Đêm khuya, cây cối cùng cảnh vật khắp nơi đều ngủ say hết thảy, bao phủ xung quanh chỉ còn là những bóng tối đen đặc với tiếng lá cây xào xạc gió thổi và tiếng nước suối chảy róc rách.
Bên trong thùng xe quân dụng, Tạ Đình tay chân bị trói chặt ngồi bệt xuống dưới sàn bẩn, mái tóc dài do vật lộn đã trở nên rối tung rối xù. Cả người cô nhìn lướt qua vô cùng chật vật, thế nhưng không vì điều đấy mà cô tỏ ra sợ hãi, ngược lại, cô còn mặt đối mặt với cái người là “lão Kim” mà Tô Dịch đã kể với mình trước đó.
Tạ Đình không cầu xin, không nháo, điều ấy khiến cho lão Kim cùng với thân cận Tam Bằng của mình có một chút tức giận, không nhịn được mà cau mày thật chặt.
- Là nhà báo sao? Muốn lấy tin à?
Tạ Đình nghiến răng, cô nén tức giận trong lòng ép xuống, môi cắn rách bật cả máu. Trên người cô còn một chiếc máy ghi âm, cô không thể để chúng phát hiện ra được, bởi vì tất cả những cuộc nói chuyện lúc này sẽ là bằng chứng buộc tội về sau. Cô không sợ chết, nhưng có chết cô cũng phải bảo vệ công lý mà bố mình luôn theo đuổi, ít nhất có bị thương hay bị làm sao cũng phải chờ được đến đi cảnh sát tới.
- Hiếm thấy được người phụ nữ nào gan dạ và can đảm như cô Tạ đây...
Lão Kim lại lên tiếng nói tiếp, lần này Tạ Đình cũng quyết ngẩng đầu lên nhìn, đáy mắt lạnh lùng. Cô không muốn biểu hiện sự yếu đuối của mình trước mặt kẻ thù, như vậy chẳng khác nào để chúng chê cười mình, chê cười cả Tô Dịch nữa.
- Vậy à? Những người trước kia bị ông bán đi đều là những người nhẹ cả mềm yếu hay sao?
Tạ Đình cười như không cười, trong bụng là cả một rổ khinh bỉ. Cô cứ nghĩ lời nói của mình sẽ làm cho lão già trước mặt này lộ đuôi cáo của mình, nhưng lão cẩn thận và thông minh hơn cô rất nhiều. Không tức giận chửi bới hay đánh đập, chỉ mỉm cười một cái đầy nguy hiểm, rồi tiếp tục hút điếu thuốc của mình.
- Cô Tạ, mọi thông tin cô nghe được từ bên ngoài đều là sai lệch hết.
“ Vậy sao”. Tạ Đình nhướn mi:” Cứ cho là không có chứng cứ chứng minh ông tham gia vào đường giây tổ chức buôn người qua biên giới, nhưng vận chuyển cổ vật trái phép đi thì chắc là có rồi. Tôi nói không sai chứ”
Lão Kim đùa nghịch cái di động trong tay, nhàn nhạt cười:” Cô Tạ, phụ nữ như cô nên được yêu thương, quanh quẩn chỉ nên đi mua sắm và spa thôi. Cứng rắn mạnh mẽ quá cũng không phải là điều gì hay ho cho cam”
Tạ Đình cười cười, cô nhìn ra bên ngoài cửa sổ nhỏ trong thùng xe, suy nghĩ một lúc lâu nhưng hoàn toàn không tìm được cách gì để chạy trốn an toàn. Trên xe này chỉ có mấy người, nhưng chúng không phải những tên bù nhìn ngu ngốc như trước, mà là lão đại đứng đầu, ắt hẳn cái đầu phải nói là rất sành sỏi. Thêm nữa hình như cô đây đang bị bọn họ đưa qua đườn biên giới, nói không chừng lão già Kim này muốn bán cô đi cũng nên.
Phía sau là chiếc xe áp giải đám người Trần Tuân cùng với Thạc Thành, Tạ Đình tuy không biết bọn họ lúc này ở đâu nhưng nhìn nét mặt của lão Kim lạnh lẽo khi nghe thấy Tam Bằng thông báo về tuyến đường, cô cũng có thể lờ mờ đoán được ra bọn chúng đã không có kết cục tốt đẹp rồi.
Và đúng như những gì cô nghĩ, xe đi thêm một đoạn rồi dừng ở gần một con suối, Lão Kim cũng gọi điện cho người dừng lại. Tạ Đình bị kéo xuống dưới, phía sau là Trần Tuân cùng đồng bọn, người ngợm chúng bị đánh cho bầm dập nhìn còn thảm hại hơn Tô Dịch rất nhiều.
Tạ Đình bị tay sai của lão Kim giữ chặt đứng ở một góc, cô không dám ngoái đầu nhìn lung tung. Dưới ánh đèn xe mù mờ, cô chỉ có thể nhìn được mình vẫn ở trong rừng, còn hướng nào, ở bên nước mình hay nước bạn, cô thật sự không dám chắc mình sẽ đoán đúng.
Phía trước, đám người Trần Tuân bị ép quỳ xuống dưới đất, mặt mũi sưng vù. Tạ Đình thấy lão Kim cười lớn, nụ cười của lão chẳng khác gì đám người biến thái thần kinh không được bình thường.
“ Thật tiếc”. Lão lắc đầu chậc lưỡi:” Tất cả đều là người thông minh như vậy, đi theo tôi có phải là làm lên việc rồi hay không. Hà cớ gì phải dùng đến cách này hả mấy thanh niên”
Lời lão vừa dứt, Trần Tuân là người có phản ứng mạnh nhất, nét mặt có một chút hoang mang lẫn kích động. Ta Đình nhìn thấy môi cậu ta mấp máy, chân tay bì bị trói chặt nhưng vô cùng luống cuống.
- Ông... ông chính là Kim Gia, người đứng đầu châu báu Kim Gia...
Lão Kim không thừa nhận, đáy mắt lóe lên một tia tàn nhẫn trong đêm tối. Lão chắp hai tay phía sau mông của mình, đi gần lại tặng cho Thạc Thành một phát đạp vào lồng ngực. Sức lực khá lớn nên hắn liền ngã đổ rầm xuống dưới đất, tiếng rên phát ra đầy đau đớn.
- Tôi là ai không quan trọng. Cái quan trọng tôi muốn nói bây giờ chính là, các cậu đúng là có gan, dám vào địa bàn của tôi để cướp đồ.
“ Tôi không biết đồ đó là của ông”. Trần Tuân cẩn thận từng lời, kì thật hắn cũng là nói thật:” Nếu biết, tôi nhất định sẽ không nhận làm phi vụ này”
Lão Kim cười lạnh, hắt cằm với Tam Bằng một cái, bản thân thì nhàn nhã ngồi xuống một chiếc ghế quân dụng mà người của mình vừa lấy từ trong xe ra.
Tam Bằng đi về phía Trần Tuân, lão vòng ra phía sau, dơ chân đạp mạnh một cái. Cú đá bất ngờ khiến cho cả người cậu ta chúi về phía trước nằm rạp xuống dưới đất, miệng phủ lên mũi giày của lão Kim đang ngồi.
Tạ Đình từ đầu đến cuối đều nhìn không bỏ sót một giây, thậm chí cô còn không hề tỏ ra thương xót hay đồng cảm. Với cô, đám người vô dụng như Trần Tuân bị như này thật sự rất đáng, chỉ có điều, chúng vẫn là một trong những nhân chứng để cảnh sát có thể phá án đường giây phía sau, nếu bây giờ hắn mà chết đi, thì thật sự đúng là rách việc về sau.
“ Chơi đùa như thế đủ rồi”. Lão Kim gẩy gẩy tàn thuốc trên tay, lão đưa mắt nhìn Trần Tuân rồi lại nhìn Tạ Đình, khóe miệng cười lạnh:” Muốn con đàn bà đó à. Ánh mắt cậu thật sự rất si tình đấy..”
Vừa nói, lão vừa dơ chân dẫm mạnh lên mu bàn tay của người trước mặt, Trần Tuân bị đau đớn đến toát cả mồ hôi lạnh. Cằm hắn bành ra chịu đựng, huyệt thái dương gân xanh nổi lên đáng sợ, vừa có tức giận vừa có chịu đựng. Tạ Đình nghe thấy hẳn cất giọng trong khó nhọc.
- Tôi sẽ nói cho ông người đứng sau tôi. Ông thả cô ấy ra để cô ấy đi..
“ Thả ra”. Lão Kim cười cười, tàn nhẫn đạp thêm cho Trần Tuân thêm một cái nữa:” Ông chủ của cậu là ai, cậu nghĩ lão già này cần quan tâm đến à. Cảnh sát chưa chết đâu, hơn nữa nếu tôi đoán không nhầm có khi bây giờ bộ đội đã gần đến cổ thôn rồi, đúng không cô Tạ”
Lão Kim hướng Tạ Đình đặt câu hỏi, đáy mắt lão vừa có cợt nhả vừa có cay nghiệt, chính là không thể một dao cắt cổ họng kết liễu cô tại nơi này.
Tạ Đình cảm nhận mồ hôi lạnh trên trán, cô không nháo, tuy có một chút sợ hãi vì phải chết nhưng không có nghĩa là cô sẽ cúi đầu. Ngược lại, cô còn mạnh miệng hơn.
- Nếu ông cũng đã biết cảnh sát đã bao vây nơi này, ông nghĩ ông có thể trốn thoát được hay không? Kim gia, ông không phải một tay có thể che hết, pháp luật chính là lưới trời lồng lộng. Đầu hàng, tụ thú, mọi việc ông làm sẽ được khoan hồng.
- ------------
Gần một tiếng khi Tạ Đình bị lão Kim đưa đi, Cố Minh cũng đã dẫn người đến cổ thôn Tây Nha bao vây toàn mọi ngóc ngách. Người dân ở đây lúc này đã trở về trạng thái như cũ, nhìn thấy cảnh sát đến không hề tỏ ra sợ sệt, ngược lại còn rất hợp tác tận tình. Chúng nghĩ, những lần càn quét này đều giống như những lần trước, chỉ cần đưa ra một vài món đồ là có thể thu dọn tàn cuộc.
Người đứng ra đàm phán vẫn là người đàn ông đứng ra mọi lần trước, hắn nghĩ Cố Minh giống những tên mà trưởng thôn mua chuộc nên cười rất giả lả, thậm chí còn nhiệt tình mời rượu với thịt ngon. Hắn muốn đàm phán kín, nhưng lời vừa nói ra liền bị gạt phắt ném xuống đất.
- Tôi muốn gặp Phó thôn cùng Trưởng thôn của mấy người. Bọn họ đâu rồi.
Cố Minh lạnh giọng lên tiếng, ánh mắt sắc như chim ưng chiếu quanh khu họ đang đứng một lượt tìm Tô Dịch và Tạ Đình.
Mấy tiếng trước, anh ta đang ngồi trong phòng nghiên cứu mấy vụ án trong cục thì nhận được điện thoại của Tạ Đình cùng với bản ghi âm dài nửa phút. Anh ta cùng cô nói chuyện, biết cô cùng Tô Dịch đã đi vào trong cổ thôn thì có chút lo lắng, đặc biệt sau khi nghe được bản ghi âm thì lo lắng càng nhiều hơn.
Cố Minh không dám chần chừ quá lâu, anh ta không đánh động người trong cục cảnh sát mà âm thầm gọi điện về cho cục ở Thượng Hải, nhờ sếp của mình xin sự hợp tác của bộ đội đặc chủng. Bản ghi âm mà Tạ Đình gửi cho, chính là thứ giúp anh ta xin được lệnh khám sát.
Đêm hôm sương lạnh, Cố Minh cùng mấy chục binh lính từng lượt lái xe quân dụng hướng về thôn Tây Nha nằm sâu trong lòng núi. Đoạn đường gập ghềnh khó đi, anh ta cùng đồng đội như ngồi trên đống lửa, tốc độ chỉ có thể khẳng định một từ là rất gấp.
Đến khi nhận được tin nhắn thứ hai của Tạ Đình nói cổ thôn chính là địa bàn của lão Kim trong vụ án mười năm trước, Cố Minh biết, mình không thể nào chậm trễ được nữa rồi. Anh ra lệnh cho tất cả phải đến được Tây Nha càng nhanh càng tốt. nhưng đường xá khó đi, lúc đến nơi, mọi thứ dường như đã trở về quỹ đạo của nó.
- Quan trưởng, phó thôn và trưởng thôn của chúng tôi đều đã ngủ, nếu ngài muốn gặp họ nói chuyện thì e là không được rồi.
Cố Minh nhíu mày, anh ta đưa mắt nhìn những người dân trước mặt, tất cả đều ăn mặc không được tươm tất, nói trắng ra chính là nghèo khổ. Trong một giây phút nào đó, đáy lòng anh ta dội lên một trận chua xót, thế nhưng từng dòng tin nhắn Tạ Đình gửi cho anh ta đều khảm sâu trong não của mình, muốn bỏ qua cũng không thể bỏ qua được. Cuối cùng anh hắng giọng.
- Chúng tôi nghi ngờ phó thôn cùng trưởng thôn các người có liên quan đến vụ án hình sự mười năm trước, đây là lệnh khám xét. Những ai không liên quan thì đứng sang một bên, cảnh sát chúng tôi chỉ làm theo trình tự, làm việc với người liên quan.
Sắc mặt mấy người đàn ông trong thôn nhất thời trở nên méo xệch, suy cho cùng bọn họ cũng không ai biết rõ chuyện lão Kim đã làm gì mười năm về trước nên không hiểu Cố Minh đang nói cái gì. Tuy họ không được học hành, nhưng cái khôn có thừa, họ biết bọn họ cũng không phải là trong sạch gì, nên nhất quyết không để cho cảnh sát lục soát thôn làng.
Bọn họ hùa nhau cản lối đi, Cố Minh cũng không thể làm họ bị thương nên không dám manh động, vì thế đôi bên cứ giằng co liên tục. Anh ta nhìn xung quanh tìm Tô Dịch, nhưng không thấy, gọi điện máy cũng không liên lạc được, lúc này thật sự chẳng biết đâu mà lần để mà tìm người.
Đám người dân trong thôn vẫn điên cuồng chống trả, Cố Minh thật sự rất đau đầu, thậm chí còn tức giận đến mức muốn đánh người. Đúng lúc tưởng chừng mọi thứ sẽ đều trở về con số không tròn trĩnh, chiếc điện thoại trong tay anh ta liền phát sáng, số di động gọi đến chính là số của Tạ Đình.
- Cố Minh, Tạ Đình đã bị người của lão Kim bắt đi, tôi cần người tiếp viện cứu cô ấy.
Tô Dịch ở đầu giây bên kia thở hồng hộc từng hơi, anh điều khiển chiếc mô tô cũ kĩ phi trên con đường đất gập gềnh. Gần một tiếng trước, anh đánh lạc hướng để cho Tạ Đình chạy vào trong nhà lớn, ý định đợi cô đi vào an toàn anh cũng sẽ quay lại theo cô đi vào trong. Thế nhưng trong quá trình chạy trốn ấy, anh không thể ngờ chính mình lại có thể gặp được lão Kim cùng với Tam Bằng đang đứng bình thản nói chuyện.
Phẫn hận cùng với ý chí nôn nóng muốn trả thù, Tô Dịch nhất thời mất lí trí lao về phía lão, con dao sắc bén trên tay vung lên đầy tàn nhẫn.
Tam Bằng đỡ một nhát nơi bả vai bảo vệ lão Kim, hắn cùng với anh tay đôi, ngang tài ngang sức. Đến khi đồng bọn của chúng đến, Tô Dịch biết mình không thể chống cự được, vì thế chỉ còn cách đánh lạc hướng, lúc ấy anh mới hối hận vì chính mình đã đưa Tạ Đình vào nguy hiểm.
Cô bị chúng bắt đi, lúc anh nhìn thấy hai chiếc xe quân dụng chạy lao vào màn đêm, anh đã muốn đuổi theo, nhưng vòng vây của đám sát thủ quá chặt chẽ. Người anh đầy vết thương ngang dọc, máu túa ra ướt đẫm, khuôn mặt mà cô vẫn khen là đẹp trai sưng vù lên đến thảm hại.
Tô Dịch nghĩ... có thể anh sẽ chết trong vòng vây của chúng. Có thể anh sẽ chết ở nơi này....
Anh sợ lúc mình chết đi, sẽ không còn ai giúp Tạ Đình bước ra khỏi vũng lầy đầy tăm tối đang nhấn chìm cô mỗi ngày, để rồi cô vẫn sẽ phải sống trong những ngày tháng không có ánh sáng.
Thế nhưng khoảnh khắc đau đớn ập tới, trong đầu anh hiện lên nụ cười của cô, hiện lên từng khoảnh khắc bên cô, anh cố gắng vớt vát lấy sự kiên cường của chính mình, điên cuồng chém giết hết tất cả. Mười năm trước, anh hứa mình sẽ rút khỏi cái mớ bòng bong này, nhưng hiện tại, anh đã không thể bước chân ra được nữa. Anh muốn cứu Tạ Đình, hơn thế nữa còn muốn cùng với cô phát triển mối quan hệ lâu dài về sau nữa...
“ Tô Dịch”. Cố Minh ở bên đầu giây bên này gấp gáp nói:” Bây giờ chúng tôi đã vào đến trong thôn. Anh đang ở đâu, tôi sẽ cho người đến tiếp viện. Anh không được làm liều...”
Tô Dịch vẫn lao xe trong màn đêm tối mịt mờ, anh đi loạn xạ trong rừng, không biết rõ được đường đi của lão Kim là lối nào, sự bất lực bao phủ lấy toàn thân thể. Người anh máu mê loang lổ, từng cơn đau nhói cứ thi nhau ập tới, mỗi lần nhấc tay là một lần cảm nhận được lồng ngực như muốn xé đôi ra từng mảnh. Anh sợ mình đến không kịp, Tạ Đình sẽ gặp nguy hiểm...
“ Tôi đang trong rừng”. Tô Dịch thấp giọng, giọng anh có chút run rẩy:” Cố Minh, anh nghe cho rõ đây. Bằng chứng buôn người chúng tôi chưa tìm ra đuợc, nhưng ngồi nhà thờ của trưởng thôn dưới đó có một tầng hầm, dưới tầng hầm đó chính là nơi cất giữ mọi cổ vật mà lão Kim mỗi tháng đều tuồn ra biên giới. Tạ Đình đã xuống dưới đó, có thể cô ấy đã để lại máy ghi âm hoặc máy ảnh ở lại, anh nhất định phải cho người tìm được. Tất cả bằng chứng đều ở trong đấy”
Sắc mặt Cố Minh càng lúc càng nghiêm trọng, anh ta đỏ mắt nhìn về phía người dân đang hỗn loạn, dứt khoát lấy súng bắn ba phát lên trời. Tiếng súng ầm ầm vang lên át hẳn tiếng gào thét, anh ta ra lệnh cho binh lính đặc chủng vào trong nhà thờ lớn tìm đường xuống tầng hầm như lời Tô Dịch dặn, còn bản thân thì dẫn theo mấy người đi vào trong rừng, tìm theo định vị trên điện thoại tìm đến chỗ anh.
Sự việc nghiêm trọng liên quan đến vụ án mười năm về trước nên cảnh sát cùng bộ đội quân khu khu vực đều ra sức giúp đỡ thực hiện nhiệm vụ, nửa đêm hầu như tất cả các chạm chốt biên giới đều nhận được lệnh tuần tra. Tầng hầm nhà thờ lớn cũng được mọi người tìm thấy, đúng như Tô Dịch đã nói, dưới đó là một kho báu khổng lồ vô cùng giá trị, mỗi món đều là hàng thật chứ không phải là hàng phục chế. Thêm nữa, bộ đội đặc chủng còn tìm được máy ghi âm cùng với máy ảnh được cẩn thận đặt ở những góc an toàn, đoạn video hiện lên tất cả những hình ảnh của người có liên quan.
Chứng cứ đã có đầy đủ, cảnh sát khu vực tất cả đều nhận lệnh tập trung di chuyển về dọc các đường biên giới sang Myanmar. Cảnh sát quốc tế cũng được liên lạc để hỗ trợ, đêm khuya tối mù, cánh rừng thôn Tây Nha lúc này chẳng khác gì một con quái vật lớn đang há miệng chực chờ con mồi.
Tô Dịch vẫn một mình lạc loài trong những con đường đất rộng lớn, anh mệt nhoài vì thể lực đã cạn kiệt, đôi mắt sắc bén mọi ngày đã dần trở nên hoa hơn. Anh lao xe trong khu rừng hoang vắng, chiếc điện thoại cầm trên tay nháy nháy chỉ còn vài phần trăm pin, không biết là sẽ hết lúc nào. Suốt quãng thời gian di chuyển, anh đã vô số lần gọi vào số máy của mình, nhưng tất cả đều là không liên lạc được.
Sự kết nối duy nhất giữa anh và Tạ Đình cũng không còn nữa, Tô Dịch như một con thú hoang mang trên người đầy vết thương đau đớn, anh gào thét gọi tên cô, nhưng đáp lại chỉ là những tiếng vọng lại của chính mình. Cô ở đâu, anh biết phải tìm cô ở đâu đây....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...