Sinh Hoá Cuồng Y Tại Dị Giới


Tay Diệp Tường đã sờ tới đầu cây côn ở ngay dưới gối của chính mình, từ sau vụ mở cửa hàng sủng vật rồi bị trộm viếng thăm đến nay, hắn đã tự mình hình thành một thói quen,đó là phải để ít gạch dưới gầm giường, và giấu gậy gộc ngay ở dưới gối, hai bàn tay lúc nào cũng phải sẵn sàng chuẩn bị.
-“ Không phải làm gì tùy tiện đâu” Vong Linh pháp sư một lần nữa lại ra hiệu lệnh đối với Diệp Tường, thân hình Diệp Tường có chút ngưng lại, lập tức Vong Linh pháp sư nhận ra ngay chắc chắn trên tay đó là một thanh côn khủng bố, rồi đột nhiên một thần lực kì lạ khiến cho Diệp Tường bị đánh bay ra ngoài, lựng đụng trúng bàn phía sau.
Trong chính lúc đó thì đột nhiên, một tiếng “Cách cách!” vang lên , Vong Linh pháp sư xoay người giơ cao pháp trượng , nhưng lại thấy đó chỉ là một cô bé khoác chiếc áo choàng , cô bé con ấy xinh đẹp như là gốm sứ tinh xảo vậy, có một nét đẹp thuộc loại tuyệt mĩ.
Ô Ô hoàn toàn bị cái màu áo choàng đen của Vong Linh pháp sư dọa cho hù sợ, món đò chơi bằng cao su rơi rớt lăn dài trên sàn nhà bằng gỗ bóng loáng, Ô Ô mở nguyên đôi mắt to tròn nhìn vị Vong Linh pháp sư lạ lẫm trước mặt.
-”Ô Ô, chạy đi!” Diệp Tường giãy dụa cố nén đau đớn đứng lên kêu to, đồng thời dùng tốc độ nhanh nhất nắm ngay lấy viên gạch to dưới giường, giống như đứa bé vừa được bú no sữa mẹ vậy , ném thẳng vào Vong Linh pháp sư. Vong Linh pháp sư đột nhiên xoay người lại, trong tay xuất hiện một luồng khí màu đen đỡ lấy viên gạch đang lao tới.
“Pằng!” Viên gạch trên không trung vỡ thành từng mảnh rơi lộp bộp xuống đất.

“Cái gì vậy? !” Ô Ô nghĩ muốn lao đến bên cạnh Diệp Tường,nhưng Vong Linh pháp sư đâu có cho cô bé cơ hội, hắn vung tay lên Khô Lâu pháp trượng, Ô Ô cả thân thể như đám lá rụng bị sương mù dày đặc màu đen đem đánh bay ra ngoài,đụng trúng ngay cửa gian phòng.
-”Ô Ô!” Diệp Tường thấy thế thét lên đau đớn, lập tức quơ lấy cây gậy lao thẳng đến nói: “ Ta đập chết ngươi’’
”Pằng” Diệp Tường cắn răng đến mức nổi cả gân xanh đem gậy gộc xông đến, nhưng đối phương cũng nắm trong tay Khô Lâu pháp trượng, gậy gộc bị lôi hết xuống,hai người đều nổi gân xanh,cắn răng giằng co một hồi lên, một hồi xuống, đem cả hai cây gậy đối địch chèn ép vào nhau.
“Chi!” Thân thể của Vong Linh pháp sư dù sao thân thể cũng gầy yếu hơn một chút, thế nên vận lộn bên trong hay đánh giáp lá cà Diệp Tường đã chiếm thế thượng phong, thuận thế tiện tay tung một quyền lên mặt Vong Linh pháp sư.
-”Hỗn láo!” Vong Linh pháp sư đương nhiên là nổi giận, hắn bao nhiêu năm nào có từng bị ai đánh qua? Chết dưới pháp trượng của hắn, có không ít oan hồn, Nhật cấp hay là Nguyệt cấp võ sĩ gì gì đi chăng nữa, vậy mà bây giờ hắn bị một tên tiểu tử đánh thẳng vào mặt một quyền, loại tư vị này khiến hắn thật sự muốn bốc hỏa.
Hắn lập tức đưa tay ra hiệu, một trận Vong Linh khí pháp quyền được khai triển, lập tức những tiếng “Lạch cạch lạch cạch!” vang lên theo trận đồ Vong Linh pháp trận, ở giữa hiện lên hai bộ xương đầu lâu, ngay sau đó, tên Bạch Cốt Sắc Thủ cầm một trường đao rỉ sét ma sát trên nền nhà, nện từng bước thong thả hướng về phía Diệp Tường còn đang đánh nhau với một gã đầu lâu tên Tiền Thức, xem ra gã pháp sư này thực sự muốn làm cho Diệp Tường phải ngậm miệng vĩnh viễn rồi.
-”Hừ! Chết đi ! Làm tổn hại đến người của chúng ta, chỉ có một con đường chết!” Vong linh pháp sư có vẻ có chút bệnh tâm thần điên cuồng, hắn có thể dễ dàng dùng chiêu Vong Linh ma pháp một chưởng xử lí luôn Diệp Tường, nhưng hắn lại ưa thích từ từ nhìn sự sợ hãi khi bị tra tấn của đối phương hơn.
“Phanh!” Diệp Tường vừa kịp né tránh được một đao mà cái đầu lâu kia chém tới,hắn còn chưa kịp hạ cây gậy xuống để phản kích lại,thì một cái đầu lâu khác cũng không nhàn rỗi lập tức tung trường đao hướng về phía Diệp Tường chém lia lịa,
“Xuy!” Diệp Tường lăn qua giường, thanh đao kia chém vào tấm đệm trắng trên giường,lập tức lông bay đầy trong không gian.
Diệp Tường đánh qua đánh lại với hai cái đầu lâu, một bên Vong Linh pháp sư đứng đó tựa hồ đang hưởng thụ, từ từ nhìn Diệp Tường đang không chịu nổi được khi bị hai cái đầu lâu đánh tới đánh lui.
-”Ha ha, ha ha… Cầu xin tha thứ a, ta sẽ cho ngươi thành linh hồn một cách dễ chịu ! Ha ha!” Vẻ mặt Vong Linh pháp sư cười lúc bấy giờ thật sự rất dữ tợn.

-”Đồ biến thái!” Diệp Tường đang cố hết sức dùng một cây đại đao đối chọi lại nhưng đối phương lại là binh khí khá lợi hại đánh lại nên đại đao của Diệp Tường liền bị chém ngay làm đôi,Diệp Tường nhìn đại đao rơi xuống, hai bàn chân cơ bản có chút như muốn nhũn ra vậy,nhưng như vậy chẳng nhẽ số mình coi như đi xong rồi ư?Công trình cải tạo của mình bây giờ mới bắt đầu, chính mình nếu cải tạo chút ít sinh hóa chiến sĩ sớm hơn chút ít, vậy thì hoàn toàn không phải sợ cái lão đầu lâu khô này .!
Đã từng có một khoảng thời gian vô cùng quý báu, ta có thể đi thay đổi thế giới này, nhưng ta lại không biết quý trọng, nếu ông trời còn cho ta một cơ hội nữa ,ta nhất định sẽ dùng điên cuồng sinh hóa để thay đổi cái thế giới dị giới này,Diệp Tường trong nội tâm mặc niệm.
Đang lúc Diệp Tường nhắm mắt, không đành lòng trông thấy giây phút binh khí chém xuống đầu mình, lúc này thời gian như đặc biệt dài dằng dặc….Chẳng nhẽ một khắc trước khi chết lại dài dằng dặc như vậy sao? Đây là một sự trông đợi, một phần tuyệt vọng lại dẫn đến một phần hy vọng kì tích sẽ xảy ra.
Thật lâu , Diệp Tường mở to mắt, hắn thấy được một màn kinh người!
Trước mắt hai hàm răng của hai tên đầu lâu khô bị vỡ bung ra,như là là hoàn toàn bị một tầng băng dày đông cứng lại, Diệp Tường thậm chí còn có thể rõ ràng trông thấy cái hàm răng của đầu lâu bị đông cứng lại giống như là kim loại vậy ,hắn còn kinh hãi nhìn ra khối băng đầu lâu khô còn lại vẫn còn những khối băng nhỏ nguyên lai là từ ngoài cửa phòng vào.
-”Người nào?” Vong Linh pháp sư cũng là vẻ mặt kinh hãi, nhìn một đường băng xuôi hướng từ ngoài cửa vào mà chất vấn.
Ngoài cửa không có trả lời, nhưng là, trên mặt đất băng bị vỡ ra thành hàng ngàn mảnh vụn, trước mặt Diệp Tường hai khối băng cũng bắt đầu rạn nứt.
Đúng thế, chính là hai tên đầu lâu lúc trước còn vô cùng hùng hổ, bây giờ đang đứng im không nhúc nhích được trước mặt Diệp Tường đây.

“Cách cách cách cách! Phanh!” Lập tức tất cả khối băng, kể cả hai tòa băng đầu lâu trước mắt , bắt đầu vỡ vụn thành những khối băng nhỏ, , tiếp theo chậm rãi biến thành hơi nước bốc lên.
-”Tử vong chi hỏa!” Vong Linh pháp sư huy động Khô Lâu pháp trượng, một đoàn bạch sắc vong linh chi hỏa lập tức hội tụ trước mặt, tiếp theo đột nhiên hướng ra phía ngoài cửa .
-”Sợ a!” Cả cửa phòng trực tiếp bị đạo bạch sắc hỏa cầu này đụng làm hàng ngàn mảnh vụn bay khắp nơi, bay hết cả ra ngoài .Tiếp theo bóng tối lại quay trở lại,căn phòng chỉ còn lại một một chút ánh sáng của mặt trăng chiếu vào, không gian một lần nữa lại trở nên yên tĩnh.
Vong Linh pháp sư không khỏi có chút suy ngẫm, tử vong chi hỏa là một liệt viêm cấp chỉ có Long Linh pháp sư mới có kỹ năng sử dụng, cũng là một chiêu công kích nhanh nhất, nhưng là, tử vong chi hỏa của mình khi bay ra ngoài chỉ như ném đá vào biển rộng vậy, như vậy càng có thể đoán được đối phương không phải là kẻ đầu đường xó chợ.
“Cách cách!” Một khỏa cầu băng lửa đột nhiên lao đến, hiển nhiên đó chắc phải là tử vong chi hỏa vừa được gã pháp sư ném ra ngoài .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận