Trở về núi Mộc Tử thời gian cũng đã bước sang quá trưa, Tô Dịch lái chiếc ô tô đậu sang bên nhà của mình, sau đấy mới cùng Tạ Đình bước xuống.
Tiểu Vân ở bênh cạnh nhà mấy nay nhàn dỗi không có gì làm, vừa nhìn thấy người trở về cũng đã tức tốc chạy sang. Cô ấy hớt hải trong vui vẻ.
- Anh Mười, anh về rồi.
Tô Dịch xoay người lại ừ một tiếng, Tiểu Vân lúc này cũng đã nhìn thấy những vết bầm tím trong khuôn mặt đẹp trai của anh, khóe mắt không tự chủ liền đảo quanh phiếm hồng. Cô ấy như ngày còn nhỏ chạy lao về phía anh, mười ngón tay sờ soạng hết cánh tay rồi mặt mũi của anh, nấc nghẹn.
- Anh Mười, anh làm sao vậy. Anh sao lại thành ra nông nỗi này.
Tạ Đình đứng dựa bên thành xe, cô dừng ánh mắt trên người Tiểu Vân một giây liền xoay đi, rút thuốc châm cho mình một điếu. Cô không rời khỏi, cứ vô tình làm bóng đèn giữa hai con người đang ân ái trước mặt, cánh tay có một chút hơi động.
Tô Dịch đương nhiên nhận ra được điều ấy, anh liếc mắt nhìn sự thờ ơ lãnh đạm của cô, tư vị trong lòng có chút mất mát. Anh gỡ tay của Tiểu Vân xuống khỏi người của mình, không giải thích chuyện vết thương mà hỏi vấn đề khác.
- Tiểu Vân, đám người sinh viên kia còn ở đây không?
Tiểu Vân khẽ lau nước mặt, hụt hẫng đau đớn bao trùm. Tức giận ghen tị với Tạ Đình, cô ấy khó chịu, nhưng chẳng dám nói, chỉ có thể miễn cưỡng cười.
- Anh Mười, bọn họ ngày hôm qua đã trả phòng rồi. Hành lý cũng đã được đem xuống núi, không còn ai ở đây hết.
Tô Dịch gật đầu, anh xoa đầu Tiểu Vân bảo cô bé đi về nhà chuẩn bị cơm, còn mình thì dùng ánh mắt ám chỉ Tạ Đình đi vào trong nhà.
Tiểu Vân không cam lòng xoay người, lúc đi qua Tạ Đình, cô ấy lấy hết dũng khí nhìn lên. Đập vào mắt chính là hình dáng đẹp mê hồn chẳng khác gì hồ ly của cô, từng cử chỉ đến cái nháy mắt đều đè bẹp cô ấy xuống gót giày.
Trên chiếc cổ trắng ngần đều là dấu hôn đỏ ửng, Tiểu Vân cảm thấy lồng ngực gần như muốn vỡ tan, cổ họng khó chịu. Cô ấy xoay người chạy thật nhanh về bên nhà nghỉ, tiếng nức nở kìm nén đã phát ra thành tiếng, thật sự thảm thương vô cùng. Có điều, Tạ Đình chẳng quan tâm đến điều ấy. Cô ghét nhất những người dùng nước mắt để nói chuyện, vô cùng bài xích.
Tạ Đình gẩy tàn thuốc, cô theo Tô Dịch đi vào trong phòng khách, ngồi xuống chiếc ghế mây. Cô nhìn anh, đưa cánh tay mình đến trước mặt, anh mím môi nhìn thoáng một cái, hiểu ý lấy thuốc ra bôi. Động tác vẫn nhẹ nhàng như cũ, thế nhưng hơi thở có chút nặng nề.
Hởi thở của hai người giao nhau, Tạ Đình cười cười, cô định trêu trọc Tô Dịch cho không khí bớt căng thẳng, có điều chưa nói đã nghe thấy tiếng của anh trầm trầm bên tai.
- Bọn họ đã đi rồi, chắc chắn đã tìm đường vào thôn Tây Nha. Tôi với em chuẩn bị một chút, chúng ta cũng sẽ di chuyển ngay trong ngày.
Tạ Đình gật đầu, cô nhìn từng ngón tay vẫn liên tục giúp mình xoa vết thương, hỏi.
- Tôi với anh bây giờ di chuyển theo đường nào. Đường núi, hay đường chính.
Tô Dịch lắc đầu:” Đi đường trục chính, thì khả năng đến kịp sẽ nhanh hơn đi đường rừng. Em biết rồi đấy, lối nào cũng nguy hiểm cả, an toàn hay không còn phụ thuộc vào may mắn.”
Lúc trên đường trở về anh cũng đã nghĩ thật kĩ về vấn đề này, cuối cùng cách duy nhất chọn lấy chính là đi theo đường chính trên sườn núi đi vào trong thôn. Cổ thôn Tây Nha bố trận như mê cung, nếu đi theo lối dốc Nã Nhai thì mọi thứ có thể êm xuôi, thế nhưng bây giờ lối đó đã quá chừng nguy hiểm.
Trần Tuân ắt hẳn sẽ dẫn theo nhiều người, lại thêm việc chúng đi từ hôm qua nên Tô Dịch chắc chắn chúng sẽ đi theo con đường núi, vì vậy chúng lợi thế hơn anh rất nhiều về bố cục đường đi. Thêm nữa anh cũng chẳng đoán được chúng bày binh bố trận ở bên trong không, nếu anh cứ lôi Tạ Đình cố chấp, có khi tính mạng của cả hai càng bị đe dọa. Vì thế cánh tốt nhất chính là đi thẳng, đến nơi rồi, tự mình cùng cô khôn khéo ẩn nấp, tìm đến nhà thờ chính của trưởng làng.
Tạ Đình chưa từng nhìn thấy thôn Tây Nha bao giờ, ánh mắt cô hơi có một chút mờ mịt, hướng anh chờ đợi câu hỏi. Tô Dịch nhún vai, mặc dù anh chưa vào trong thôn, nhưng mấy lần nói chuyện với bà Chu cũng đã nghe được không ít điều quan trọng.
- Nhà nhà trong thôn Tây Nha có hai trăm nhân khẩu, đàn bà đàn ông đều quen biết nhau, lại chưa từng đi ra ngoài nên chỉ cần nhìn một cái cũng có thể đoán ra được người lạ hay người quen. Lại thêm một việc khó khăn hơn chính là, địa hình thôn Tây Nha theo kiểu cao dần, đứng ở sàn là có thể phóng được tầm mắt ra xa.
Tạ Đình vừa nghe vừa mường tưởng, cô hỏi:” Chỉ có thể sao.”
Tô Dịch lắc đầu, anh hút điếu thuốc của Tạ Đình một hơi dài:” Trong thôn có rất nhiều đường nhỏ. Đầu làng còn quang đãng, nhưng đi sâu vào bên trong nhà trưởng thôn thì lại có cây cối mọc lên xung quanh. Nhà giống nhau, cây cối ngang nhau, nếu phương hướng không tốt nhất định sẽ bị quay cho đến chóng mặt”
Đến thời điểm này Tạ Đình cũng có thể hình dung ra được một số ít những trắc trở trong chuyến đi này của mình rồi. Cô gật đầu với Tô Dịch, đứng dậy đi về phía nhà nghỉ của mình, trước mắt cần cất đồ và mang theo một số vật dụng cần thiết.
- Anh cũng chuẩn bị đi, đợi tôi xong rồi cùng nhau xuất phát.
Tô Dịch gật đầu, anh nhìn theo bóng dáng mảnh khảnh của Tạ Đình đi dưới ánh nắng khuất dần sau ngã rẽ, trầm mặc một hồi. Anh đấu tranh suy nghĩ của mình, nên hay không nên vẫn chưa có câu trả lời, nhưng anh vẫn quyết định, chỉ cần sự việc này được khép lại, anh sẽ thử một lần xem sao. Thử một lần là chỗ dựa cho cô trước những bộn bề sóng gió, thử một lần tiến vào trong trái tim lạnh băng của cô rồi ngồi lại.
Tô Dịch coi như có thể tự an ủi được mình, anh xoay người đi vào phòng ngủ, mở tủ lấy chiếc ba lô con cóc xong rồi lại xoay ra ngoài. Anh nhìn cửa hàng tạp hóa của mình, biết chuyến đi này sẽ lâu nước khoáng cùng với bánh mì, lương khô đều bị anh vơ sạch nhét vào bên trong. Di chuyển quãng đường dài, không thuận lợi còn phải quan sát mấy ngày, đối với họ có cái ăn thì mới có thể duy trì được sự sống, còn quần áo bẩn môt chút cũng chẳng sao hết.
Lương thực chuẩn bị xong, Tô Dịch không quên mang theo chiếc dao nhọn của mình rất lâu trước giắt vào thắt lưng. Dao vẫn sắc bén như cũ, chỉ cần lướt nhẹ là có thể làm rách ra thịt, sẽ có lúc cần dùng đến nó.
Phía bên Tạ Đình, cô vừa bước lên trên tầng liền nhìn thấy Tiểu Vân đứng trên sảnh như đang chờ đợi mình, ánh mắt có hơi híp lại.
Tạ Đình biết cô ta muốn nói gì, nếu là bình thường cô cũng lời quan tâm, quá đáng lắm thì cô sẽ nói lại một hai câu cho hả dạ. Thế nhưng lúc này mọi thứ đều gấp gáp nên cô không có thời gian, chính vì thế cho dù có nghe thấy Tiểu Vân gọi lại, cô cũng không màng mà bước đi tiếp.
Chỉ là người đàn bà ngu xuẩn kia không an phận như vẻ bề ngoài, cô ta thấy cô rời đi thì chạy lại chặn lối, đôi mắt ửng đỏ mang theo tia giận dữ.
- Tôi muốn nói chuyện với chị. Có phải anh Mười vì chị nên mới bị thương hay không?
Tạ Đình hừ lạnh, cô nghiêng người muốn đi thì lại bị Tiểu Vân dồn sức đẩy về phía sau. Cô hơi loạng choạng, môi mím lại giận dữ.
- Muốn biết thì đi mà hỏi anh ta, còn bây giờ tốt nhất cô đừng có làm phiền tôi. Tôi đang rất gấp.
Ngữ điệu của Tạ Đình rất lạnh, Tiểu Vân nghe xong có chút run sợ, nhưng nghĩ lại mấy ngày trước người phụ nữ này cùng anh Mười của mình rời đi, rồi những hành động lả lướt mời gọi của cô, cô ta không chịu được. Đám người sinh viên kia nói với cô, đã thích thì phải giành lại cho được, cô không tin mười năm mình bên Tô Dịch, không bằng mấy ngày gần đây Tạ Đình xuất hiện.
- Tại sao chị cứ bám riết lấy anh ấy. Anh Mười ngay từ đầu đã không muốn tham gia vào cổ thôn, là chị lôi kéo anh ấy tham gia vào.Chính là chị khiến anh ấy bị thương nên mới gặp chuyện dưới trấn, chính chị nên đám người kia mới toan tính anh ấy”
Tạ Đình nhíu mày, cô gằn giọng:” Tại sao cô biết chúng tôi gặp chuyện. Tại sao cô biết chúng tôi với Trần Tuân có xích mích...”
Tạ Đình hi vọng những điều mình nghĩ không phải là sự thật, thế nhưng lúc nghe được những lời quả quyết của Tiểu Vân, cô thật sự đã không thể kiềm chế chính mình được nữa.
“ Là tại chị”. Tiểu Vân vẫn điên cuồng:” Tôi yêu anh ấy mười năm, mười năm anh ấy ở đây chưa từng gặp rắc rối gì, từ ngày chị đến mọi thứ mới đảo lộn. Lúc biết được anh Mười vì chị mà gặp rắc rối ở trấn huyện, chị biết tôi căm hận chị như thế nào không hả. Nếu không phải đám người kia bảo sẽ giúp anh ấy, thì chị nghĩ hai người có thể an toàn được sao”
Tạ Đình càng nghe những lời Tiểu Vân nói mà càng loạn, cô không hiểu ý cô ấy là gì, thế nhưng nghe ra có thể đoán được là một cuộc tráo đổi chứ không phải giúp bình thường. Vậy rốt cuộc Tiểu Vân có cái gì để tráo đổi với đám người Trần Tuân đây.
Càng nghĩ càng không tìm được đáp án, đã vậy thời gian còn chậm trễ, Tạ Đình dứt khoát gạt Tiểu Vân sang một bên trở về phòng của mình. Cô bước đi rất nhanh, nhưng đằng sau Tiểu Vân vẫn không chịu buông tha.
- Chị muốn đi vào trong thôn Tây Nha sao. Chị muốn kéo anh Mười đi vào bên trong đó cùng chị, chị tính hại anh ấy đến bao giờ nữa. Chị muốn tìm chứng cứ thì tự mà đi một mình, muốn tìm kho báu tự lết xác mà đi.
Tạ Đình xoay người, ánh mắt cô lạnh lẽo:” Cô nói đủ chưa. Nói đủ rồi thì cút xuống”
Thật sự cô đã nhịn không muốn đánh người, một phần vì cô rất gấp, một phần nữa chính là dù sao người này cũng là thân tín của Tô Dịch, cô tránh phiền phức muốn bất hòa với anh. Có điều lần này không đánh không được rồi.
Cánh tay vừa nâng lên giữa chừng liền hạ xuống, Tạ Đình nhìn thấy Tô Dịch khoác ba lô đứng ở đầu lang nhìn về phía này, cô liếc mắt một cái rồi xoay người. Cô đã mất hai mươi phút để đứng đây lải nhải, thời gian quả thật con mẹ nó quá lãng phí mà.
Tô Dịch bước chân tiến lại, tuy không biết rõ được ngọn ngành câu chuyện nhưng anh cũng có thể lờ mờ đoán ra được Tiểu Vân đã chọc tức Tạ Đình, vì thế mới có một màn như hồi nãy. Anh nhìn theo cô vào trong phòng, lúc này mới quay sang nhìn người con gái nức nở bên cạnh, thở dài một hơi.
Mười năm tình cảm, anh không muốn vì một chuyện không đâu mà lớn tiếng mắng mỏ Tiểu Vân, có điều dường như càng im lặng càng khiến cho cô ấy quá đà, đặc biệt một chuyến xuống núi trở về, tính cách cô ấy dường như thay đổi đột ngột. Bồng bột không hề có một chút suy nghĩ nào hết.
- Tiểu Vân, em đang làm gì vậy.
Tô Dịch xoa hai bên thái dương, anh khẽ giọng trách mắng. Tiểu Vân môi run rẩy, cô ấy vẫn quật cường với chấp niệm của mình.
- Anh Mười, anh đừng đi vào trong cổ thôn được không. Anh sẽ gặp nguy hiểm mất.
Tô Dịch cũng như Tạ Đình, anh ngờ ngợ Tiểu Vân có gì đó che giấu mình:” Tiểu Vân, chuyện này anh làm không chỉ vì hợp tác của anh với Tạ Đình, mà anh còn làm cho chính anh nữa. Chẳng phải em vẫn không biết anh làm gì sao, cổ thôn đó cũng chính là một phần liên quan đến anh”
“ Không phải”. Tiểu Vân lùi về phía sau lắc đầu:” Trần Tuân nói là Tạ Đình lôi kéo anh. Anh ta nói anh bị truy sát dưới trấn huyện là kẻ thù của Tạ Đình tìm đến”
- Đó là kẻ thù của anh, kẻ thù của anh từ mười năm về trước. Tạ Đình là bị anh liên lụy.
“ Anh đừng có bao che cho cô ta”. Tiểu Vân đau đớn gào lên:” Kẻ thù là của cô ta, Trần Tuân nói chỉ cần em đưa cho hắn tờ giấy đó, hắn sẽ giúp anh thoát chết. Cuối cùng anh cũng thoát chết rồi đó thôi”
Tô Dịch cảm thấy cơn tức giận của mình gần như muốn nổ tung. Cái gì tờ giấy đó, Tiểu Vân có tờ giấy nào, sao anh không biết. Nó quan trọng lắm đúng không, nếu không quan trọng sao Trần Tuân lại nhất quyết muốn có được.
- Em đang nói cái gì đấy hả. Em đưa cho Trần Tuân cái gì?
Tiểu Vân bị dọa sợ, chưa bao giờ cô ấy thấy anh Mười của mình giận dữ như vậy. Cô ấy không cam lòng, nhưng nghĩ có thể anh nghe xong sẽ đổi ý, nên cuối cùng chẳng dám giấu giếm.
- Lúc dọn nhà cho bà Chu, em có tìm một mảnh giấy, dường như là bản đồ gì đó trong thôn Tây Nha, vì nó rất lằng nhằng đường vẽ. Lúc em cầm về đúng lúc đi ngang qua Trần Tuân, anh ta nhìn thấy nó, sau đó chúng em mới có cuộc trao đổi.
Tô Dịch nghe không xót một từ, huyệt thái dương anh giật giật liên hồi, hai tay vô thức siết chặt lấy bả vai Tiểu Vân nghiến chặt:” Em điên rồi. Em vậy mà để hắn xoay vòng. Chết tiệt...”
Tiểu Vân vẫn chưa nhận thức ra được mình đang làm một việc nguy hiểm, cô ta vẫn cãi bướng:” Anh sao lại mắng em. Tờ giấy đó vốn không có giá trị gì hết, nếu có giá trị tại sao bà Chu lại nhét tận dưới chân giường cơ chứ. Với cả đám người sinh viên kia là đi thực tế, họ đều là những sinh viên xuất sắc, họ nói muốn vào thôn tìm hiểu về sinh học của cây cối. Em cũng đã cản họ không nên vào, nhưng họ nói họ không sao, em cũng đành hết cách. Lúc ấy em chỉ suy nghĩ duy nhất là làm sao có thể giúp được anh an toàn, chúng ta quanh năm đều ở núi sâu, đâu có quen ai tai to lớn mặt đâu”
“ Chết tiệt”.
Tô Dịch không muốn nghe thêm một điều gì nữa, anh xoay người, lúc này đã thấy Tạ Đình ở phía sau. Anh mấp máy môi, còn chưa kịp nói thì đã thấy cô đầy tức giận bước lại tát một cái thật mạnh vào má Tiểu Vân. Cô gằn giọng.
- Có phải cô cũng nói với chúng tôi là nhà báo đúng không?
Tô Dịch ngẩn người, anh nhớ lại lời của Trần Tuân lúc hai người cùng nhau rời khỏi nhà nghỉ xuống trấn. Ban đầu là thắc mắc, bây giờ thì có thể khẳng định được một điều, hắn đã biết được thân phận của Tạ Đình, cho nên mới lợi dụng cơ hội đó, ngầm báo tin cho lão Kim ra tay với bọn họ. Còn chúng nhân cơ hội hai người không có ở đây đi tìm kiến đường vào trong thôn an toàn.
Chỉ là thật không ngờ, giữa chừng Tiểu Vân lại tìm được đồ ở chỗ bà Chu, là bản đồ thì chắc chắn là đường an toàn trong cổ thôn. Chúng cứ thế lợi dụng Tiểu Vân, thuận lợi có được thứ mình muốn, trước khi anh và Tạ Đình trở lại, dứt khoát trả phòng rồi di chuyển ngay và luôn. Bây giờ, đã qua một ngày, e rằng không chừng đã có thể đến dốc Nã Nhai.
Tiểu Vân bị ăn một phát tát của Tạ Đình, một bên má bỏng rát, khóe miệng chảy máu. Cô ta không dám cãi lại nữa, cũng không dám nói một câu gì, ngoài việc khóc nức nở. Cô ta hận anh Mười của mình bênh người khác, hận Tạ Đình.
Tiếng khóc ai oán nức nở nghe rất đau lòng, nhưng lúc này Tạ Đình cơn phẫn nộ đã bị đẩy lên đến đỉnh điểm, cô trừng mắt xoay người Tiểu Vân đối diện với mình.
- Nói, có phải cô nói đúng không?
Tiểu Vân một lời không hé, Tô Dịch lần này thật sự đã quá thất vọng. Anh vươn tay kéo tay Tạ Đình xuống, đứng trước mặt cô, chỉ hi vọng lời của mình có thể giúp Tiểu Vân thoát được hoàn cảnh này. Anh giận cô bé, nhưng thời gian nhiều năm tình cảm không phải giả tạo, ít nhất điều anh có thể làm là chấm dứt cuộc nói chuyện ở đây.
- Tạ Đình, đi thôi. Chúng ta không còn nhiều thời gian.
Tạ Đình nghiến răng, cô trừng mắt với Tô Dịch, lạnh lẽo đến mức khác hẳn mấy ngày bên nhau.:” Tránh ra... “
Tô Dịch không tránh, anh mím môi, đáy lòng nặng nề như tảng đá:” Tạ Đình, tôi trước nay chưa từng cầu xin em điều gì. Vậy bây giờ tôi cầu xin em, tha cho Tiểu Vân, chúng ta ngay lập tức lên đường”
Ánh mắt anh rất trân thành, lại phảng phất cầu xin năn nỉ ở trong đó, một phút chốc đã thành công khiến cho Tạ Đình hạ đi cơn giận trong lòng. Cô ném chiếc túi nhỏ ba lô cho Tô Dịch, tuy không còn đánh Tiểu Vân nữa, nhưng cô vẫn không quên cảnh cáo.
- Tôi đã ghi âm cuộc nói chuyện này lại. Nếu đám Trần Tuân trót lọt mang được đồ đi, đừng trách tại sao lúc ấy tôi ác độc đưa nó cho cảnh sát.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...