Siêu Việt Tài Chính

Những hành khách đứng gần đó sau một loạt hành động được thấy cứ như trên phim thì giờ đây trong suy nghĩ của họ cái đám người này chắc chắn đang đóng phim. Nếu không thì với những vũ khí này không thể nào nằm trong tay những người bình thường được.

Có người hành khách nói với bạn mình bên cạnh.

- Công nhận đóng phim như thật đứng đây nãy giờ cứ tưởng thật không. Chả biết phim này là phim nào mà máy quay họ nằm ở đâu nhỉ.

Có người còn lên tiếng phụ họa.

- Nghe nói mỗi người mang một cái máy quay phim giống như nút áo. xong về họ chỉnh sửa cắt ghép lại. Đúng là nước mình quay phim càng ngày càng hiện đại.

- Mấy người không thấy cái phim speed racer năm ngoái chiếu sao. Kỹ xảo điện ảnh công phu như thế thì nước mình trình độ này cũng là lạc hậu rồi.

Nghe được những lời này đám người taxi cũng không dám nói lời nào mà trong lòng thầm chỉ biết chửi rủa. Nếu đây mà là phim thì họ chẳng cần phải đổ mồ hôi đến như thế này. Toàn bộ cho thấy lần này họ chọc phải cái sọt cực kỳ lớn đối phương là người không phải đơn giản có khi còn có thể bắn chết họ mà không gặp phải vấn đề gì.

Công Toại đến trước người đội trưởng bảo an ngồi xuống trước mặt hắn nói.

- Tấn công người nhà lãnh đạo cấp tướng xem ra ngại mình sống trên đời không có ít. Để đội bảo an triệt tiêu vũ khí trước khi quá muộn.

Trên trán rịn ra những giọt mô hồi. Người đội trưởng bảo an ngay bây giờ cũng biết được tại sao cô bé kia lại cảnh cáo mình. Thân nhân của người cấp tướng của lãnh đạo có đặt quyền đem bảo vệ có vũ khí điều này không phải hắn không biết hơn nữa họ có quyền bắn chết đối phương nếu thấy có sự uy hiếp nhất định.


Nhưng đây chỉ là suy nghĩ của hắn về vấn đề này. Thật chất những người bảo vệ cấp tướng lĩnh trừ khi là người bên quân đội hoặc có quyền hành cực kỳ lớn mới có quyền lợi này. Và những vệ sĩ muốn nổ súng phải trong tình huống bất khả kháng và sau đó còn phải làm báo cáo và thẩm định tình trạng sử dụng súng lúc đó như thế nào.

Người bảo an thất thần một lúc lâu không nói được lời nào. Bây giờ bên ngoài chạy vào mấy chiếc xe cảnh sát cơ động dừng lại ở một khoảng cách khá gần lối ra vào. Một đám người cảnh sát cơ động lập tức xuống xe triển khai khiên chắn và súng ông đưa thẳng về phía nhóm người Nhã Oanh.

Một người cảnh sát ngay lập tức cầm lên loa phóng thanh hướng về phía đám người của Nhã Oanh nói lớn.

- Tất cả đối tượng bỏ vũ khí xuống các vị đã bị bao vây. Lập tức đầu hàng để được sự khoan hồng của pháp luật.

Công toại lúc này cũng chỉ mỉm cười đứng lên nhìn về đám người cảnh sát đang hướng về mình lên tiếng đáp lại lời của người những cảnh sát cơ động kia nói lớn.

- Đội Trưởng đội đặc nhiệm quân khu cở sở A5 đang làm nhiệm vụ bảo vệ người nhà lãnh đạo. Những người ở sân bay này có tình trạng gây rối bất lợi với người nhà lãnh đạo. Chúng tôi có quyền động thủ. Thẻ ngành các vị có thế kiểm tra.

Công Toại đem một chiếc thẻ màu đỏ ném về phía những người cảnh sát cơ động đang đứng đối mặt với mình. Một người cảnh sát chụp lấy chiếc thẻ của Công Toại nhìn một cái rồi hướng người cầm loa phóng thanh vừa nói kia đưa tới.

Họ không xa lạ với những chiếc thẻ này. Điển hình thẻ của Công Toại không phải giả. Nhưng làm ra được đến mức này thì người nhà lãnh đạo mà Công Toại đang bảo vệ thuộc cấp bậc nào.

Đang lo lắng không biết giải quyết như thế nào thì một chiếc xe ô tô chạy đến dừng lại. Một người mặt cảnh phục bước xuống nhìn qua một lượt xung quanh thấy Nhã Oanh cũng có chút bất ngờ người này không phải ai khác đó là Lâm Phong.


Người cảnh sát cầm loa phóng thanh lúc này mới đem cái thẻ của Công Toại đến trước mặt Lâm Phong báo cáo lại tình hình vừa rồi.

- Lãnh đạo! Chuyện này hình như chúng ta không có quân khu nào A5 sao người này lại có thẻ tên quân khu đó lại còn có cả mộc chính quy nhìn không phải là giả. Nhưng quân khu cũng không thể nào để cấp dưới mình đem theo súng bên ngoài như thế này?

Lâm Phong bây giờ chỉ cười nói với nhân viên cấp dưới của mình.

- Chuyện hôm nay nói với tất cả đội viên không được tiếc lộ ra quân khu cơ sở A5 thuộc diện bí mật của quốc gia và nhân viên ở đây đúng là có những quyền hành này. Người lãnh đạo nó chúng ta không đụng tới được. Nó được diện vào quân khu tuyệt mật.

- Nhưng mà việc ở đây làm sao khống chế ra được. Không ít dân thường có mặt ở đây!

Lâm Phong suy nghĩ một chút cũng không biết phải nói thế nào. Đúng là việc ở đây có chút ngoài tầm không chế. Hắn cứ nghĩ là Nhã Oanh phải chịu chút gì đó thiệt thòi. Đợi viện trợ của hắn theo sự hỗ trợ của Lâm gia đã đưa và Thiếu Kiệt đã giao cho mình. Sự việc này đúng là có chút khó khăn để giải quyết.

Đang phân vân không biết giải quyết thế nào thì Nhã Oanh đã lên tiếng nói lớn với mọi người xung quanh.

- Cắt! Cảnh quay vậy là được rồi nghỉ mệt đi mai quay tiếp! Thu hồi đạo cụ lại!

Âm thanh của Nhã Oanh vừa đủ để mọi người ở đây có thể nghe thấy. Đám người của Trịnh Hòa có chút bất ngờ. Nhưng Lâm Phong lại khác suy nghĩ nhạy bén của ông cho thấy Nhã Oanh đã đưa cho mình bật than thoát khỏi nguy cơ lộn xộn có dân thường ở đây.


- Toàn bộ đội viên thu hồi đạo cụ. Mấy người taxi đừng qua một bên! Cảnh quay đến đây kết thúc!

Không ít người thấy Lâm Phong cũng theo nhịp những lời nói của Nhã Oanh tuy có bất ngờ đôi chút nhưng chợt nhận ra dường như cách này là hay nhất. Nếu những dân thường xem đây là một cảnh của đoàn làm phim thì tất cả cũng không cho là vấn đề gì khoa trương cho lắm.

Nhìn thấy đám người bên phía cảnh sát thu lại súng ống của mình bên phía Trịnh Hòa đứng trước Nhã Oanh được nhắc nhớ với âm thanh vừa đủ cho chỉ mình họ nghe.

- Cho mọi người thu súng lại nhìn chằm chằm đàm người tài xế kia là được. Trong hoàn cảnh này họ không chạy được đâu.

Nói rồi Nhã Oanh đi về phía những hành khách đang đứng hóng hớt chuyện nói vài câu vui vẻ với mọi người. Khi mọi người ở đây đại khái cũng hiểu được ý của Nhã Oanh. Cô ta nói mọi người nên giữ bí mật cảnh quay để khi nào chiếu thì có thể xem trên tivi biết đâu góc quay sẽ có mặt họ trong đó. Những người hành khách khi thấy không có việc gì nữa liền giải tán còn hứa với Nhã Oanh là sẽ đợi phim phát hành trên sóng truyền hình.

Lâm Phong bây giờ mới rời khỏi đội hình của mình đi về phía của Công Toại nói.

- Chuyện này làm lớn như vậy sợ rằng bên an ninh sân bay chắc chắn phải cần một lời giải thích nhất định.

- Không cần lo chúng tôi có quay lại hết mọi thứ. Từ việc những người taxi làm gì cho đến nhóm bảo an của sân bay mượn gió bẻ măn ra sao tất cả đều được ghi lại. Việc lần này cứ để xem họ làm gi. Riêng về phần xích mích từ đâu thì nơi đó sẽ được điều chỉnh ra sao thì lúc đó tính.

Phùng Kiếm Hoa bây giờ mới đi đến gần Lâm Phong miệng bực tức nói.

- Chuyện này tôi muốn kiện bên an ninh sân bay lấy thế ức hiếp hành khách không hỏi trắng đen đã làm ra việc này bênh vực như thành phần gây rối không hỏi lý lẽ.

Lâm Phong lúc này cũng nhíu mày. Việc này nhìn thì đơn giản nhưng có cái khó của nó là ảnh hưởng không ít người trong chuyện này về phần tại sao Phùng Kiếm Hoa lại khăng khăng đòi kiện thì Lâm Phong cũng không biết được.


Công toại cũng khá bất ngờ. Phùng Kiếm Hoa làm gì có cái gan lớn đến mức một chủ doanh nghiệp nhỏ lại đi kiện một nơi của quốc gia. Dường như những việc này ngoài nhận thức của hắn. Hơn hết là Phùng Kiếm Hoa lấy đâu ra tự tin vốn có như thế này.

Nhã Oanh khi giải quyết hết những hành khách hóng hớt đứng xem xung quanh lối ra vào bây giờ cũng quay lại. Cũng vừa kịp lúc cô nghe được những lời hùng hồn của Phùng Kiếm Hoa.

Trái với ý nghĩ của mọi người định khuyên Phùng Kiếm Hoa bỏ qua chuyện này. Vì nếu không có bằng chừng được ghi lại của đám người của Trịnh Hòa thì cho dù Phùng Kiếm Hoa có kiện như thế nào đi nữa cũng sẽ không được lợi lộc gì. Nhã Oanh suy nghĩ điều gì đó mới mỉm cười lên tiếng nói.

- Kiện chứ sao không. Không những kiện an ninh sân bay còn kiện luôn cả công ty taxi kia nữa. Như thế mới đủ làm được những việc cần thiết. Nếu không đám người bên kia xem mình là quả hồng mềm muốn làm sao cũng được. Đâu thể nào dễ như thế.

Phùng Kiếm Hoa nghe được Nhã Oanh ủng hộ cũng khoái chí lên tận mây xanh. Hắn mới đầu chỉ làm ra vẻ chứ thật chất hắn thấy kiện cũng không có kết quả gì cho lắm. Nhưng giờ lại khác nếu như Nhã Oanh đã nói kiện thì bắt buộc hắn phải làm. Dù không được gì hắn cũng làm.

- Nhã Oanh chuyện này hình như ảnh hưởng không nhỏ đâu? Sợ rằng không có kết quả nhiều lại rắc rối không cần thiết. Cháu nhất định phải làm như vậy sao?

Lâm Phong nhìn qua Nhã Oanh nói ra suy nghĩ của mình. Dù sao thì đây cũng nằm trên cơ sở công việc của hắn. Địa phận của chính mình tuy không trực tiếp nhưng hai bên vẫn có liên kết các thức cần thiết.

- Chú nghĩ nếu cháu là Thiếu Kiệt thì sẽ kiện hay không. Chưa nói đến vấn đề khác việc này không ảnh hưởng đến chú bất quá chỉ ảnh hưởng những người Lâm gia đang nắm công ty taxi với lại bộ phận an ninh sân bay thôi. Nếu cháu không lầm thì công ty taxi đó là một người nào đó trong Lâm gia kinh doanh còn người nắm an ninh sân bay Ngọc Châu là một thế lực nào đó phụ thuộc lầm gia đi.

Công Toại bây giờ trở lại với việc im lặng. Hắn để cho Nhã Oanh tự quyết định chuyện này vì cô thật sự có khả năng nhìn hết toàn cuộn của những gì diễn ra giống như Thiếu Kiệt.

Lâm Phong bây giờ mới nhìn qua tên của hãng taxi của những người tài xế kia. Suy nghĩ một chút gì đó về những gì Hà Vi nói nên mới gật đầu đáp lại.

- Cháu đoán không sai đâu những người này hầu hết là thay mặt Lâm gia ở các phương diện bên ngoài. Xem ra Thiếu Kiệt để cháu đi lần này là quyết định không sai chút nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui