Siêu Việt Tài Chính
Vừa nói Phùng Kiếm Hoa vừa tiếp tục bỏ giả làm cho Chung Chí Viễn không biết nói gì hơn những lời của Phùng Kiếm Hoa thật sự không phải không đúng.
Những lời này nếu đặt ở hắn thì cũng sẽ giống như vậy. Hết cách Chung Chí Viễn không còn một mặt ta đây người thân cận của Lâm Dương thay vào đó còn không nói lý.
Cái bản số để biết người nào hoặc công ty nào bỏ giá bị hắn đưa tay giành lấy từ Phùng Kiếm Hoa.
- Ông trả đây!
Phùng Kiếm Hoa không lo chuyện bị loạn hắn đưa chân đạp lấy Chung Chí Viễn chủ yếu dành lại cái tấm bảng của mình. Hành động của hai người thật sự nổi bật làm cho nguyên căn phòng chú ý không ít. Ngay cả Lưu Chính trên sân khấu thấy tràng diện hỗn loạn như thế buộc phải dùng búa gõ lên miếng gỗ dồn dập để ổn định lại tình hình.
“ Cộp Cộp Cộp.”
- Trật tự! Trật tự! Hai người kia làm gì đấy! đây là buổi đấu giá chứ không phải sàn đấu của hai người có muốn làm gì thì ra ngoài làm..
- Hắn không cho tôi bỏ giá. Tên này muốn phá buổi đấu giá.
Lời của Phùng Kiếm Hoa làm cho mọi người chú ý không ít. Lâm Dương với Lâm Đồng mặt đen lại. Họ không nghĩ được Chung Chí Viễn lại làm ra cái việc lộn xộn này. Nhưng trên tay hắn thấy rõ đang cầm lấy bản số thứ tự đấu giá của Phùng Kiếm Hoa.
- Anh kia trả lại bảng cho người ta. Anh định phá hoại. Bảo vệ đâu lôi người này ra ngoài.
Lưu Chính nhìn sơ cũng biết nội tình. Việc Chung Chí Viễn đến bên Phùng Kiếm Hoa nói rõ đám người Lâm gia muốn để cho Phùng Kiếm Hoa không thêm giá với mấy công ty nữa. Nhưng tên này cứ khăn khăn bỏ giá trong lúc đang nói chuyện nên buộc Chung Chí Viễn phải ra hạ sách.
- Không tôi nghi ngờ hắn không có đủ tài chính mà bỏ giá bừa.
Tìm ra cái cớ để mình không khỏi mất mặt Chung Chí Viễn lập tức nói ra câu này. Hắn thấy nếu như dựa vào công ty của Phùng Kiếm Hoa sẽ không bao giờ đủ tài sản để đấu giá mấy công ty ở đây.
Nhưng hắn nào biết để chuẩn bị cho chuyến đi này Thiếu Kiệt đã giúp cho Phùng Kiếm Hoa làm một cái đại diện ủy quyền có phần đủ điều kiện đến đấu giá tầm mười công ty riêng lẽ.
- Tôi mà không có đủ tài chính sao. Ông nên biết tôi đại diện ai. Đây là giấy thống kê tài sản của người tôi đại diện. Các ông mắt chó nhìn người thấp nên biết không ai ngu không có tiền mà đến đây. Đây là séc hai mươi tỷ trong quyền hạn lưu động của tôi. Ông nói tôi không đủ tiền đấu giá sao. Ông mới là người không đủ tiền đấy.
Những người ở đây không xa lạ gì với việc nhìn thấy những tấm séc trị giá như thế này. Học cũng biết rõ đẳng cấp được phân chia của những tấm séc ra sao. Đối với việc có những tấm séc ghi giá trị bình thường nó thường được ngân hàng sử dụng.
Việc những tấm séc có quyền hạn chi trả số tiền cao hơn được làm khá đẹp mắt bởi những tờ giấy nó sử dụng không phải màu trắng bình thường mà một màu vàng như những giấy bìa cứng. Nó được in nổi với tên ngân hàng cung cấp ra tâm séc đó.
Thiếu Kiệt với số tiền của hắn trong ngân hàng hiện tại sau khi làm rõ hết tất cả các khoản thu chi hắn cũng có thể cấp được một cuốn séc ký tên như thế. Nhưng ít khi vận dụng vào việc gì lớn. Nên Thiếu Kiệt cũng không thường dùng.
Việc đưa cho Phùng Kiếm Hoa số tiền lớn như thế vì Nhã Oanh không thể nào đủ tuổi để có thể chi tiêu khoản tiền được ghi trên séc. với một thân phận khác Thiếu Kiệt hắn có quyền lưu động số tiền lớn như thế này. Nhưng người cầm nó để có thể đổi ra tiền mặt phải có đủ chức năng quyền hạn công dân đúng hơn là phải đạt mười tám tuổi.
Lời nói phách lối của Phùng Kiếm Hoa cộng với việc hắn cầm trên tay tầm séc đã nói rõ vấn đề cần thiết. Những người bên dưới bây giờ nhìn lấy Chung Chí Viễn. Hắn thật sự không nghĩ đến việc Phùng Kiếm Hoa lại đem theo bên mình một tấm séc giá trị cao như thế.
Vì đa số những người ở đây đều sử dụng chuyển khoản và chắc rằng họ sẽ không bao giờ đem tiền mặt thậm chí chính họ cũng không ký một tờ séc mệnh giá lớn như thế.
- Sao bây giờ tôi có tiền đấy ông thì sao. Ông đừng quên ở đây ai cũng có thể chuyển khoản, tôi cũng làm được nhưng tôi nghi ngờ tài khoản của ông thật không đủ tiền để đấu giá ở đây đấy. Không có tiền mà bày đặt. Cạnh tranh không nổi thì đừng tham gia
Lời của Phùng Kiếm Hoa như đánh lên mặt của Lâm Dương với Lâm Đồng. Họ hiểu tài chính mình bao nhiêu. Cũng không ngờ đến Thiếu Kiệt lại giao cho Phúng Kiếm Hoa nhiều tiền như thế.
Nói đúng ra thì đây cũng không phải Thiếu Kiệt đưa cho Phùng Kiếm Hoa một cách đơn giản chi để phòng ngừa. Mặt khác những số tiền này từ việc Phùng Kiếm Hoa hắn thao tác từ số lượng hơn ngàn người nhân viên của mình mà ra.
Đối với số tiền này Thiếu Kiệt cũng chưa cần vận dụng đến mới tạm thời cho Phùng Kiếm Hoa bảo quản. Hắn cũng không dám sử dụng vì tình huống như thế này nên mới xin Thiếu Kiệt đem theo để đấu giá. Hắn sợ nếu tung hỏa mù mà không có người cạnh tranh hắn phải trả tiền.
Nhưng giữa đường Nhã Oanh đã thao tác để cho Lâm gia phải đấu giá các công ty này về cho Thiếu Kiệt. Để đổi lấy những bằng chứng bất lợi của con Lâm Dương và kết nối quan hệ với Thiếu Kiệt, Họ phải chấp nhận đánh đổi để có được một mặt hảo cảm ở bề mặt nổi không phải công khai những thứ cơ sở ngầm đã làm.
Ngay lúc này âm thanh của chiếc búa của Lưu Chính lại vang lên.
“ Cộp, cộp, côp ”
- Tất cả im lặng nào này anh kia người ta đã đưa ra được tài chính của mình. Nếu anh còn muốn đấu giá thì vui lòng ổn định lại vị trí của mình bằng không tôi sẽ mời anh ra khỏi đây. Xem như anh cố tình phá rối.
Lời của Lưu Chính vào lúc này xem như một bậc thang nể mặt nhóm người Lâm gia trong khán phòng lấy lại một chút thể diện. Được Lâm Dương đưa mắt ra hiệu cho mình không cần làm gì nữa. Chung Chí Viễn bộ dáng căm tức nhìn Phùng Kiếm Hoa.
Hắn thật sự nuốt cục tức này không trôi bởi vì chưa bao giờ hắn bị người khác khinh thường như thế này. Trước khi ngồi xuống Chung Chí Viễn cũng không quên để lại một câu đe dọa với Phùng Kiếm Hoa.
- Hi vọng ông biết mình đang làm gì. Đừng để sau hôm nay phải hối hận.
- Ông không cần phải lo tôi biết mình cần phải làm những gì. Còn nữa nếu ông đủ bản lĩnh thì cứ làm. Tôi sẽ không ngại thao tác một chút. Có thể tôi chỉ là một người không đáng gì. Nhưng xem ra tôi vẫn còn tác dụng khá lớn.
Phùng Kiếm Hoa bây giờ cũng đáp trả lai Chung Chí Viễn. Hắn cầm lại cái tấm bảng đấu giá của mình. Ngồi xuống ghế của hắn không quan tâm đến Chung Chí Viễn nữa.
Công Toại bây giờ thấy tình hình có vẽ không ổn lắm nên nói với Nhã Oanh.
- Có cần để ông ta không cần thao tác nữa không? Anh chỉ sợ nếu tiếp tục thì sẽ gây ra bất ổn đấy.
- Cứ đợi xem sao. Nếu tình huống không ổn thì nhắc nhở hắn một chút. Em nghĩ ông ta cũng không ngốc sẽ biết mình phải làm việc gì lúc này.
Nhã Oanh bây giờ lên tiếng đáp lại lời Công Toại. Dù thấy hiện giờ Phùng Kiếm Hoa sau khi gây náo loạn như thế cũng làm một số người chú ý nhưng tất cả việc hắn làm cũng như ra giá cho toàn bộ các công ty sẽ được người khác thừa nhận.
Phùng Kiếm Hoa nắm trong tay tấm séc nên chắc chắn sẽ không có ai nghi ngờ hắn bỏ giá khống nữa.Vì những công ty kia với giá trị tấm séc của Phùng Kiếm Hoa nếu thao tác đấu giá tốt có thể sở hữu một hai công ty trong tầm giá cho phép.
Chung Chí Viễn ngồi xuống bên cạnh Lâm Dương lên tiếng nói với hắn.
- Xin lỗi ngài tên này tôi không đối phó được. Hắn như con chó căn càng vậy hắn nói phải đem về những công ty này cho Thiếu Kiệt để cho cậu ta thấy năng lực của hắn. Dù tôi đã cố nói nhưng không được, đành phải ra hạ sách này.
- Không sao! Giờ thì bằng mọi cách phải thu về những công ty này. Thiếu Kiệt hắn đã đưa số tiền lớn như thế cho Phùng Kiếm Hoa thì chắc chắn thằng nhóc thật sự nhắm đến những công ty này. Trước đây chỉ sợ chúng ta bị lừa dối. Giờ xác định được chắc chắn dù có trả giá cao hơn chúng ta cũng phải lấy về.
Lâm Dương chưa kịp lên tiếng thì Lâm Đồng ở bên cạnh đã nói rõ suy nghĩ của mình, Lâm Dương bây giờ cũng trầm từ suy nghĩ một chút rồi gật đầu đồng ý với suy nghĩ vừa rồi.
- Xem ra bắt buộc chúng ta phải làm việc này rồi. Thằng kia nó muốn nâng giá thì cứ nâng chúng ta lấy giá trị cao nhất để mua Thằng nhóc Thiếu Kiệt sẽ thông qua Nhã Oanh sẽ biết chúng ta bỏ ra cái giá lớn như thế nào để chấp nối quan hệ với cậu ta.
Chung Chí Viễn bây giờ mới lo lắng lên tiếng nói với Lâm Dương và Lâm Đồng.
- Nhưng chỉ sợ cái giá quá cao. Chúng ta thật sự không đủ nguồn tài chính cần thiết. Nếu nằm trong khoản không nhất định thì sẽ ổn hơn. Nếu hắn cứ kiên quyết như thế này sợ rằng không tốt lắm.
- Lâm Dương, Chung Chí Viễn nói đúng đấy tài chính quá lớn cũng không ổn đâu ông xem tự mình đi nói với Nhã Oanh để cô ta cho hắn ngồi yên một chỗ thì tốt hơn.
Lâm Đồng bây giờ mới nói một câu với Lâm Dương. Hắn thấy việc kềm chế lại một chút tài chính sẽ là đối sách tốt hơn. Dù biết những khoản ngân sách này chỉ cần Lâm Dương giải ngân được toàn bộ các dự án của mình sẽ có tiền bù vào thất thoát hôm nay. Nhưng thời gian giải ngân không phải muốn có tiền sẽ có như ý họ. Cái này cần thời gian dài cùng tiến độ của từng hạn mục được đặt ra cho dự án.
“ Cộp Cộp Cộp ”
- Nãy giờ có chút việc không ổn cho lắm chúng ta tiếp tục. Công ty trách nhiệm hữu hạn OPQ thuộc về người vừa bỏ giá sau cùng.
Lưu Chính lại tiếp tục với âm thanh của chiếc búa cùng với lời nói tiếp tục buổi đấu giá. Cùng với đó là đưa ra kết quả của công ty đấu giá khi họ bị cắt ngang bởi hành động của hai người Chung Chí Viễn và Phùng Kiếm Hoa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...