Siêu Việt Tài Chính
Khi Màn đêm buông xuống Ngọc Châu về lại với dáng vẻ của nó, Đường phố lên đèn những ánh đèn của các quán xá phản chiếu xuống mặt đường, đâu đó vẫn còn những góc khuất không ánh đèn, dường như nơi đó cho thấy được một khoảng không gian trầm lắng của một Ngọc Châu sau một ngày dài hối hả.
Thành phố này đang ngày càng phát triển những quan xa thâu đêm ngày càng mọc lên ở những trung tâm như thế này. Nó cũng kéo theo không ít phiền phức cần thiết. Khi sự phát triển nhanh chóng đi kèm với nó là những thứ khu vui chơi giải trí mọc lên thì việc những tệ nạn kèm theo vẫn không thể thiếu.
Nhã Oanh cùng với nhóm người của mình rời khỏi khách sạn vào buổi tối như thế này cũng không ai nói gì, đơn giản với những nơi như khách sạn nhà hàng thời điểm càng về khuya họ càng có nhiều doanh thu hơn. Cò khách sạn hoạt động về đêm chỉ nhắm vào những cậu ấm cô chiêu sáng ngủ tối thức để tham gia tiệc tùng ở những quán bar, nhà hàng nhiều vô kể
Việc Nhã Oanh với người của mình có rời đi vào lúc đêm tôi như thế nào để tham gia vào các cuộc vui được tổ chức đâu đó trong vài nơi của Ngọc Châu cũng là việc bình thường.
Nhã Oanh cùng với người của mình cũng không biết đi nơi nào mới đúng thật sự tốt. Họ muốn đi dạo một vòng Ngọc Châu như nên chỉ đi bằng taxi hay các phương diện khác thì cũng không mấy thú vị. Phải bước ra khỏi khách sạn một lúc lâu đi dạo bất định trên đường Nhã Oanh mới lên tiếng nói với mọi người.
- Thật chứ không có người để dẫn đi các nơi cần thiết giờ cùng không biết nên đi đâu mới được. Nếu cứ đi vòng vòng như thế này thật sự không tốt cho lắm.
- Đi dạo buổi tối ở Ngọc Châu mát thật, nhưng quan trọng Nhã Oanh em muốn đi dạo như thế nào nếu đặt điểm du lịch không thì giờ này cũng đã đóng cửa từ lúc nào, còn nếu những khu ăn uống vui chơi về đêm thì em hình như không phù hợp
Công Toại nhìn Nhã Oanh cười cười. Với độ tuổi của cô cũng không thể nào phù hợp với những nơi như quán bar thâu đêm ồn ào náo nhiệt mà cho dù có hắn cũng sẽ không để cô đi. Vì nơi đó thật sự dễ phát sinh chuyện không đáng có.
- Như thế thì chán chết. Ấy không phải còn có Lưu Chính sao gọi ông ta ra để ông ta làm hướng dẫn viên đi đâu đó buổi tối chắc chắn sẽ được.
Nhã Oanh bây giờ nảy ra một ý tưởng, cô thấy nếu lôi theo cả Lưu Chính thì sẽ có người hướng dẫn viên miễn phí và cũng không phải lo lắng đến vấn đề khác vì có gì Lưu Chính sẽ đứng ra can thiệp.
- Cách này cũng được. Nhưng giờ đã tối rồi không biết gọi ông ta ra có được không thôi.
- Cứ gọi thử biết đâu lại được.Với lại không phải ông ta nói đến Ngọc Châu thì ông ta sẽ không để nhóm người mình thiệt thòi sao. Chỉ là đi dạo một buổi tối thôi mà có gì đâu.
Công Toại cũng thấy cách này khá tốt nhưng trời Ngọc Châu càng về khuya hắn thấy nếu gọi Lưu Chính tới thì dường như làm phiền quá. Nhưng khi nghe Nhã Oanh nói Lưu Chính đã hứa hẹn với Thiếu Kiệt thì hắn cũng lưỡng lự một lúc làm Nhã Oanh nhíu mày một cái chụp lấy cái điện thoại trên tay Công Toại.
- Anh không gọi thì để em gọi. gần đây có cái nhà hàng nào đó ghé vào đó gọi món cho mọi người luôn, sẵn dịp chúng ta đợi Lưu Chính đến cũng dễ hơn.
Nhã Oanh kiếm số điện thoại của Lưu Chính nhưng cô vẫn chưa gọi, nhìn về một nơi phát ra ánh đèn sáng cả một khu vực mặt đường, nơi đó có một nhà hàng dường như nó không đóng cửa phục vụ quá sớm.
Công Toại cùng mọi người cũng nhìn theo hướng Nhã Oanh đã thấy, họ bất giác gật đầu. Họ hiểu rằng nếu không có một vị trí cụ thể thì ngay cả họ có gọi cho Lưu Chính thì cũng không thể nào ông ta tìm được họ đang ở đâu trong cái thành phố đông đúc này.
Bước đến trước cửa Nhà Hàng nhìn địa chỉ trên đó Nhã Oanh ngay lập tức gọi điện cho Lưu Chính điện thoại vừa gọi đi với chỉ hai tiếng chuông của cuộc gọi được nối. Bên kia điện thoại âm thanh của Lưu Chính đã vang lên.
- Có chuyện gì thế Công Toại? Bên đó xảy ra chuyện gì?
Lời nói cho thấy sự khẩn trương của Lưu Chính bên kia. Hắn thật sự lo lắng vì với việc Nhã Oanh vừa đến Ngọc Châu đã phát sinh chuyện không may, Hắn không muốn cuối ngày lại nghe một tin tương tự như thế nữa. Nên gấp gáp là điều hiển nhiên phải có của hắn lúc này.
- Cũng không có việc gì. Cháu với mọi người muốn đi bộ tham quan một số nơi của Ngọc Châu nhất là khi thành phố về khuya như thế này. Nhưng bên người lại không ai thông thuộc Ngọc Châu nên định nhờ chú giúp. Nếu thấy không tiện thì thôi vậy.
Nhã Oanh giọng nói nhỏ nhẹ truyền đạt một cách khéo léo những gì mình muốn nói cho Lưu Chính nghe. Cô chắc rằng với việc mình nói những lời như thế sẽ đạt được mục đích của chính mình.
Lưu Chính khi nghe những lời nói của Nhã Oanh cũng thở phào nhẹ nhõm ích nhiều với việc xảy ra chuyện với việc việc chỉ cần đi dạo buổi tối quanh Ngọc Châu thì mọi thứ khác nhau một trời một vực nên không quá khó để cho Lưu Chính từ chối điều này.
- Được chứ. Chú bây giờ cũng vừa mới xong việc. Đi dạo một vòng quanh Ngọc Châu buổi tối chắc chắn sẽ vui hơn nhiều chứ. Hiện tại cháu đang ở nhà khách sao để chú đi qua đó.
- Như thế tốt quá nhưng hiện tại cháu cùng mọi người không ở nhà khách, Giờ đang ở một nhà hàng gần đó để cháu nhắn tin địa chỉ qua cho chú đến rồi cùng nhau ăn tối luôn
Nói rồi Nhã Oanh không ngại cúp máy thay vào đó là những ngón tay di chuyển trên điện thoại tạo ra một tin nhắn gửi đi rồi tắt máy. Công Toại đợi cho cô nhắn tin xong mới cười cười nói.
- Mọi chuyện xong rồi thì chúng ta vào tôi mọi người đã sắp xếp bàn ghế xong rồi.
Nhã Oanh lúc này cũng gật đầu đi vào bên trong nhà hàng, Ngồi xuống bàn nhìn qua mọi người bao gồm cả Trịnh Hòa với Công Toại cô khá ngạc nhiên khi mà một nhân viên phục vụ đứng cạnh họ dường như đang chờ gì đó.
Công Toại bây giờ mới nói với cô.
- Bọn họ không dám gọi món đợi em gọi đấy.
Trịnh Hòa và nhóm người của mình nhìn Nhã Oanh có chút giả vờ. Thật sự giống như Công Toại nói dù họ đã là nhân viên của Thiếu Kiệt nhưng để đủ can đảm vào Nhà Hàng tự tin gọi những món ăn đắt tiền thì họ vẫn chưa thật sự dám.
- Mọi người đều là người nhà. Cứ muốn ăn món nào thì gọi chứ cần gì phải đợi chờ như thế. Em Xem mọi người gọi món gì thì cứ ghi lại. Những món nào ngon thì em cứ giới thiệu họ nếu được thì đem lên. Xem coi mỗi một phần bao nhiêu người ăn cứ tính số người ở đây mà chia ra.
Vừa nói với mọi người của mình Nhã Oanh quay sang nói với người phục vụ đang đứng đợi chờ. Vốn người phục vụ vẫn tưởng rằng người chủ sự lần này là Công Toại, Nhưng khi thấy cả người mà cô cho là người làm chủ buổi tiệc lại không phải mà là một cô bé cũng không lớn vừa còn là thiếu niên.
Người phục vụ lúc này có chút bất ngờ đứng sững ra một lúc rồi mới vội vàng đi lấy một số thực đơn đem đến chia ra toàn bộ những người đang trong bàn. Hắn cũng gọi thêm vài người nữa đến cùng để ghi món ăn mà phục vụ. Trịnh Hòa sau khi gọi món xong cũng rời khỏi bàn tiến vào nhà vệ sinh để rửa mặt.
Nhanh chóng những món ăn của nhà hàng được lựa chọn thành rất nhiều món. Những người nhân viên phục vụ được gọi đến để tiếp đón một bàn nhiều người này của nhóm Nhã Oanh, Trịnh Hòa và nhóm của mình cũng biết hiện tại công việc của họ là gì nên cũng không dám gọi bia hoặc rượu để uống.
Nhưng chỉ với nước lọc và nước ngọt có gas không thì một bàn với số lượng người đông như của Nhã Oanh cũng khiến cho nhân viên phục vụ phải mệt mỏi.
Khi mà mọi người đang vui vẻ đợi chờ những món ăn uống của mình thì người phục vụ ghi lại những món ăn ra quầy để cho thu ngân nhập vào máy tính tiền. Khuôn mặt không mấy vui vẻ hắn lầm bầm làm cho người phụ nữ ngồi trong quầy thấy thế lên tiếng hỏi.
- Cái gì mà em lầm bầm thế cậu em. Khách thôi mà họ cũng không uống bia hay rượu gì đâu chắc chỉ đến ăn khuya rồi về thôi.
- Thật tình thấy sắp được về rồi. Tưởng sao vào một đống người như thế này cũng may là bán được thêm một ít hải sản. Chị để thằng nào lát canh quán đi, em phải qua kia rồi, bên bếp làm đồ ăn xong cho anh Tài là em đưa người đi đấy. Mấy món chị bảo làm tới giờ mới gần xong.
Vừa than thở vừa vui vẻ nở nụ cười nói với người phụ nữ đã nói chuyện với mình hắn cười cười nói. Người phụ nữ bây giờ cũng liếc hắn một cái rồi đáp lại.
- Biết rồi ông tướng. Nhưng công nhận thằng cha đó cũng phiền thật không đến bên chỗ mình lại bắt đem gái qua bên đó mới chịu. Làm phải tốn công tốn sức của mình. Con nhỏ đó đang trong phòng, Lát nữa đưa con nhỏ đó đi nhớ canh chừng cẩn thận.
- Chị lo quá ông Tài đó cũng đâu để bên mình thiệt thòi đâu chỉ cần con nhỏ này biết điều một chút. Lát nữa nó làm tốt thì không sao, nhưng mà không làm tốt thì mình cũng nói được nó lần đầu lại nơi xa lạ. Đỡ hơn là để thằng cha đó làm ở chỗ mình, không khéo hắn lại chê lên chê xuống. Phải công nhận một điều con nhỏ đó đúng ngon thật.
Người phục vụ này vừa nói chuyện với người phụ nữ âm thanh chỉ vừa đủ hai người nghe thấy, nhưng câu chuyện lại lọt vào tai của Trịnh Hòa, bởi nơi đám người Nhã Oanh ngồi từ trong nhà vệ sinh đi ra lại phải đi ngang qua quầy thu ngân. Dù khoảng cách không gần nhưng hắn vẫn nghe được đại khái về một số vấn đề. Đôi hàng chân mày đanh lại trong đầu Trịnh Hòa thoáng lên một ý nghĩ.
“ Mẹ cái quán này lại là địa điểm nơi trung chuyển gái gọi hay sao?”
Siêu Việt Tài Chính
Tác Giả: Diệt Thiên
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...