"Aaaaaaaaa"
Hoa Vô Khuyết sau khi vết thương ngoài da đã lành lại, cộng thêm phục dụng đan dược liền có sức trở lại, bất ngờ tỉnh dậy mà la lên một tiếng rõ to, nhìn xung quanh với ánh mắt kinh ngạc.
Đám nhóc đang nói chuyện thì dừng lại, cùng đồng loạt quay sang nhìn, An Lam Nguyệt đang đứng dậy cũng nhìn, chỉ có tiểu Siêu và Hạo Thiên vẫn bất động thanh sắc mà tiếp tục đọc sách.
Hoa Vô Khuyết đập vào mắt đầu tiên là hình bóng của An Lam Nguyệt, cậu lắp bắp nói
"Nguyệt muội? Sao muội lại ở đây, ta đang ở đâu?.... Yêu thú, chúng đâu cả rồi? "
An Lam Nguyệt phủi tay, nói
"Đây là chỗ của chúng ta phía bên kia làn sương. Yêu thú đã bị xử lý hết rồi nên đừng lo nữa, vết thương cũng đã được xử lý xong, hiện tại Khuyết ca hãy đi thay một bộ đồ khác sau đó chúng ta đi ăn một chút để bồi bổ lại cơ thể của huynh"
An Lam Nguyệt lại quay sang Minh Thi, nói
"Tiểu Thi, đệ đưa Khuyết ca tới chỗ tắm rửa đi, cũng ở lại chờ mà đưa người trở lại đây"
Minh Thi liền nói
"Sao lại là đệ? "
An Lam Nguyệt liền nói
"Vì đệ làm người ta bất tỉnh"
Nói tới đây Minh Thi liền im luôn không nói nữa, quay sang nhìn Hoa Vô Khuyết, áy áy nói
"Chúng ta đi thôi"
Hoa Vô Khuyết từ từ đi theo Minh Thi, Hạo Thiên vẫn không để ý tới, đợi đến khi đi khỏi rồi liền nói
"tên Hoa Vô Khuyết này khi không chạy vào đây làm gì? Bên ngoài xảy ra chuyện gì rồi sao? "
An Lam Nguyệt tiến tới ngồi cạnh, nói
"Tỷ không nghĩ vậy. Chắc chỉ vô tình đi hái thuốc rồi lỡ đi sâu vào mới bị yêu thú bắt gặp rồi dí theo mà thôi"
Tiểu Siêu lại nói
"Thế tại sao không tìm đường chạy ra ngoài mà chạy ngược vào trong này làm gì. Chẳng phải ai cũng biết trong này rất nguy hiểm sao? "
An Lam Nguyệt im một hồi, liền nói
"Thì.... tại vì yêu thú nhiều quá, không tìm thấy lối ra"
Hạo Thiên lắc đầu, nói
"Không! Với thực lực của Khuyết ca, nếu ngay từ đầu muốn quay trở ra thì huynh ấy chỉ cần tìm đường ra nhưng nếu bị yêu thú phân tán ra bao vây thì chỉ cần phóng thẳng lên chếm giết vài con trước mặt là có lối ra thôi. Yêu thú lúc nãy lv cũng chỉ mới 200 mà thôi, không quá cao đối với Khuyết ca. Điều này chứng tỏ trước đó đã bị hao tổn mana nên mới không đủ sức để đấu, lại thêm bị dí nhiều ngày nên không còn sức để chống trả nên mới liều mình chạy thẳng vào đây"
An Lam Nguyệt cũng lại nói
"Thế đệ nghĩ có chuyện gì xảy ra cơ chứ? "
Hạo Thiên lắc đầu, ý bảo không biết.
Một lát sau, Hoa Vô Khuyết với toàn thân sạch sẽ đã quay trở lại. Hạo Thiên nói
"Ca ngồi xuống đây đi"
Hoa Vô Khuyết tiến tới chỗ Hạo Thiên chỉ, là nơi đối diện với cậu. Hạo Thiên lúc này liền hỏi
"Sao ca lại chạy vào đây? "
Hoa Vô Khuyết liền giải thích
"Khoảng 10 ngày trước, ta đi về phía doanh trại của Đường tướng quân, tới nơi lại thấy bên ngoài có kẻ lấp ló theo dõi nên liền chạy ra chặn bắt nhưng lại để tên đó biết được mà chạy thoát. Ta quyết không để thoát nên liền đuổi theo, trên đường còn đánh nhau rất nhiều trận, đến ngày thứ 5 thì không biết từ lúc nào lại chạy vào đây đến khi phát hiện ra thì đã không còn dấu vết của tên đó nữa. Định hướng quay trở về liền bị bầy yêu thú tấn công, ta cũng không còn sức đâu nữa mà đánh với chúng nên mới phải chạy thẳng vào đây. Cứ ngỡ đuổi hết ngày chúng sẽ nản mà bỏ đi ai ngờ đâu sức chúng lại khỏe đến nỗi dí theo ta đã 5 ngày rồi, ngày thứ 10 này mới chạy đến trước làn sương. Định nhờ đó mà đánh lạc hướng bầy yêu thú, ai biết đâu chạy vào lại như có lực kéo ta đi, làm ta quay ngược trở ra vị trí cũ. Sau đó ta không biết gì nữa vì có một yêu thú văng thẳng vào người ta khiến ta bất tỉnh"
Nói đến đây, nhóm Hạo Thiên lại hướng mắt về phía Minh Thi, cậu lập tức quay mặt đi nơi khác. Giả vờ như mình chưa nghe thấy gì cả, chưa từng nghe thấy gì cả đấy. Hạo Thiên liền hỏi
"Thế ca có phát hiện gì đặc biệt trên người hắn ta không? "
Hoa Vô Khuyết nhăn mày, nhớ lại quá khứ, sau một hồi liền nói
"Hình như trên cổ có hình xăm đầu cọp đen thì phải!?"
Lại là hình xăm đầu cọp đen, Hắc Hổ, có vẻ như các ngươi rất nôn nóng muốn trả thù. Lại dám trực tiếp đến thẳng doanh trại của cha ta mà theo dõi, để ta gặp các ngươi rồi thì tất cả không chỉ có chết mà sẽ hóa thành tro.
Hạo Thiên gật đầu, nói
"Đó là Hắc Hổ tông, một tên đệ tử quan trọng nào đấy lúc trước bị đệ giết nên chúng tìm cách trả thù. Cũng là tông môn đã giúp đỡ cho Lisanet tấn công nước ta."
Hoa Vô Khuyết hơi nhăn mày
"Hắc Hổ tông? Tông môn cư trú ở vùng sa mạc của Lisanet, chúng vì cái gì bây giờ lai xuất hiện? Từ trước đến nay chẳng phải luôn ẩn mình sao, sao bây giờ lại xuất hiện lên phù trợ cho nước Lisanet rồi? "
Hạo Thiên lắc đầu, nói
"Ta cũng không biết nữa. Trước mắt thì khoảng 2 tháng nữa chúng sẽ tấn công học viện Hoàng Long đấy, chúng bảo sẽ giết đệ để trả thù cho đệ tử kia."
Hoa Vô Khuyết kinh ngạc
"Chúng vậy mà dám kéo sang nước ta. Không được, ta phải mau chóng quay về thông báo"
Hạo Thiên nói
"Không có gì. Đệ còn đang mong chúng đến sớm hơn đây, đệ muốn xem xem chúng có thực lực như nào mà lại dám ngang nhiên lớn miệng như vậy! "
Hạo Thiên nói đến đây, khuôn mặt lộ rõ vẻ khát máu, khao khát muốn giết người hiện ra khiến tất cả nhìn thấy mà sợ hãi. Lại khẽ nhắm mắt, đến khi mở ra đã quay lại vẻ mặt bình thường, quay sang nói
"Tử Kiệt, ngươi đi theo đám nhóc xuống phòng bếp làm vài món đem lên đây đi"
Tử Kiệt gật đầu, đám nhóc vui vẻ dẫn đường cho Tử Kiệt. Trong phòng hiện tại chỉ còn lại 3 người Hạo Thiên, huynh đệ Ninh Dịch và Hoa Vô Khuyết mà thôi. Hoa Vô Khuyết lại nói
"Thiên đệ, chúng ta đây là đang ở nơi nào? "
Hạo Thiên nói
"Một nơi mà ca không bao giờ biết được! "
Hoa Vô Khuyết nghe được, ý nghĩa thực sự của câu nói là " ca không biết sẽ tốt hơn ". Hoa Vô Khuyết gật đầu, lại nói
"Vậy sắp tới đệ định làm gì? Nghe Đường tướng quân bảo đệ đi hái thảo dược 1 tháng sau sẽ quay về, hiện tại thời hạn 1 tháng sắp hết rồi, đệ có định quay về không? "
Hạo Thiên gật đầu, nói
"Đệ có việc ở doanh trại của cha, mấy ngày nữa sẽ quay về thôi. Ca định ở đây đến khi nào, muốn về chung với chúng ta hay là sẽ quay về ngay sau khi ăn xong? "
Hoa Vô Khuyết suy nghĩ một hồi, liền đáp
"Nếu đệ không đuổi, ta sẽ ở đây đến khi nào đệ về ta sẽ về chung"
Hạo Thiên cười cười, nói
"Nếu ca thích thì hãy cứ ở lại, dù sao ca cũng là biểu ca của ta mà. Sao lại đuổi cơ chứ! "
Hoa Vô Khuyết lại cười, nhìn An Lam Nguyệt đắm đuối, nói
"Nguyệt muội, lâu rồi không gặp lại càng đẹp hơn nha"
An Lam Nguyệt bễu môi, nói
"Hừ, nãy giờ nói chuyện chẳng ngó ngàng gì tới người ta. Bây giờ lại quay sang khen đẹp, muốn lấy lòng ai đây"
Hoa Vô Khuyết liền cười nói
"Đương nhiên là lấy lòng tiểu Nguyệt rồi, ha ha ha"
Hạo Thiên và tiểu Siêu mỉm cười nhìn, An Lam Nguyệt không hiểu vì sao mình phải ngại, lại còn đỏ mặt nữa, tim lại thoáng lỡ nhịp, không biết mình bị gì a, sao lại như vậy nhỉ. Chắc là nhiều ngày không ăn nên mới như vậy thôi. An Lam Nguyệt "hừ" một tiếng, nói
"Tử Kiệt xong chưa nhỉ, đói quá đi mất"
Tiểu Siêu cười nói
"Tử Kiệt đi mới chỉ 10p thôi, sao lại nhanh như vậy được cơ chứ"
An Lam Nguyệt phồng má, nói
"Đệ còn nói nữa, đã hơn nửa tháng rồi chưa ăn gì cả, đói chết đi được"
Hoa Vô Khuyết kinh ngạc nhìn Hạo Thiên với tiểu Siêu, nói
"hai đứa làm gì mà để muội ấy lâu như vậy rồi không ăn? "
Hạo Thiên mỉm cười nói
"Chúng ta bế quan hơn nửa tháng rồi, mới ra hôm nay thôi. Tỷ ấy cũng không phải là quá đói đâu, người tu luyện chúng ta bỏ đói 1 năm cũng không chết đâu a"
An Lam Nguyệt hất mặt sang một bên, nói
"Nhưng hiện tại ta đây là rất đói, đệ có ý kiến không? "
Hạo Thiên bất lực, những lúc như này thì không nói nhiều với Nguyệt tỷ làm gì, càng nói tỷ ấy càng làm tới, sẽ nói những câu vô lý và không được cãi lại tỷ ấy. Thôi thì mình im luôn cho rồi, Hạo Thiên nói
"Được được, tỷ tỷ lúc nào cũng đúng cả đấy! "
An Lam Nguyệt nhân tiện ngồi kế bên đưa tay xoa đầu Hạo Thiên, nói
"Tốt, đệ đệ như vậy có phải ngoan hơn không! "
Khoảng 1 canh giờ sau, Tử Kiệt cùng đám nhóc bưng đồ ăn lên, mùi đồ ăn bay thơm phức, nghe mùi thôi đã muốn ăn liền rồi. Tử Kiệt vui vẻ bưng món cuối cùng lên, đặt xuống bàn, nói
"đã đủ rồi đây. Mọi người cùng ăn thử xem thế nào!? "
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...