Sinh Hoá Cuồng Y Tại Dị Giới


Tại một mảnh rừng nhiệt đới mà không ai biết đến.
Một trận phi cơ trực thăng bay tới, rất nhanh tại một nơi phía trên khu rừng dừng lại, tiếp theo đó quăng xuống mặt đất một thang dây thừng, ngay sau đó vài người võ trang đầy mình mặc trang phục của lính đặc chủng , làm động tác thành thạo từ trên phi cơ trượt xuống.
Bên dưới khu rừng này là trụ sở tạm thời của một tổ chức bí mật , có không ít binh sĩ vũ trang đầy mình thân mặc trang phục màu nâu đi tuần tra khắp mọi nơi, xung quanh không xa căn cứ ở vùng phụ cận còn có vài cỗ xe thiết giáp .
Theo từ trên phi cơ xuống, một đại đội binh mang theo một người trẻ tuổi mặc áo choàng ngắn,đi đến một gian phòng tương đối lớn phía trong căn cứ .
Phía trước dẫn đầu , một tên binh lính giơ tay lên, ra hiệu đứng lại, tiếp theo những người đứng phía sau hắn toàn bộ đều dừng lại nhìn về phía trước, đương nhiên trong đó có cả người trẻ tuổi mặc áo choàng trắng cũng là một bộ dạng hết sức tò mò, hơn nữa dáng vẻ rất khẩn trương, thậm chí là hưng phấn.
Tên lính đội trưởng thấy vậy liền đi vào trong gian phòng.
Trong gian phòng đó tất cả đều là nhân viên nghiên cứu mặc áo choàng trắng đang ngồi gõ máy vi tính, ngoài ra còn có không ít dụng cụ nghiên cứu tinh vi, không rõ là đang nghiên cứu cái gì?
-“ Liêu tiến sĩ, người đã tới” Tên đội trưởng hạ thấp thanh âm nói với lão tiến sĩ tóc ngắn, râu cá trê đã bạc trắng, ở trong gian phòng, đây hẳn là người phụ trách của tổ nghiên cứu này .
-“Cho hắn vào đi”. Lão tiến sĩ khua tay nói. Tiếp theo tên đội trưởng rất nhanh xoay người đi ra ngoài, ra hiệu cho người trẻ tuổi đang hiếu kì nhìn xung quanh tiến vào.
Người trẻ tuổi rất nhanh tiến vào trong gian phòng còn tên đội trưởng kia thì im lặng đi ra ngoài,hoàn toàn không để ý tới người trẻ tuổi nọ.
Người trẻ tuổi mặc áo choàng ngắn màu trắng sau khi tiến vào gian phòng bộ dạng càng lúc càng hưng phấn, nhìn quanh các nhân viên nghiên cứu loay hoay gì đó.

-“Xin chào, Diệp Tường” Vị kia tiến sĩ chính là bình thản đi qua chào hỏi người trẻ tuổi với bộ dáng thất thần kia.
-“Xin chào!” Diệp Tường kích động nắm cánh tay tiến sĩ đưa ra, phân vân:” Ngài…Làm sao ngài biết tên của ta?” Người trẻ tuổi kia vẻ mặt kinh ngạc hỏi.
-“ Diệp Tường.Nam. 22 tuổi. Năm nay tốt nghiệp đại học phía Nam. Hệ sinh vật hóa học, 2 năm rưỡi ra sức học hành , ngay năm tốt nghiệp được báo thi thạc sĩ, cũng đồng thời đạt thành tích ưu tú, chấm dứt việc học, làm chấn động một thời với bài phát biểu [ Cải tạo gen sinh vật] ”. Vị kia tiến sĩ hướng người trẻ tuổi phía trước ngắn gọn giải thích lai lịch, nói đến đây dừng 1 chút rồi nói: “Có gì sai không?”
-“ Không có” Diệp Tường gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói.
Đang lúc vị tiến sĩ kia còn muốn nói tiếp, lúc này cửa phòng lại xuất hiện một người, chính là tên đội trưởng vừa nãy .
-“ Tiến sĩ, sinh vật vận chuyển bồi rãnh khí bên kia dường như xảy ra vấn đề” Tên đội trưởng nói chuyện vẫn là một bộ dáng lạnh lùng, bình tĩnh ,tự nhiên giống như hoàn toàn không có chuyện gì phát sinh cả.
Tiến sĩ cau mày, đi ra khỏi phòng, theo sau là tên đội trưởng. Diệp Tường càng lúc càng hiếu kì, vì vậy trong nội tâm quyết định, cùng đi lên xem cái gì gọi là “sinh vật vận chuyển bồi rãnh”, hắn đối với tất cả sinh vật hoá học đông tây là phi thường tò mò nha.
Ba người đi tới 1 gian phòng khác trong khu rừng, 2/3 không gian của gian phòng bị chiếm cứ bởi một lượng máy móc khổng lồ mà vị tiến sĩ kia chính là đang cau mày nhìn chăm chú vào đống máy móc ấy.
Diệp Tường cũng không biết số máy móc này dùng để làm gì, chỉ là thấy số máy móc này thập phần cổ quái, bất luận là về hình dạng hay là về công dụng, dù sao hắn cũng chỉ vừa mới đến, không nên tò mò hỏi nhiều cái gì, đợi sau này tự nhiên sẽ có cơ hội được biết thôi.
-“ Tiểu Diệp, mang hộp dụng cụ ở cái bàn bên kia tới đây giúp ta…” Vị tiến sĩ cũng không quay đầu lại liền phân phó,rất rõ ràng, hắn cũng biết Diệp Tường cũng theo tới, dù sao hắn cũng đã âm thầm tính toán đem cái người có tư chất -Diệp Tường này bồi dưỡng thành trợ thủ của mình, cho nên khi tới đây cũng cố ý làm cho Diệp Tường đi theo tới.
Xoay người tìm tòi khắp mọi nơi, Diệp Tường rất nhanh phát hiện trên mặt bàn không xa có một hộp kim loại màu trắng, hắn liền xoay người đi tới, tay vừa chạm vào cái hộp kia, nhưng mà…

Vào đúng lúc này….
Sau lưng Diệp Tường cảm thấy một cỗ khí lưu tựa như hoả diễm nóng rực bổ nhào tới, hắn liền đưa tay ném cái hộp ra ngoài, tiếp theo ngũ quan, thân thể hắn bị một tiếng nổ mạnh kịch liệt oanh động làm mất đi tri giác.
Theo giữa không trung nhìn xuống, khu rừng đang im ắng bỗng nhiên vang lên một tiếng nổ mạnh kịch kiệt khiến cho lửa bốc lên thành từng đoàn, mà ở trong căn cứ, đại binh chính là đang luống cuống tay chân lập tức triển khai hành động,nhanh chóng đem lửa dập tắt….
Một sự yên lặng đáng sợ. Không có một tiếng động ngoại trừ âm thanh của chim chóc, côn trùng… - những sinh vật của rừng rậm. Từ trên bầu trời đột nhiên rơi xuống một người mà đằng sau lưng quần áo bị đốt cháy đen nham nhở, rách nát. Hơn nữa, cái mông vì rơi xuống mà đỏ ửng không khác gì gà tây bị nướng chín.
-“A! Cái mông của ta!”. Diệp Tường hiển nhiên là vì cái mông của hắn mà hò hét. Hắn thậm chí đã ngửi thấy mùi thịt nướng truyền tới từ cái mông của hắn, nhưng là hắn không có thời gian để ý nhiều bởi vì hắn đã rất nhanh đụng tới cây cối ở bên dưới…
-“Cạch, cạch, cạch,….” – hắn đã rơi xuống tầng tầng lớp lớp các cành cây rậm rạp dưới khu rừng.
- “ Cạch cạch…”. Hai chân dang rộng sang hai bên, dưới háng Diệp Tường đột nhiên đánh lên một cành cây khô, con mắt hắn lập tức trừng lớn, quát: “A, Không! tiểu Diệp của ta!!!!!!!”. Tiếp theo thân hình hắn nghiêng sang một bên, tiếp tục ôm lấy “ tiểu Diệp” mà bảo vệ. Đau nhức, đau nhức vô cùng. Nước mắt, nước mũi thi nhau chảy ra, tiếp theo sau đó…hắn bất tỉnh nhân sự!!! Trước khi hôn mê hắn còn đang suy nghĩ, tiểu Diệp của hắn sẽ không vì như vậy mà bỏ hắn đi chứ !!!! Tiếp theo sau đó, hắn hoàn toàn mất đi ý thức.
Không biết qua bao lâu sau, Diệp Tường tỉnh dậy, vừa mở to mắt hắn liền nhìn thấy lá cây loang lổ ánh mặt trời trên mặt mình, hắn phải vội vàng giơ tay lên che ánh mặt trời chói chang đang chiếu thẳng vào mình. Diệp Tường không khỏi trì hoãn thở ra một hơi, từ hạ thể truyền đén một trận đau nhức làm hắn không thể không nhếch khoé miệng phát ra tiếng rên rỉ. Hắn rút cục cũng đã hiểu được vì sao lần đầu tiên của phụ nữ lại đau đớn đến vậy, từ nay về sau nhất định phải đối xử ôn nhu với xử nữ, Diệp Tường đã âm thầm thề như vậy.
Diệp Tường chậm rãi ngồi dậy, nhìn xung quanh, nơi đây là một khu rừng có rất nhiều cây tùng? Không, nói chính xác hơn thì đây phải là một khu rừng rậm, một khu rừng rậm nguyên thuỷ. Từ xa truyền lại chỉ có thể nghe thấy tiếng chim hót mà thôi.
Chờ chút nào ! Mặt của hắn càng lúc càng đau nhức, Diệp Tường lập tức đưa tay lên sờ mặt, hắn mơ hồ nhìn thấy máu, Diệp Tường càng cảm giác rõ nét từng cơn đau được truyền đến từ trên mặt của mình. Giơ tay lên sờ sờ mái tóc, Diệp Tường càng cảm giác được hương vị của sự đốt trọi, quần áo bị cháy rách trông không khác tên ăn mày là bao nhiêu cả. Hồi tưởng lại, từng hình ảnh lần lượt hiện lên, đúng rồi, mình vừa mới ở trong trụ sở bí mật, vừa mới chuẩn bị mang tới cho tiến sĩ hộp kim loại màu trắng. Mẹ nó , tiếp theo là nổ tung, rồi tiếp theo sau đó chính mình cái gì cũng không biết!
Đúng vậy! Nằm ở trước mặt Diệp Tường chính là cái kia hộp kim loại màu trắng nói cho hắn biết đó là sự thật. Hắn vội vàng cầm lấy hộp kim loại kia, theo bốn phía của hộp kim loại soi rõ mặt của chính mình. Hắn mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt bị lửa đốt cháy tới xấu không chịu nổi của mình.

-”Không!!”. Diệp Tường tê tâm liệt phế hiểu rõ tiếng thét chói tai sẽ càng hù doạ làm cho đám chim rừng bay đi.
Nhưng hắn thật sự không thể chấp nhận được việc khuôn mặt của mình bị huỷ. Tuy mặt của hắn không được tính là anh tuấn, tuy hắn trước kia luôn cảm thán qua sao mình không đẹp hơn 1 chút, để lúc đó chính mình có thể tự hào đứng trước mặt các cô gái, nhưng mà…nhưng mà là hiện tại, Diệp Tường càng là có cảm giác sống không bằng chết khi nhìn thấy mặt mình như vậy.
-“Vì cái gì, vì cái gì? Mặt của ta, không …ta không cần như vậy. Lão thiên, vì cái gì ngươi không cho ta chết mà lại huỷ đi mặt của ta? Vì cái gì?”. Diệp Tường giống như người mắc bệnh tâm thần hướng lên phía trên bầu trời của khu rừng rậm mà gào thét, nội tâm là không cam lòng cùng thống khổ mà gào thét. Thật khó mà làm cho hắn bình tĩnh trở lại.
Ba giờ. Đúng vậy! Chiếu theo sự tính toán của mình thì hắn đã ở trong rừng này ít nhất ba giờ. Chính là, khu rừng này thật sự là rừng nguyên thuỷ, rộng lớn vô cùng. Cùng với khu rừng hắn từng tới trước kia là không giống với. Hơn nữa hắn càng đi càng cảm thấy nghi hoặc.
Hắn đã trông thấy hà mã phun lửa, rắn nước phun băng…. Sinh vật trong khu rừng này quả thật rất quái dị, hơn nữa những sự vật hiên tượng kia làm cho Diệp Tường ý thức được một việc.
Chẳng lẽ mình xuyên qua? Mà không phải là bị căn cứ bí mật vứt bỏ, đi càng xa, trong nội tâm cái ý nghĩ này càng được nghiệm chứng. Hắn chán nản ngồi ở một gốc cây, dẫm lên một cành cây khô trên mặt đất làm hắn ngây người, hắn nhận ra ở trên tay mình vẫn là cái hộp kim loại duy nhất mà hắn vô tình mang theo cùng xuyên qua. Hắn tạm thời không có hứng thú mở ra xem bên trong có vật gì, cũng không hề có tinh thần. Hiển nhiên hắn đang rất chán chường, uể oải…
Cúi đầu xuống trông thấy khuôn mặt phản chiếu qua hộp kim loại, trong nội tâm hắn tràn tới một hồi run rẩy khó chịu.
-“ Sống sót”. Cắn răng, Diệp Tường âm thầm tự nói với mình như thế. “Nếu ông trời muốn huỷ dung mạo của mình, nhất định là muốn tra tấn chính mình, hừ hừ, chính mình sẽ hết lần này tới lần khác sẽ không tuân theo ý tứ của hắn. Lão tử muốn sống tốt, hơn nữa ở cái thế giới này sẽ càng sống đặc biệt tốt hơn, muốn cho ta thống khổ? Không có cửa đâu!’
-“Trời ạ! Ta rất xấu nhưng là ta rất dịu dàng…” Diệp Tường không trì hoãn thở ra một hơi, cảm thấy nghĩ thông suốt điều ấy trong lòng cũng không còn khó chịu như vừa rồi nữa. Trước kia nếu không phải tự mình nói mình xấu thì các bạn học cũng đã nói như vậy còn gì. Tướng mạo cũng không phải là tất cả, quan trọng nhất là nội tâm, chính mình càng thêm muốn giống như Tiểu Cường, muốn kiên cường mà sống sót.*( chú dế Tiểu Cường )*
Nhớ tới cái hộp kia, Diệp Tường lại tiếp tục đứng dậy đi tiếp, khuôn mặt đã bắt đầu đỡ bực tức hơn. Tại phụ cân khu rừng , hắn có thể tìm thấy một chút thảo dược đơn giản giúp đắp vào miệng vết thương, ngoài dự liệu của hắn là hiệu quả phục hồi của dược thảo ở đây nhanh hơn rất nhiều so với ở trái đất.
Trước mắt, điều mà hắn muốn biết nhất chính là, rút cục tên gọi của thế giới này là gì?
Mà hiện tại, làm cho hắn thống khổ nhất chính là hắn đang rất đói bụng.
Ban ngày hắn không có ăn cái gì, trong bụng hắn hiện giờ đang có hàng ngàn con sâu bò lên tiếng kháng nghị như gõ trống. Hắn đi vài bước,phía trước là một cái ao nhỏ, xung quanh bốn phía là các bụi cỏ rậm, xem ra hắn cũng chỉ có thể trông chờ ở vận khí của mình xem ở trong ao có hay không có cá. Sờ lên bụng của mình, Diệp Tường mang theo cái hộp đi tới bên ao.

Nhưng mà, đang lúc Diệp Tường muốn đứng lên chuẩn bị nhìn xem cái ao kia có cá hay không thì “Hưu!” Một quả tiễn chi ( tên lửa nhỏ )bay qua ngay sát bên tai của chính hắn. Tiếp theo đó là “Đinh!” một tiếng, đâm vào trên thân cây đối diện làm thân cây bị chấn động, rơi xuống vài tán lá. Càng làm cho Diệp Tường cảm thấy thần kỳ chính là, quả tên lửa này chính là do các nguyên tố nước hội tụ lại mà thành, nháy mắt sau đã hóa thành hơi nước, bốc hơi không còn dấu vết.
Diệp Tường muốn xoay người, muốn nhìn xem tận cùng là đang xảy ra chuyện gì, chính là, trong rừng cây lại bay vụt ra ba bốn thủy tiễn nữa.
Diệp Tường tranh thủ thời gian , nhanh chóng cúi gục xuống , lập tức vài miếng thuỷ tiễn từ trên đầu bay vụt qua. Đây chính là muốn lấy mạng người! Diệp Tường ngoan ngoãn, yên lặng bò qua, đẩy bụi cỏ ra xem xét.
Một tiểu cô nương khoảng năm, sáu tuổi, mặc một bộ áo lông da thú, trên đầu là một mái tóc màu vàng óng. Vì là núp ở bên cạnh, không nhìn rõ lắm nên Diệp Tường không thấy rõ được tuổi thật sự của tiểu cô nương ấy.
Cùng cô bé giằng co chính là một con lợn rừng, một con lợn rừng hai đầu, bốn cái răng nanh đối với cô bé kia nhìn chằm chằm, càng làm cho Diệp Tường lo lắng chính là con lợn này một chân đã bắt đầu đào đất , chuẩn bị xung phong.
-“ Phì Phò…!” trong lỗ mũi đầu lợn rừng kia lại là ba, bốn tên lửa nhỏ , độ chuẩn không thể nào tốt hơn được nữa, nhưng làm cho Diệp Tường lo lắng chính là một quả thủy tiễn trong đó đã bắn trúng cô bé kia, cô bé lập tức ôm chặt ngực ngã xuống…
-“Mẹ!”Diệp Tường bây giờ nhìn không nổi nữa , hắn cũng không muốn cô bé này cứ như vậy bị lợn rừng ăn ,hắn tìm xung quanh, quơ đại lấy một thanh gỗ rồi chạy qua.
-“ Chết đi con heo thối!”Diệp Tường cắn răng, sử dụng chút khí lực cuối cùng , dồn hết sức lực vào cổ tay rồi nâng thanh gỗ lên , hung hăng hướng tới bụng của con lợn hai đầu đập xuống.
-“Ô…!” Lợn rừng hai đầu lập tức rống lên một tiếng , đạp chân nhảy loạn, xoay người hướng Diệp Tường bắn ra loạn xạ thủy tiễn ở trong mũi.
-“Phì phò…!” Diệp tường cắn răng né tránh vài cái, đột nhiên lại nâng lên cây gậy lần nữa hướng lợn rừng hai đầu đánh xuống, một gậy, hai gậy ..
“Cho ngươi chết, cho ngươi chết … ” Diệp Tường thở phì phò nằm trên mặt đất, thật may là thủy tiễn mà lợn rừng bắn ra không chuẩn, cùng chính mình tay chân nhanh nhẹn lẩn trốn bằng không chính mình đã bị con lợn rừng hai đầu này giết chết. Nếu việc này truyền đi hắn có thể nào sống?
-“Lạc a!…” Sau lưng truyền tới một tiếng vang , Diệp Tường rất nhanh quơ lấy cây gậy, đột nhiên xoay người, chuẩn bị nện xuống.
Chính là, cây gậy ngừng giữa không trung, chậm chạp không rơi xuống, hóa ra là tiểu cô nương vừa rồi. Giờ phút này nhìn chính diện khuôn mặt, không thể không nói mặt của tiểu cô nương này rất giống baby, làm cho người ta nhịn không được nghĩ muốn mang về nhà sưu tầm. Nhỏ như vậy, xinh đẹp như vậy, lớn lên nhất định sẽ là một mỹ nhân bại hoại (>O


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận