Ba người bị thú binh cưỡng chế ra khỏi căn nhà giam hắc ám ẩm ướt. Vừa ra khỏi cửa Diệp Tường bị ánh sáng chói chang bên ngoài làm cho chói mắt, bèn vô ý thức vội vàng nhắm mắt lại, Diane Lâm khá an tĩnh, còn Bố Lỗ Khắc, do trên đường đi hắn giãy dụa quá mức nên bị một tên thú nhân không kiềm chế được, đá ột nhát nên giờ cũng khá tĩnh lặng.
Cứ điểm Hồng Lưu…Bọn họ lại phải tới đó sao? Không đúng! Đây không phải là cứ điểm Hồng Lưu, mà là…Đấu trường giác đấu trong cứ điểm Hồng Lưu!
Diệp Tường nhìn lũ khán giả cùng dong binh (lính đánh thuê) nhàn rỗi bỏ tiền mua phiếu vào xem giác đấu cảm thán, đúng là phong thủy luân phiên! mới trước đây người ngồi xem là hắn, vậy mà bây giờ, hắn lại phải đấu cho thú nhân xem. Haizzz !!! Bọn người Diệp Tường bị thú binh mang vào thông đạo dưới đấu trường giác đấu, có thể tưởng tượng… Để nuôi đám lang kia, dường như không đơn giản như Diệp Tường nghĩ. Hắn vốn tưởng bọn chúng sẽ trực tiếp đem bọn họ xử lý, sau đó ném vào lang quyển. Nếu như vậy, bọn họ còn có một chút cơ hội chạy trốn, nhưng mà…Diệp Tường gắt gao nắm chặt tay lại…cái nhẫn trong lòng bàn tay này là cọng cỏ cứu mạng của bọn hắn….
Mấy tên thú binh đem Diệp Tường cùng Diane Lâm, còn có đầu tóc rối bời Bố Lỗ Khắc trực tiếp ném vào trong đấu trường, Nạp Khắc cùng Đạt Cổ cũng chịu chung số phận, bị áp giải sát theo ngay đằng sau.
Lúc Diệp Tường quay đầu lại nhìn qua mấy tên thú nhân kia, vô tình thấy bọn chúng đang trò chuyện nhiệt tình, thậm chí còn móc bạc ra đặt cược làm cho hắn tức phát điên. Đúng là đồ thú nhân dã man, tàn bạo, không biết quý trọng sinh mệnh mà. Lúc chửi câu này hắn hoàn toàn quên mất, cận vệ trung thành của hắn cũng là thú nhân. Mô phật, may mà Đạt Cổ không có phép đọc tâm, không thì không biết hắn sẽ bị tổn thương cỡ nào nữa.
Đấu trường này không tính là lớn, chỉ có thể chứa khoảng mấy nghìn người, trên đài lúc này, đại bộ phận người xem là thú nhân, còn lại là một ít dong binh nhân loại, tiếng hò hét của bọn họ giống như thủy triều, lớp sóng sau cao hơn sóng trước, liên tiếp xuất hiện, ồn ào náo động.
Tuy nhiên, những người này không giống như những đám quý tộc giàu có hay đám nhà giàu nhàn rỗi chuyên môn tiêu tiền đi xem nhân-thú đấu. Đối với thú nhân cùng dong binh, thứ mà bọn họ quan tâm chỉ đơn giản là tiền mà bọn họ đem ra đặt cược, rốt cuộc là thắng hay thua!
“Xong rồi…Lúc này, tử thần thật sự tới đón rồi…” Lúc này, pháp sư giả Bố Lỗ Khắc mới lộ ra diện mạo thật của hắn: một thân áo choàng pháp sư rách nát cũ kĩ kết hợp với cái đầu bù xù như tổ quạ, chỉ nhìn thoáng qua thôi bất cứ ai cũng sẽ không nghĩ rằng hắn là pháp sư, bất cứ ai cũng sẽ biết hắn là hàng giả!
Điều này chứng tỏ, thế giới này luôn đầy rẫy hàng giả, giả là vương đạo! Không nói đâu xa, cứ nhìn ngay trên tường đá bao quanh đấu trường thì biết, trên đó thậm chí còn có một hàng chữ quảng cáo to bổ chảng của nhà tài trợ: Bằng cấp! Dù quí vị muốn làm là giấy chứng nhận Ma pháp cao cấp, hay là giấy chứng nhận là nhà luyện kim cấp A,….Chúng tôi đều sẽ thỏa mãn quí vị. Hãy tới với chúng tôi, cần cái gì, có cái đó…
“Tên lưu manh… Chúng ta nên làm cái bây giờ?” Diane Lâm khẩn trương hỏi Diệp Tường ở bên cạnh, hơn ngàn người hò hét ầm ĩ cùng ánh mắt trần trụi luôn nhìn nàng chằm chằm khiến nàng cảm thấy rất không thoải mái.
Bên cạnh cũng lúc truyền đến tiếng Nạp Khắc chửi bới: “Mẹ kiếp, mấy tên hỗn đản này, ấy cây côn ẻo lả này làm vũ khí, muốn chơi lão tử hả? ***, quan trọng nhất là mấy tên hỗn đản này cho lão tử uống gì đó? Tại sao toàn thân lại có cảm giác vô lực như vậy? Ngộ nhỡ mấy tên thú nhân cái cao lớn thô kệch kia bỗng nổi thú tính xông lên cường bạo ta thì làm sao bây giờ?”
“Ô!” Đạt Cổ lắc lắc đầu trả lời hắn, cố gắng nắm một cây gậy trên mặt đất lên, cố dùng sức huy động vài cái, nhưng rõ ràng, một chút sức lực cũng không có. Tại sao lại như vậy? Đây hiển nhiên là nhờ công lao của nước phong ấn rồi. Sau khi uống nó, toàn bộ năng lực biến hóa hoặc khí lực toàn thân sẽ bị phong bế, toàn thân trở nên vô lực, mền nhũn, vì vậy, dù Đạt Cổ có cố biến thành cuồng bạo ma hóa, nhưng mà…Đáng tiếc… Thân thể không thể sử dụng tới một phần mười khí lực, điều này làm cho hắn sắp phát điên rồi.
“Nuôi lang sao… Hừ…” Diệp Tường cúi đầu xuống, thừa dịp mọi người không chú ý, đem nhẫn đeo vào ngón giữa, khí lực trên người hắn lúc này đủ để hắn có thể xuất ra hơn trăm quyển trục ma pháp, vì vậy cứ chờ xem, xem mèo nào cắn mỉu nào! Vì vậy, dù đối thủ là ma lang đi nữa, Diệp Tường cũng không cảm thấy lo lắng chút nào, nhưng mà, không hiểu sao hắn vẫn luôn có cảm giác sợ hãi, khẩn trương khiến hắn bất an không thôi.
“Cạch!” Tiếng cửa mở. Lập tức, từ đối diện, một cái lồng giam mở cửa ra. Theo đó là tiếng gào càng lúc càng lớn truyền đến từ bốn phía. Thời gian giác đấu chính thức bắt đầu.
Rầm! Từ cửa ra của lồng giam kia tràn ra một đám ma thú màu đen.
Đợi một chút! Trời ạ, đây không phải là bốn con ma lang, mà là bốn con ma thú Liêu Trư thuộc tứ giai!
Loại thú này có răng nanh dài hơn một thước, thể trạng thuộc dạng khổng lồ nhất trong các loại ma thú, không những vậy, chúng còn sử dụng được cả ma pháp thủy tiễn vô cùng đáng sợ. So với con nhím mà lần đầu tiên Diệp Tường gặp phải thì loại này đáng sợ hơn nhiều lắm. Loại Liêu Trư hung mãnh này nổi danh không chỉ vì nó sử dụng được cả ma pháp mà còn là vì chúng nó vô cùng khủng bố!
Hai cái răng năng to như ngà voi của chúng vô cùng lợi hại, hơn nữa từ hai cái răng nanh đó thỉnh thoảng còn lóe ra màu trắng thể hiện thuộc tính ma pháp hệ điện! Có thể tưởng tượng được, nếu bị chúng đụng vào thì thân thể không chỉ đơn giản là bị tê dại, mà tiếp theo đó sẽ bị chúng nó đâm thủng, thậm chí nếu chúng hung mãnh hơn sẽ trực tiếp cắn đứt thân thể đối thủ…Tóm lại bọn chúng so với ma lang thì nguy hiểm và khó đối phó hơn rất nhiều.
Trên đấu trường giác đấu cũng không chỉ có bọn người Diệp Tường mà còn có mấy tên thú nhân cùng với mấy tên tù phạm hỗn tạp. Nhân số có khoảng mười mấy người gì đó. Mấy người Diệp Tường đứng ở góc cuối cùng của đấu trường giác đấu, vì vậy không có người nào bất hạnh bị đợt ma thú đầu tiên tấn công trúng!
Đất cát khô ráo trên đấu trường lập tức bị đám Liêu Trư mới ra khỏi lồng này cuốn theo cuồn cuộn, bốn năm tên tù phạm thuộc tộc thú nhân đứng ở phía trước nắm gậy gộc chuẩn bị ngăn cản đã bị Liêu Trư hất tung ra ngoài. Lúc thân thể bay lên không, máu lập tức rơi vãi khắp đại địa, rơi ở trước mặt các tù phạm đứng phía sau. Trên thân thể mấy tên tù phạm thú nhân kia đều xuất hiện hai cái động lớn, một cỗ dòng điện còn chưa kịp tán đi vẫn đang nổ lách tách xung quanh hai đại động đó.
“Ù ù…” Mặt đất của đấu trường giác đấu cũng bị mấy tên gia hỏa hung mãnh làm cho rung chuyển, điều này chứng tỏ rõ ràng sự đáng sợ của bọn chúng; không chỉ là về sức mạnh mà còn về cả tốc độ nữa. Theo như ngôn ngữ hiện đại của Diệp Tường thì: lực công kích của bọn chúng không khác gì xe tăng cả, ai đụng phải thì người đó sẽ chết tươi!
Rất nhanh, thi thể của mấy tên tù phạm vừa rơi xuống phía trước liền bị đám Liêu Trư hung mãnh giày xéo nát bét… Trông vô cùng đáng sợ!
“Năm mươi. Không! Tám mươi. Không! Có tới một trăm năm mươi đầu liêu trư! A! Chết chắc rồi, chết chắc rồi…” Bố Lỗ Khắc đứng đằng sau tuy luôn nắm chặt lấy cây gậy, nhưng hai cái đùi đã bắt đầu lay động không ngừng, hàm răng trong miệng cũng đã bắt đầu khẩn trương ma xát kịch liệt.
Diệp Tường bước về phía trước một bước, đem Diane Lâm kéo về phía sau, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào mấy đầu Liêu Trư đang xồng xộc chạy về phía này, thậm chí, Diệp Tường đã bắt đầu trông thấy rõ ràng da lông màu đen cùng hai cái răng nanh sắc bén, thỉnh thoảng còn lóe lên luồn điện của lũ xúc sinh kia.
Lập tức, trước mặt Diệp Tường xuất hiện hai bóng người.
“Lão bản, dù gì Nạp Khắc cũng là kị sĩ hộ vệ của người, sao có thể để người ngăn cản ở phía trước chứ! Tuy ta cũng sợ chết, nhưng dù thế nào đi nữa thì ta vẫn muốn đi trước lão bản ngươi!” Nạp Khắc ngả ngớn trêu chọc, nhấc ngang cây gậy gầy yếu trong tay lên, ngạo nhiên đứng ở trước mặt Diệp Tường.
“Còn có ta nữa!” Đạt Cổ chen vào, hai tay chộp lấy cây gậy, cũng bày ra tư thế phòng ngự.
Trong nội tâm Diệp Tường cảm thấy vô cùng cảm động, hắn, chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày như vậy, một ngày mà có người thật sự sẽ thay hắn bán mạng. Bởi vì hắn không biết rằng: việc hắn luôn hành động tùy tính, tiêu sái, luôn không theo bất cứ một khuôn mẫu nào đã khiến cho hai gã cấp dưới này của hắn bội phục vạn phần, thậm chí nếu có cả cự long màu đen Ba Nhĩ Bác ở đây, tin rằng, nó cũng sẽ không một chút do dự đứng chắn ở trước mặt Diệp Tường.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...