dịch mười năm trước còn thiệt hại hơn gấp vạn lần, lão đâu có cao thượng đến mức có thể tha sống cho kẻ thù của mình. Dân làng bị bắt, hầm chứa đồ bị tịch thu toàn bộ, bây giờ lão chỉ còn lại cái mạng già này, sống chết bấp bênh, lão sao có thể không tức không hận.
- Cô nói rất đúng. Tôi trước nay chính là kẻ không dễ thỏa thuận...
Lão Kim mở miệng, ánh mắt tối sầm sâu như vực không đáy. Lão lôi từ trong người ra một khẩu súng ngắn, đặt nóng súng vào bả vai của Tạ Đình, không nhân nhượng bóp cò một cái. Viên đạn xuyên qua ghim chặt vào da thịt, bỏng rát từ tận xương tủy bên trong khiến cô toát mồ hôi lạnh, cả người ngã đổ về phía sau.
- Phát đạn này mới chỉ là khởi đầu, để cô cảm nhận được sự hành hạ trong đau đớn một chút... Thấy thế nào, rất thoải mái đúng không?
Đưa ánh mắt nhìn Tạ Đình quật cường ở dưới đất, lão Kim nheo mắt thích thú nhìn khẩu súng trên tay, miệng thổi thổi nhẹ làn khói thoát ra từ nòng súng. Lão còn muốn cùng cô chơi đùa trò chơi tìm chết, thế nhưng đúng lúc này, từ bên ngoài liền vang lên những loạt xoạt cùng với tiếng hét ầm ĩ. Một tên đàn em vội vã chạy vào..
- Kim Gia, cảnh sát đã tới, chúng ta phải nhanh đi thôi, không thể để lâu hơn được nữa..
Mọi dây thần kinh trong người lão Kim như trực đứt, khi nghe thấy tiếng súng càng lúc càng gần, lão đã không còn lại sự nhẫn nại như hồi nãy. Lão vốn dĩ biết cảnh sát sớm muộn gì sẽ tìm ra nơi này khi Tô Dịch chấp nhận đến đối mặt, nhưng lão thật không ngờ rằng chúng lại có thể tìm đến sớm như thế, ngay trong lúc lão đang còn muốn phát tiết lên người Tạ Đình.
- Kim Gia, chúng ta phải đi, nếu không nhất định sẽ không kịp. Cảnh sát cùng bộ đội đặc chủng quá đông.
Tên tay sai lại lên tiếng thúc giục đầy sốt sắng. Lão Kim lúc này cũng đã bắt đầu nhận ra mọi tình thế không còn nằm gọn trong kế hoạch của mình, lão dứt khoát xoay người đi ra ngoài. Tạ Đình nhìn theo từng bước chân xa dần của lão, cô không cam tâm chịu thua, yếu ớt cười khinh một tiếng.
- Kim Gia, ông nhất định sẽ không trốn được đâu. Tam Bằng nhất định cũng sẽ bị cảnh sát bắt được. Tất cả đám người tội phạm như ông đều phải trả giá cho việc làm của mình.
Bước chân đột ngột dừng lại, lão Kim không xoay người, chỉ hai giây sau liền bước tiếp. Lão biết Tạ Đình đang khiêu khích bản thân mình, cô muốn lão mất lí trí quay lại hành hạ cô, như vậy cảnh sát càng có thêm nhiều thời gian để thực hiện kế hoạch bắt người.
Nhưng lão không phải là người có thể dễ dàng bị người khác đẩy cơn tức lên đỉnh điểm như thế, bởi vì lão là một người chuyên gia tâm lý, trước nay chỉ có lão làm thay đổi lí trí của người khác, chứ người khác đối với lão một hạt cát cũng không có khả năng. Nhưng Tô Dịch thì có thể, vì thế lão mới phải mất bao công sức gây dựng lại đế chế của mình..
Kho báu bị mất, thế nhưng đấy chưa phải là tất cả. Lão có nhà ở nước ngoài, có đồ giá trị được cất giấu ở nơi an toàn, bấy nhiêu đấy vẫn đủ để cho lão hưởng cuộc sống an nhàn trước mắt. Lão có Tô Dịch ở bên cạnh, sau này, mọi thứ đều sẽ diễn gia thuận lợi, lão không tin mình không làm lại được từ đầu, đứng lên từ vấp ngã.
Đóng cánh cửa xe lại, lão Kim ra lệnh cho đàn em của em lái xe đi lao vào trong đêm tối, con đường ngoằn ngoèo phút chốc lại hiện ra. Đường đi này chỉ có mình lão và Tam Bằng quen thuộc, nên rất nhanh đã có thể bỏ dấu được cảnh sát ở phía sau, chỉ khoảng nửa tiếng là đã đến được đường bí mật ở biên giới nước bạn.
Trước lúc lên xe lão đã báo cho người của Tam Bằng đợi mình, nên ở bờ bên kia đã có người đứng ở đó đợi sẵn. Lão ra lệnh cho tất cả bỏ xe lại, xuống chiếc cano nhỏ dưới sông lái sang, bóng người sừng sững dần dần biến mất trong màn đêm bao phủ. Đây là lần thứ hai, lão chạy trốn khỏi cuộc truy sát của cảnh sát....
- ---------------
Cố Minh dậm chân ga hết cỡ lao theo tiếng xe của lão Kim, thế nhưng đường rừng rộng lớn chẳng khác gì mê cung khiến cho anh ta không tài nào phân biệt được hướng chính xác. Anh ta điên cuồng lái trong vô định, càng lúc càng bị bỏ xa, đến cuối cùng xung quanh chỉ còn là một mảnh im lặng, cả người đã không kìềm chế được phẫn nộ.
Đấm mạnh vào vô lăng đầy tức giận, Cố Minh gọi cho đồng đội của mình, nhận được tin tất cả đều đã đến được vị trí ngôi nhà hoang, nhưng ngoài Tạ Đình, tất cả đều không tìm thấy.
Buông điện thoại xuống, Cố Minh xoa mi tâm mệt mỏi, người đã chạy trốn sang bên kia biên giới, bây giờ mọi thứ cố gắng trước đó của Tô Dịch cùng Tạ Đình đều đã đổ sông đổ bể hết. Mộc Tử nhỏ bé như vậy cảnh sát bọn họ còn để mất dấu, thì nước ngoài rộng lớn như thế, khó khăn sẽ càng bị đẩy lên cao nhiều hơn.
Mệt mỏi với bao suy nghĩ trong đầu, Cố Minh thở dài, anh xoay tay lái lái về hướng căn nhà bỏ hoang nơi đồng đội của mình đều tập hợp ở đó. Lúc này, bọn họ chỉ có thể dựa vào Tạ Đình là nhân chứng duy nhất, nhưng với tính cách của cô, anh ta nghĩ, mọi việc cũng sẽ chẳng hề dễ dàng..
Và rồi sự thật đúng là như những gì bản thân vừa nghĩ, lúc Cố Minh lái xe đến nơi, Tạ Đình cũng đã được một bác sĩ quân y gắp ra viên đạn được ghim ở nơi bả vai trái, băng bó cho cẩn thận. Người cô chồng chất vết thương lớn nhỏ, máu loang lổ đầy vạt áo trước ngực, có máu cả cô, có cả máu của người khác.
Cô không khóc long trời lở đất, không trách móc bọn họ tại sao lại đến muộn, không hỏi bọn họ đã tìm được cổ vật được cất giấu hay chưa. Ánh mắt cô vô cùng lạnh nhạt, trống rỗng đến mức vô hồn... Cô im lặng, thật lâu sau đó mới khàn giọng lên tiếng..
- Tô Dịch ở đâu.... Các người đã cứu được anh ấy chưa?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...