Sinh Hoạt Của Người Chơi Ở Vô Hạn Lưu


Cái loại trai trẻ không có năng lực phản kháng rồi lại còn trông cực kỳ đẹp mắt như Phí Xu, chắc chắn sẽ bị mấy tên máu mặt tranh đoạt nhốt vào trong lồng, ngày ngày không được ra khỏi cửa.

Hồ Nguyệt nói tiếp theo chủ đề của Lý Trạch: "Tôi sẽ cố gắng phối hợp với mấy anh nhưng mà tôi quen hành động một mình rồi.

" Trong đám người chơi có không ít sói đơn độc, cùng một độ thăm dò, thì đương nhiên một thân một mình sẽ được xét cấp bậc cao hơn.

Thẩm Mộc Ngư cười: "Không ai ép cô cả, có điều tôi phải nhắc nhở cô, phó bản này có rất nhiều người, và tỉ lệ người chơi cũ cũng lớn hơn người chơi cũ một cách lạ kỳ, nếu như tôi không sai thì…" Thẩm Mộc Ngư chỉ một cái vào Lý Trạch, chỉ một cái vào Hồ Nguyệt rồi lại chỉ vào mình sau đó ngón tay anh ta vòng một vòng ra sau: "Người chơi cấp cao không ít cho nên độ khó của phó bản này không đơn giản thế đâu, tôi cũng không hiểu sao lại có loại tỉ lệ người chơi cũ mới như này nữa, nhưng mà tốt nhất cô nên cẩn thận bị lật thuyền.

"Đáp lại Thẩm Mộc Ngư chính là cái bóng lưng rời đi lạnh lùng của Hồ Nguyệt.


Thẩm Mộc Ngư nhún vai, hiển nhiên là không quan tâm vẻ lạnh lùng từ chối của Hồ Nguyệt.

Người chơi cấp cao đều tích lũy được không ít đạo cụ độc đáo và có thực lực, đương nhiên người có tính cách kỳ lạ cũng không hề ít.

So với những kẻ luôn tế người mới để dò đường hay là giết người chơi để thu hoạch phần thưởng đồ sát thì biểu hiện của Hồ Nguyệt vẫn coi như bình thường.

"Ừm? Nhóc xinh đẹp nào cơ?" Thẩm Mộc Ngư đột nhiên lên tiếng, hấp dẫn lực chú ý.

Phí Xu đoán là người này đang nói chuyện với bình luận, người chơi đều đã lục tục ngo ngoe rời đi, cậu hãy còn chuyện cần làm nên cũng theo đám đông rời khỏi hiện trường.

Thẩm Mộc Ngư đi lên hai bước, chuyển hướng để cho khán giả trong phòng phát trực tiếp nhìn được xung quanh, thắc mắc: "Có phải mấy người hoa mắt rồi không, người đẹp ở chỗ nào cơ chứ?"Đầu tiên là khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp đều thề son sắt: [Có thật đấy! Vừa nãy đứng cách anh không xa, chủ kênh như anh nhìn thấy cũng tuyệt đối không được hưng phấn!]Thẩm Mộc Ngư chỉ cười cho qua.

Chưa nói đến việc anh ta không có hứng thú với sắc đẹp, anh ta cũng cảm thấy cái trò chơi này sẽ không tồn tại người nào có vẻ ngoài khiến anh ta hưng phấn được.

*Trường này có thiết lập cả giờ nghỉ trưa nhưng đợi đám người chơi kết thúc cuộc thảo luận thì giờ nghỉ trưa cũng gần qua rồi, Phí Xu không có chỗ để đi, nghĩ một chốc rồi dứt khoát quay về phòng học.


Ánh mặt trời giữa trưa rực rỡ, ánh sáng dát thêm người ta lòng dũng cảm và sự tự tin vô hạn, tâm trạng Phí Xu rất tốt, khi đi vào phòng học còn ngâm nga một giai điệu dân gian không biết tên.

Thế nên khi Phí Xu cầm túi rác đi về phía thùng rác trong phòng học và nhận thấy có người khác trong phòng, tí nữa thì đã bị dọa mất hồn.

[Hệ thống! Đạo cụ!]1938 truyền tống đạo cụ đến trên tay ký chủ đang căng thẳng.

Phí Xu chỉ vô thức đòi đạo cụ, chờ thật lâu, cái người nằm sấp kia vẫn mãi không có động tĩnh.

Cảm xúc của Phí Xu bình ổn lại, mới nhớ tới hình như vị trí đó thuộc về bạn học sinh lúc sáng bị bắt nạt.

[Cậu ta sẽ không bị làm sao chứ?]Phản ứng đầu tiên của Phí Xu là ở trường an toàn sau đó thì lại nghĩ tới đây là phó bản trường học có yếu tố linh dị, thay vì lo lắng đối phương thì giờ nên lo lắng cho mình thì hơn.

Phí Xu căng da đầu đổi tay cầm túi rác, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim đi đến bên cạnh thùng rác, coi như mình chưa từng chú ý tới người này.


Lúc cậu nhìn thấy thùng rác thì hơi ngỡ ngàng.

1938 khẳng định suy nghĩ của cậu: [Sau khi kiểm tra thì đây chính là hòm thuốc nhỏ mà ký chủ đã đổi.

]Trước khi Phí Xu ra ngoài ăn cơm, thì đã nhân lúc phòng học không có ai mà đưa hòm thuốc nhỏ của mình vào trong ngăn bàn trống rỗng của cậu học sinh bị bắt nạt này.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận