Siêu Việt Tài Chính

Lâm Phong nhìn vào cái danh thiếp của Võ Chí Thanh biết rằng chuyện này hắn có giữ người cũng không được bèn giả vờ cười cười nói.

- Đâu họ chỉ cần làm các thủ tục là được. Chúng tôi chỉ làm thủ tục hành chính theo đúng nghĩa vụ thôi.

- Như vậy tôi cám ơn. Những lời khai được lấy hôm nay có thể sẽ là bằng chứng quan trọng trước tòa hi vọng những bằng chừng này sẽ được ông cung cấp khi chúng tôi tố tụng dân sự đối với công ty vận tải và bộ phận an ninh sân bay

Lâm Phong nghe Võ Chí Thanh nói như thế cũng không có gì là lạ, Bổn phận của luật sư là như thế hắn cũng không nói được gì. Lâm gia có tiến hành các việc như thế nào thì hắn cũng không lo lắm. Đơn giản vì hắn chỉ làm việc theo trách nhiệm của mình không ai nói được hắn trong chuyện này. Có trách thì tránh đám người mà Lâm gia làm chuyện này không nghĩ đến việc bị đối phương lật lại thì tự mình mà cảm nhận.

- Không sao việc này tôi hiểu rõ những người còn lại bên phương diện an ninh của sân bay và những người tài xế đã gây nên việc lộn xộn này. Còn nhóm người của Nhã Oanh sau khi làm thủ tục xong có thể ra về.

Võ Chí Thanh được Lâm Phong đáp lại mình thấy hắn cũng không cố tình làm khó nên gật đầu. Võ Chí Thanh đợi một chút cho nhóm người của Trịnh Hòa sau khi làm xong hết các tờ khai cần thiết rồi mới đứng lên đi cùng với Nhã Oanh ra khỏi đồn cảnh sát.

Vừa bước ra khỏi đồn cảnh sát Ngọc Châu Võ Chí Thanh mới lên tiếng hỏi Nhã Oanh.


- Hiện tại mình đi qua viện kiểm sát với lại tòa án nhân dân tiến hành thủ tục kiện với những kìa luôn hay để ngày mai cô Nhã Oanh tôi nghĩ là nếu chúng ta xúc tiến nhanh trong chuyện này thì sẽ mau chóng hơn để việc này đem ra xét xử lấy lại công bằng.

- Việc này ông cứ tự làm đi cứ làm hồ sơ trước là được còn về phần khi nào cần gì liên hệ tôi thì ông cứ đến khách sạn hoặc liên lạc với lại người của tôi. Khi đó sẽ nói chuyện cụ thế, Tôi vừa xuống máy bay lại thêm những chuyện này giờ cần một chút nghĩ ngơi cần thiết.

Nhã Oanh đáp lại Võ Chí Thanh bằng giọng điệu không vui không buồn còn để cho Công Toại đưa thông tin liên lạc của mình cho Võ Chí Thanh. Cô không phải không muốn kiện mà thật sự là phải xem bên phía Lâm gia như thế nào mới quyết định xem việc này làm đến mức ra sao.

Võ Chí Thanh không phải mới vào nghề với việc do dự như thế này hắn đoán chắc rằng đây là một cuộc tranh đấu ngầm giữa hai thế lực. Nếu đôi bên trước khi làm lớn việc này có thể thương lượng được với nhau thì mọi chuyện xem như không có gì diễn ra. Nếu như một trong hai bên không thấy những điều kiện mình đàm phán là phù hợp thì họ sẽ tìm đến thương thảo của tòa án.

Tuy như thế thì Võ Chí Thanh hắn sẽ không được nhiều tiền hơn trong các vụ kiện nhưng nếu có thể có mối quan hệ lâu dài với một thế lực nào đó cũng là một việc nên làm nhất là cô bé này dường như không phải bình thường khi hắn thấy Lưu Chinh nói chuyện với cô bé trước mặt này không giống với bất cứ người nào ở Ngọc Châu.

- Như vậy cũng được tôi sẽ làm sẵn các thủ tục cần thiết nếu cần cô chỉ cần để người gọi điện là mọi thứ được tiến hành.


Nhã Oanh gật đầu bước lên phía băng ghế sau của xe ô tô mà Lưu Chính đã chuẩn bị cho minh. Trịnh Hòa ngồi ở bên tay lại phụ còn Phùng Kiếm Hoa bây giờ lại trở thành tài xế. Công Toại sau khi trao đổi cách thức liên lạc với Võ Chí Thanh xong cũng lên xe.

Võ Chỉ Thanh hắn hiện tại chri việc chuẩn bị đầy đủ các thứ giấy tờ thưa kiện hợp pháp là có thề đợi chờ. Dù cho những giấy tờ này không nhiều như nó cũng sẽ được trả một phí dịch vụ cần thiết. Mà công việc của hắn phải làm là để cho những người của cái tông ty taxi kia biết được, họ sắp dính vào một kiện không nhỏ việc này vô cần thiết với cương vị của hắn bây giờ.

Trong doanh trại của Hà Thúc bây giờ Lưu Chính và một số người khác mới có mặt. Đem khuôn mặt tươi cười của mình nhìn Lưu Hoan mặt hầm hầm đi vào ngồi xuống trước mặt mình Hà Thúc mới nói.

- Nghe chuyện đại khái tôi cũng hiểu được vấn đề rồi. Ông không để cái mặt đưa đám đó đâu. Tuy là Lâm gia lần này chạm đến điểm mẫu chốt của toàn bộ mọi người nhưng chúng ta không nói được họ không bằng không chứng có muốn nói cũng khó.

- Việc này nhìn thừa biết họ làm. Hôm nay có thể là Lưu Chính sau này chưa biết chừng là cháu gái ông với cháu rể lúc đó ông ngồi cười được mới lạ.

Lưu Chính bực tức nhìn Hà Thúc cáu gắt Trần lão ngồi đó cười cười nhìn hai người lắc đầu lên tiếng can ngăn.


- Thôi nào hai ông chuyện này cũng không đến mức đó đâu. Tuy biết đám người Lâm gia làm thì giờ không phải chúng ta nên lo mà người lo là họ kìa. Mà tôi nói ông này lão Lưu người bên cục kiểm định của tôi với lại bên phòng tài nguyên môi trường của lão Trương cũng bị con ông kéo vào chuyện này rồi ông con muốn gì nữa.

- Đúng đấy lão Lưu ông nghĩ xem người của tôi bị ông gọi đi hết chẵn biết là bọn tôi làm cho nhà nước hay làm cho nhà ông nữa đây này.

Trần lão với Trương lão lên tiếng trách móc Lưu Hoan vì đem nhân viên của mình làm việc mà chưa hỏi qua ý kiến của cả hai người. Lưu Hoan lúc này cũng dịu lại cơn tức giận của mình trầm mặt đáp lại lời hai người.

- Tôi chỉ làm ra quyết định khi cần thôi. Mấy ông thử xem nếu bỏ qua chuyện nhỏ này tuy là chúng ta không có chứng cứ đi. Như sau này cứ được nước đám người Lâm gia lại tiếp tục làm thì sao. Phải để cho đám người bên đó biết tuy là chúng ta nhượng bộ để cần bằng thế lực nhưng không được đụng vào điểm mấu chốt cần thiết.

Hà Thúc bây giờ mới hằng giọng tiếng gật đầu đồng ý với những lý lẽ mà Lưu Hoan đưa ra. Hơn ai hết trong những người ở đây ông là người trải nghiệm sâu sắc nhất bởi việc mất đi người thân của mình. Không như Trần lão không được gặp con mình chỉ nhận được tin tử. Ông từng chứng kiến con mình với thi thể đó nằm bất động trên người đầy máu cũng chính bị tai nạn xe cộ.

- Lời lão Lưu tôi không ý kiến! Phải làm thật căn việc này. Nhưng mà có một điều mà chúng ta dường như quên mất trong việc này. Mọi người có thấy được những việc này mấu chốt nhất vẫn là con bé Nhã Oanh kia làm ra những quyết định mà chúng ta không nghĩ đến hay không? Mà trong việc này nếu không phải chúng ta biết được Thiếu Kiệt không nhúng tay vào thì chắc chắn sẽ suy nghĩ theo một chiều hướng khác rồi.

Trương Lao gật đầu một cách thẳng thắng. Khi được biết mọi việc diễn ra đều do Nhã Oanh tự chủ trương ông cũng có chút bất ngờ không ít. Những bố cục làm ra rất hợp lý tựa như mọi thứ tự nhiên nhưng lại được sắp xếp một cách cẩn thận để cho đám người phụ thuộc Lâm gia thao tác việc này không thể chạy đi đâu được.

- Đúng thế! Nếu nói ngay lúc đầu có Thiếu Kiệt sắp xếp có thể tôi sẽ không nói gì. Nhưng mà từ chuyền tách chuyến bay cho để để người làm hành khách đi cùng vô tình quay lại được toàn cảnh diễn ra mọi thứ ở sân bay chúng ta bắt buộc phải nhìn cô bé đó với cái nhìn khác rồi đấy. Không còn là một cô bé đơn thuần chỉ quản lý một cái công ty bán hàng đơn giản đâu.


Lưu Hoan lúc này thở dài một hơi. Hắn thật sự thấy trong chuyện này đúng là không nghĩ ra được một cô nhóc như Nhã Oanh lại có những quyết định tưởng chừng như đơn giản nhưng lại hiệu quả đến như thế.

- Nếu không phải chính thằng nhóc Thiếu Kiệt xác nhận từ mọi thứ của chuyến đi con bé Nhã Oanh đó sắp xếp và quyết định thì tôi nghĩ rằng thằng nhóc Thiếu Kiệt biết trước mọi việc rồi đấy chứ. Quan trọng là giờ Lâm gia sẽ làm ra hành động thế nào khi mà chúng ta đồng loạt công kích như thế này.

Trần lão nghe Lưu Hoan nói xong cũng trầm ngâm suy nghĩ điều gì đó cầm lên tách trà đang để trước mặt mình định đưa lên miệng uống một hớp rồi lại đặt xuống nói.

- Tối thấy việc này không hẳn xấu chưa biết chừng Lâm gia cũng không làm ra việc gì quá võ đoán đâu. Chúng ta đều biết có thể Lâm gia sắp xếp chuyện để cho Lưu Chính tới trễ là thực. Nhưng đám người ở sân bay lại là tự tung tự tác làm. Việc này chỉ có thể để họ xem là trùng hợp mà không phải là được dàn xếp. Cái hay ở đây là những người quay hình lại vốn là người của Nhã Oanh nhưng cô ta lại xếp họ vào hành khách đi du lịch đến Ngọc Châu này. Như thế cho dù có tra ra thì những người kia vẫn như là vô tình ghi lại được hình ảnh cần thiết.

Hà Thúc bây giờ cũng đồng ý với ý kiến của trần lão đưa ra bởi toàn bộ mọi việc đều cho thấy việc Nhã Oanh có dàn xếp hay không thì Lâm gia cũng không thể nào vạch trần được thân phận của những người đi cùng họ trong chuyến bay.

Có biết được thì vẫn không nói được những người này là người của Nhã Oanh. Bởi họ đi với danh nghĩ là du lịch và có cả vé đi theo đoàn không có một lý do nào cho Lâm gia nói được những người này là một tổ hợp để lôi họ vào một đống rắc rối do tự họ gây ra.

- Xem ra cô bé Nhã Oanh này không những không bình thường mà cô ta còn học được không ít những gì của Thiếu Kiệt. Lúc trước hèn gì thằng nhóc lại chọn con bé đi thế mình. Với những suy nghĩ tính toán này có thể nói một mình con bé có thể gây sóng to gió lớn cho Lâm gia mà không cần đến Thiếu Kiệt nó ra tay đâu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui