" Sẽ không làm tỷ thất vọng! "
Cả hai đồng thanh đáp lời An Lam Nguyệt.
An Lam Nguyệt lượn lờ phía trên cao, ra hiệu cho cả hai giản ra hai bên với khoảng cách vừa đủ, cô đứng ngay chính giữa, tay giơ lên cao, hô lớn
" Hai bên chuẩn bị... Bắt đầu.... "
" Rầm "
Tiếng " bắt đầu " chỉ vừa hô lên nhưng một âm thanh to lớn đã phát ra, vang vọng cả bốn phương tám hướng. Dư chấn đánh ra xung quanh tạo thành một dư âm lớn lao, rung động cả không khí. Toàn trường thoáng cái im bặt lại, mắt mở to mà quan sát trận đấu. Cố gắng bắt kịp cái tốc độ kinh người kia, nhưng có cố gắng cỡ nào cũng không được vì ngay từ khoảng khắc đầu tiên đã không hề nhìn thấy bất kỳ động tác nào. Thậm chí còn không biết lí do tại sao lúc nãy lại có âm thanh lớn như vậy nữa là.
Nhưng còn đám nhóc thì sao? Chúng theo kịp đấy, tốc độ này đối với chúng miễn cưỡng cũng theo kịp đấy, nhưng tinh thần phải tập trung cao độ vào một trận đấu này mà thôi. Không được nhìn đu nơi khác hay sự chú ý bị dời đến nơi nào khác, thậm chí có tập trung như vậy đi nữa nhưng có những lúc chúng vẫn không bắt kịp tốc độ của cả hai người Hạo Thiên.
An Lam Nguyệt và Lăng Giang Tuyết cùng với Âu Dương Đông thì khỏi nói rồi. Họ có thêt bắt kịp, xem trận đấu một cách cặn kẽ nhất và phân tích hành động một cách chi tiết nhất có thể. Ngoài ra, đám con của Hạo Thiên cũng giống với đám nhóc thôi, cái được cái không. Còn toàn thể những lão sư và người có phận sự hiện diện tại nơi này thì hoàn toàn không thấy gì cả, một chút cũng không. Có thể họ có lv trên 300 cấp đấy, lv xấp xỉ đám con Hạo Thiên đấy nhưng sự nhạy bén và tầm quan sát của họ không bằng nên việc họ không thấy cũng phải thôi.
Lúc này, trên sàn đấu, cả hai lao vào nhau như vũ bão, tiếng leng keng của vũ khí, tiếng da thịt va chạm vào nhau do những cú đấm và đòn đá, tiếng đồ vật đổ vỡ.... Thậm chí cả không gian bao quanh không gian hệ cũng trở nên lúc nóng lúc lạnh, lúc bừng sáng đến chói lóa lúc lại có cảm giác u ám, cô đơn và lạnh lẽo đến từng đường tơ kẽ tóc trên cơ thể mình.....
" Binh "
" Keng "
" Bốp "
" Bịch "
" Rầm "
" Choang "
" Bốp "
" Ư..... "
" Keng "
" Rầm... "
..........
Khói bụi trên sàn đấu mỗi lúc một nhiều hơn, những chỗ mà khói bụi mờ dần sẽ lộ ra những lỗ hỏng, sàn đấu sụp lún, vỡ nát từng mảnh lớn nhỏ khác nhau. Nhưng kỳ lạ là những nơi do Hạo Thiển dựng lớn một chút sức mẻ cũng không hề có.
Lấy ví dụ như nắm đấm đánh xuống nền sàn đấu, tạo thành dư chấn sụp lún xuống nền đấu phamh vi 1 hay 2 mét gì đó, trong đó dính cả phần đất do Hạo Thiên dựng lên nhưng nó lại không hề gì cả. Nhìn xuống cái phần đất lún hình tròn, nhưng lại thiếu mất một phần lún có cảm giác như vầng trăng bị khuyết vậy.
" RẦM "
" A "
Tiếng " Rầm " vừa vang lên thì một tiếng la cũng vang lên theo. Nhưng vì quá tập trung vào trận đấu nên mọi người dường như không hề tập trung vào tiếng la đó một chút gì.
Về phần người la lên, đó là từ chỗ đám nhóc, cụ thể hơn là Thống Trung. Do cả bọn đứng quá gần sàn đấu nên những mảnh đất đá vụn văng đến chỗ họ. Thống Trung bị nguyên cục đá nện thẳng vào đầu sưng một cục to tướng, đỏ chét lên.
Thống Trung vừa ôm đầu xoa xoa vừa oan uổng nói
" Vì sao ta chỉ đứng coi cũng dính chưởng chứ "
Minh Kỳ phì cười nói
" Chắc tại ngươi thường ngày nói nhiều quá nên hiện tại mới bị như vậy chăng?! "
Thống Trung chu mỏ nói
" Nói nhiều thì liên quan gì đến việc ta bị u đầu chứ. Ta nói các ngươi này, chúng ta tốt nhất nên tìm lấy một chỗ xa xa nơi này vào. Có câu " Trâu bò đánh nhau, ruồi muỗi chết ". Trong trường hợp này Thiên ca với Siêu ca chính là trâu bò còn chúng ta là ruồi muỗi đấy. Vậy nên tránh xa xa ra chút thôi "
" Tiểu Trung nói đúng đấy, chúng ta nên đi ra xa xa chút đi "
Mộc Lâm bảo, cả bọn liền phi lên cao mà nhìn xuống.
Suốt nãy giờ, Chu Thuần Anh vẫn xem rất chăm chú, xem đến say mê cùng hưng phấn lạ thường. Một trận đấu tuyệt vời ngang tài ngang sức, không ai nhường ai cả. Ai cũng muốn giành cho mình một sự chiến thăng tuyệt đối, từng chiêu thức đánh ra, sự thay đổi vũ khí liên tục từ súng sang kiếm rồi lại đổi sang dao găm, đánh bằng tay không. Thay đổi liên tục không ngừng nghĩ, và có vẻ như đối với họ thì mọi loại vũ khí đều thông thuộc cả rồi. Họ sử dụng một cách rất nhuần nhuyễn khiến người ta phải ngưỡng mộ không thôi.
Có nhiều người thậm chí không thể theo kịp được hành động của hai người đang đấu kia, nhưng nghe những ân thanh chan chát cứ vang lên khiến họ vô cùng thích thú mà bất giác chăm chú nhìn theo mãi
" Rầm "
" Keng "
" Hự "
Hạo Thiên và tiểu Siêu dừng giữa sàn đấu, đứng trong làn bụi mờ kia. Hạo Thiên cười lạnh, tiểu Siêu đứng đối diện, tay giữ khư khư một thanh kiếm đang giữ chắc lại đường kiếm của Hạo Thiên cũng cười lạnh một cái. Hạo Thiên nói
" Kiệt sức rồi? "
Tiểu Siêu nhếch mép cười nói
" Không hề "
Nhận câu trả lời, Hạo Thiên cười lạnh một cái buông kiếm trở mình nói
" Tốt "
" Keng "
" Bốp "
Thanh kiếm vừa rớt đất, tiểu Siêu đang giữ chặt bỗng nhiên mất đà, trở tay không kịp liền bị Hạo Thiên một đá đá vào ngay bụng văng xa vài mét thì dừng lại. Chống thanh kiếm trên đất, tạo thành một đường kéo dài từ vị trí của Hạo Thiên đến chỗ cậu.
" Phẹt "
Phun ra một ngụm máu, tiểu Siêu nhăn mày nhìn Hạo Thiên đang đứng ở xa xa kia, Hạo Thiên cười một cái, nói
" Sao vậy? Chẳng phải nói còn rất nhiều sức sao? "
Tiểu Siêu không nói nhiều, trở mình dẹp kiếm, ngay sau đó liền một khẩu súng rút ra, nhằm ngay người Hạo Thiên mà bắn tới.
" Pằng "
Hạo Thiên nhanh chóng né tránh đi, cười nhạt nói
" Trò mèo "
Tiểu Siêu cũng bảo
" Trò mèo còn nhiều lắm "
Ngay lúc mà Hạo Thiên vừa né viên đạn, tiểu Siêu đã vòng sang chỗ Hạo Thiên từ lúc nào, ngay lập tức nắm lấy vai Hạo Thiên mà ghì cậu xuống. Nắm tay phải cậu mà kéo vòng ra sau, áp mặt của Hạo Thiên xuống đất, còn mình thì vòng sang ngồi trên người Hạo Thiên, tiểu Siêu cười lạnh nói
" Thua hay không? "
Hạo Thiên cười nhạt, một tay trái chống xuống đất. Lúc này, làn khói bụi đã mờ dần đi, bóng dáng hai người Hạo Thiên lại hiện rs một lần nữa kể từ lần cuối cùng sau chữ " bắt đầu ". Toàn trường nhìn thấy tiểu Siêu đang ngồi đè lên người Hạo Thiên, hai tay giữ chặt lấy Hạo Thiên. Còn Hạo Thiên tay trái đang chống xuống đất, dường như muốn lấy lực cánh tay trái mà chống người dậy.
Toàn trường một vẻ kinh ngạc trước hành động của Hạo Thiên. Ai cũng đinh ninh rằng Hạo Thiên sẽ không làm được, chắc chắn là như thế. Làm sao có thể dùng tay trái mà nhấc cả cơ thể cùng với một người đang ngồi đè lên người mình chứ. Chỉ đang khoa trương quá mà thôi.
Toàn thể cùng đón chờ kết quả, chờ xem hành động của Hạo Thiên có thành công hay không.
Trên sàn đấu, Hạo Thiên vừa chống tay xuống đất, gân xanh trên trán, trên tay liền nổi lên. Tiểu Siêu nhíu mày, cố gắng cùng sức mình mà đè ngược Hạo Thiên xuống. Hạo Thiên gân trên tay càng nổi lên nhiều hơn, cánh tay trái đang cong từ từ thẳng ra, từng chút từng chút một nâng tiểu Siêu lên cao, chống tay mà phóng dậy trên đất. Tiểu Siêu bị một phen hú vía, nhanh chóng phóng khỏi người Hạo Thiên nhưng bị cậu nắm lại mà quăng ra xa. Hạo Thiên thở phù một hơi nói
" Muốn đè ta, đệ còn chưa đủ trình đâu "
Toàn trường một mảnh im lặng như tờ. Không còn lời nào để nói nữa, rốt cuộc có còn là người nữa không vậy? Cái sức mạnh, lực tay khủng khiếp gì đây, bình thường trong trường hợp đó đáng lý sẽ không có sức mới phải chứ? Vì sao lại mạnh như vậy? Ông trời ơi, bất công quá aaaaa....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...