“Sống lại sao?” Cát Vi cũng nghe nói qua loại quái này là bất tử, nhưng nàng thật không ngờ là chúng bất tử thật. Nhưng nghe nói tộc bất tử sống ở nơi vô cùng bí mật vậy mà sao hôm nay lại xuất hiện ở trong đại điện dưới lòng đất này nhỉ? Ở đây rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Liên lụy tới nhiều chủng tộc như vậy thì sự tình chắc chắn không đơn giản rồi. Thảo nào đế quốc thú nhân oai hùng một thời lại có thể bị diệt vong chỉ trong một đêm.
“Pằng!” Trong đại điện, một cánh tay của một thạch tượng đầu chó cao lớn bị Diệp Tường đạp gãy rơi xuống. Tuy chiếm được lợi thế nhưng hắn vẫn chưa thể thoát ra khỏi móng vuốt của chúng, y phục của hắn đã rách, lộ ra Long Lân màu xanh biếc, dưới ánh sáng của cây đuốc trong đại điện tản ra ánh sáng chói mắt.
“Long Lân?” Cát Vi cảm thấy cảnh tượng mà nàng chứng kiến ngày hôm nay đã đủ rung động rồi, vậy mà… Không ngờ rằng gã Declan này còn khiến nàng ngạc nhiên hơn nữa. Đường đường là nhân loại mà lại mang long thân (thân, vảy rồng), vậy hắn… Chẳng lẽ hắn là Cự Long của Long tộc biến hóa thành nhân hình (hình người)?
“Ê, giúp tôi chút!” Diệp Tường ở trong không trung bị nắm tới lui, lay động lên xuống liên tục khiến cho hắn cảm thấy hơi mệt, cố gắng giãy thoát khỏi cánh tay chết tiệt luôn nắm chắc lấy hắn kia nhưng mãi mà vẫn vô dụng khiến hắn điên tiết chửi bậy không ngừng. TMD! Hai nữ nhân kia giải quyết xong đối thủ của mình rồi không tới giúp hắn thì thôi vậy mà còn đứng đó ung dung chờ xem diễn à? Coi hắn là gì vây? Con khỉ hay sinh vật lạ? Xin lỗi nhé! Dù là gì đi nữa thì hắn cũng không có hứng thú với việc làm trò tiêu khiển cho người khác đâu, cửa sổ cũng không có, ô gió cũng không nốt, hắn đóng chặt rồi. Hừ!
“MK, cầu các ngươi không bằng cầu chính mình còn hơn!” Diệp Tường mắng xong, đột nhiên, vân án hỏa hồng trên trán bỗng nhiên sáng lên.
Khoảng không gian phía trên đại điện đột nhiên rạn nứt rồi vỡ ra, ngay sau đó, mấy chục thân ảnh màu xanh lam lập tức rơi xuống, nhanh như chớp hiện ra trước mắt mọi người. Ngay lúc mấy tên thạch quỷ tượng đang sung sướng chuẩn bị chia xẻ bữa ăn mang tên Diệp Tường này thì bỗng chốc có tới mấy chục con sói từ trên không trung rơi xuống đập trúng ngay trên đầu bọn họ. Sự việc xảy ra chỉ trong chớp mắt, mấy con quỷ kia còn chưa kịp nhận ra chuyện gì xảy ra, còn chưa kịp ngẩng đầu lên đã bị mấy chục con dã lang đè dẹp lép như con tép rồi. Thậm chí, mấy con sói kiêu ngạo kia còn vô cùng hào hứng nhảy nhót trên thân chúng rồi hú lên trêu tức khiến cho bọn chúng tức đến gần chết. Không phải chúng không muốn né tránh, nhưng, Diệp Tường đâu có dễ dàng tha thứ cho chúng như vậy đâu. Lúc này hắn đang vô cùng sung sướng nhìn kẻ địch của mình bị thảm bại. Hắn vô cùng hài lòng, vị trí này quả thật quá tuyệt để triệu hồi ma thú mà, kể cả bọn chúng có biết bay đi nữa thì với diện tích này, số lượng ma thú này, chúng có muốn bay cũng bay đằng trời. Khế ước ma thú này thật là hoàn mĩ, quá hoàn mĩ, không có điểm nào có thể chê bai được, tất cả đều đúng như tính toán của hắn, nếu vậy, bước tiếp theo chính là…
Đông! Lam nhãn tật phong lang vừa rơi trên người thạch tượng quỷ còn chưa định hình được tình hình lúc này đã bị lợi trảo của đám thạch quỷ này cào xé khắp thân, chúng cảm thấy vô cùng tức giận, gầm rú một tiếng, lang tính trỗi dậy, sau đó liền há mồm, tấn công như vũ bão vào đám địch thủ khó nhai kia. Thạch tượng quỷ ăn đau liền vỗ cánh tẩu thoát, tránh xa khỏi bầy đoàn lang sói dữ tợn kia. Đối với đám ma thú có đẳng cấp ngang bằng chúng đột nhiên xuất hiện này, chúng cảm thấy vô cùng khó chịu. Nếu là ở trên mặt đất bình thường, thạch quỷ sẽ không bao giờ phải sợ tật phong lang, vì dù sao đối với phương là lang, không biết bay, dù cho đẳng cấp ngang nhau, nhưng, mẹ thiên nhiên vẫn luôn có sự thiên vị cho từng giống loài riêng theo cách khác nhau, tương tự như việc thạch quỷ có cánh mà Phong lang không có vậy.
“Griiiii!” Vài tiếng kêu quái dị vang vọng khắp thần điện, thạch tượng quỷ ở trên không trung đang cố hết sức giãy dụa, tìm cách thoát khỏi bầy sói, thoát khỏi nơi khiến chúng nó bị thương khắp nơi này. Năm, sáu con thạch tượng quỷ lập tức giương cánh muốn bay, đôi cánh đen xì từ trên thân thể chúng dang rộng, lóe ra những tia sáng đen rợn người, kết hợp với tia sáng xanh lạnh lẽo tỏa ra từ hốc mắt chúng càng khiến cho chúng trông càng dị dợm hơn. Bất chợt, một con trong số chúng hướng về phía bầy sói tấn công, những con còn lại thấy vậy cũng lập tức tiến công, hướng về phía bầy sói tấn công điên cuồng như thiêu thân lao vào lửa.
Ba mũi hàn quang sắc bén từ mỗi con thạch quỷ phát ra liên tục. Đây là tuyệt chiêu ‘lục thạch phong nhận’ (sáu lưỡi đao gió) của bầy thạch tượng quỷ! Một con phát ra ba phát, năm, sáu con thạch tượng quỷ cùng lúc ra chiêu, nghiễm nhiên phát ra hơn hai mươi lưỡi đao gió sắc bén nhanh chóng hướng về phía bầy sói.
Sinh tử ngay trong khoảng khắc đó, mấy con thạch tượng quỷ kia hiển nhiên đang rất hưng phấn khi thấy đối thủ của mình đang chuẩn bị bị mất mạng, chúng bắt đầu gào rít vui sướng vì sắp được báo thù, nhưng, tình huống tựa hồ cũng không đơn giản như chúng nghĩ, bởi vì, bọn họ đã đánh giá thấp Diệp Tường, đồng thời cũng đã đánh giá thấp thuộc tính ma pháp của bầy Tật Phong Lang.
Xoạt! Xoạt! Xoạt —— một thân ảnh rất nhanh tránh thoát, nhưng trong ánh sáng mờ mịt của thần điện, không thể thấy rõ đó là ai, mà chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng thoáng qua, tiếp theo đó lại không thấy nữa.
Vút! Choang —— mấy đạo phong nhận đánh vào trên tường đá, mặt đất, bay loạn xạ, nhưng mà, lại hoàn toàn không đánh trúng đàn Tật Phong Lang, ngay cả thân ảnh của chúng cũng không thấy đâu cả, tựa như chúng bốc hơi vậy, ngay cả phương hướng chúng di chuyển cũng không thể trông thấy rõ, chúng….quá nhanh.
Thời điểm mà bọn thạch tượng quỷ trông thấy mấy đạo thân ảnh màu xanh lắc lư trên không trung, bọn chúng sợ hãi tới mức bay mất hai hồn sáu vía, quên mất cả cách kêu để thể hiện sự kinh hãi, sáu con quỷ chỉ biết há hốc mỏ, và trợn trừng mắt nhìn chăm chăm vào cái ‘thang sống’ giữa không trung kia. Cái thang này được dựng lên không bởi ai khác mà chính do bảy tật phong lang kết hợp lại mà thành. Lấy con thứ nhất làm trụ đỡ, con thứ hai lợi dụng bệ đỡ kia lấy đà nhảy lên, con sói từ phía sau lưng tại tiếp tục lấy con thứ nhất và con thứ hai làm bệ nhảy tiếp, cứ tiếp tục như vậy cho tới khi chúng tiếp cận tới mục tiêu đang lơ lửng giữa không trung kia. Một đội ngũ chỉnh tề, nhanh nhẹn, đoàn kết, nhất trí phối hợp chặt chẽ, thoải mái, hoàn mĩ không một khuyết điểm, không chê vào đâu được.
Bởi vậy, không chỉ có thạch tượng quỷ mà ngay cả Cát Vi, Diane Lâm khi trông thấy cảnh tượng đều kinh ngạc khiếp sợ!
Đàn Tật Phong Lang tấn công như vũ bão, hơn nữa không chỉ một đội, mà có tới khoảng sáu đội Tật Phong Lang đang tiến hành phối hợp ‘xếp thang’ nhảy cao, mà mục tiêu của bọn nó tất nhiên không là ai khác ngoài bọn thạch tượng quỷ đang ở giữa không trung kia. Cuối cùng, con sói đứng ở vị trí đỉnh thang cũng đã nhảy lên, bóng sói lóe sáng một cái, sau đó, trong hàm của nó đã ngậm chặt một con thạch tượng quỷ vốn đang ngạo nghễ bay trong không trung.
Thạch tượng quỷ ra sức giãy dụa, trong đó, con đang giữ Diệp Tường bị giật mình vội buông lỏng vuốt, Diệp Tường bị rơi xuống, ngay lập tức, một con sói xanh từ dưới mặt đất nhảy lên, đỡ Diệp Tường trên lưng, an toàn rơi xuống đất. Mấy con thạch tượng quỷ khác cùng lúc cũng bị mấy con Tật Phong Lang khác cắn gọn không kịp phản ứng, hoặc là nằm gọn trong miệng sói, hoặc là may mắn tránh thoát nhưng lại gặp trở ngại khác, như là đâm vào cây cột trong đại điện, hoặc là bổ nhào xuống đất mặt, rơi vào trong đống thi hài khô héo dưới đại điện. Nhưng, đó chưa phải là kết cục cuối cùng của bọn chúng, vì thứ đang đợi bọn chúng ở đó chính là một đội Tật Phong Lang dũng mãnh, trong nháy mắt cả không gian đã tràn ngập những mảnh đá vụn do thi thể thạch tượng quỷ phân rã.
Diệp Tường hờ hững, cười lạnh ngồi ở trên lưng lam lang (sói xanh), chiến thuật phối hợp chiến đấu vừa rồi của đàn Tật Phong Lang đương nhiên là do Diệp Tường chỉ đạo. Thông qua tinh thần, truyền âm nhập mật tới chỉ đạo đàn sói mấy chục con phối hợp nhuần nhuyễn, vừa có thể phòng vệ, vừa có thể giết địch. Nếu lúc này không phải là đàn sói mấy chục con mà là mấy trăm ma thú, sau đó tiêm thêm một chút gien thay đổi thể chất, gia tăng thuộc tính,… Nếu là vậy, phỏng chừng, sẽ không chỉ như thế này, có lẽ, sẽ tạo nên một đoàn quân bất khả chiến bại chăng? Diệp Tường suy nghĩ, gật gù thoả mãn, cảm thấy rất có khả năng thực hiện.
Diệp Tường tự đắc quay đầu về phía Cát Vi cùng Diane Lâm khoe khoang, nhưng không quay lại thì thôi, vừa quay lại hắn liền kinh hãi, sắc mặt thoáng cái biến thành trắng bệch, bởi vì…Từ cửa ra vào có vô số biên bức (dơi) đang xèo xèo ùa vào, không, không phải là biên bức mà là thạch tượng quỷ mang hình dáng biên bức! Thậm chí, mấy con đi phía trước đã bắt đầu giương vuốt, dang cánh hướng về phía bọn người Diệp Tường đánh tới.
Diệp Tường thấy vậy liền giơ tay ra hiệu, hai nữ nhân rất nhanh liền hiểu ý, vội vã nhảy lên trên lưng một con sói. Xoạt! Xoạt! Mấy thân ảnh nhanh chóng hướng về phía chính điện chủ chạy qua. Lúc này, thi thể của Lưu Đạt Khắc Tát Mãn tế tư ngồi trên ghế chủ tọa ngã xuống, lập tức, phía sau cái ghế bỗng nhiên sáng lên kí hiệu màu hồng của huyết ấn, ngay sau đó, một hồi thanh âm ù ù vang lên.
Một cánh cửa đá rộng chừng một thước bất chợt mở ra, Diệp Tường thấy vậy nhanh chóng vọt vào, làm gương cho toàn quân, nhanh chóng tiến vào trong đạo mật thất.
Lúc này, Diệp Tường cảm thấy thật may mắn khi chính mình thu được một đám sủng vật tốt, nếu không, lúc này đổi lại là một đám ma thú bình thường, phỏng chừng bọn họ đừng nói là chạy trốn, rơi vào tay giặc còn là nhẹ, sợ rằng là đã trở thành thực vật trong bụng lũ thạch tượng quỷ kia rồi.
Ngay lúc ba người bọn Diệp Tường cùng đàn Tật Phong Lang toàn bộ tiến vào gian mật thất sau, đàn thạch tượng quỷ phía sau cũng vừa lúc chạy tới. Chúng đứng chật ních ở bên ngoài đại điện, nhìn đâu cũng chỉ thấy thạch tượng quỷ đứng chằng chịt, khiến cho Diệp Tường nhìn mà da gà mẹ, da gà con thi nhau nổi lên. Toàn thân hắn giống như bị kiến cắn, rợn rợn, gai gai, cắn rứt khắp toàn thân. Nếu…Nếu như bị đàn quái vật này bắt được, hắn tình nguyện tự sát trước khi bị ăn thịt.
Cửa đá cũng đang chậm rãi đóng lại, nhưng mà, tốc độ quá chậm. Diệp Tường ngồi nhấp nhổm, lo lắng không yên, cuối cùng không chịu được liền vội vàng nhảy xuống, xông lên hỗ trợ đẩy cửa đá, hi vọng có thể đẩy nhanh tốc độ đóng cửa lại. Thạch tượng quỷ còn ở bên ngoài thấy vậy bèn sống chết, chen nhau lao vào bên trong mật thất.
Chi —— vài tiếng rít của lũ quỷ đã tới ngay trước cửa phòng mật thất, toàn thân Diệp Tường run lên, cửa đá vẫn còn hơn nửa mét nữa mới đóng lại.
Ba, bốn con thạch tượng quỷ ở ngay sát cửa ra vào thấy vậy liền liều chết lao vào, giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, lũ đằng sau thấy vậy cũng theo sát… Một mảnh đông nghìn nghịt. Chẳng lẽ, hôm nay hắn phải chết ở chỗ này sao? Không, toàn thân Diệp Tường ướt đẫm mồ hôi, thậm chí hắn còn có thể nghe thấy tiếng tim đập gia tốc của chính mình, lúc này, là thời điểm mệnh huyền một khắc (thời khắc sống chết ngay trong một khoảng khắc).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...