Siêu Việt Tài Chính
Chiếc xe tải từ từ dừng lại trong sân. Những người ngồi trên xe lúc này mới di chuyển những đồ vật cần thiết trên xe xuống, Từng món đồ được đặt xuống ở phần nhà kho của garage xe.
Thiếu Kiệt cũng không muốn một đám đồ dùng không biết như thế nào được đặt trong nhà mà không có lối đi. Nên hắn chọn nơi này là hợp lý nhất.
Từng Thùng Hàng được đặc xuống. Thiếu Kiệt thấy cũng phải nhíu mày bởi vì nó được đóng thùng tương đối chắc chắn như thế này thì bên trong chắc chắn không ít đồ. Đợi cho toàn bộ đồ đạc được chuyển từ trên xe tải xuống xong cũng là lúc Ngọc Nhi và mọi người trở về.
Ngọc Nhi bây giờ nhìn qua công tác vận chuyển đã xong mới gật đầu với đám người chuyển hàng đến nói.
- Mấy anh về bên địa điểm tập trung đi vài nghỉ ngơi vài ngày rồi trở lại Ngọc Châu. Công việc ở Ngọc Châu có người thay thế các anh rồi.
Việc này cũng không lạ lắm với Thiếu Kiệt để có một đống đồ được chuyển tới đây mà không hư hao mất mát gì thì Ngọc Nhi bắt buộc phải sử dụng người của mình. Hơn nữa có như thế mới không sợ những món hàng này thất thoát điều gì.
Thiếu Kiệt nhìn một đống đồ bày ra trước mặt cũng không biết nên bắt đầu từ cái nào trước bởi đây như là việc Ngọc Nhi bảo họ dọn cả một ngôi nhà đến nơi này.
- Xem ra một mình anh xem không hết đâu mọi người một nơi kiếm xem có thông tin gì không. Chắc trong cái đống này sẽ có cái gì đó. Còn cái két sắt kia thì để sau đi
Đám người Ngọc Nhi Hà Vi Nhã Oanh và cả Hoàng Ngân. Bây giờ bắt đầu chỉ ra từng người kiểm tra từng khu vực. Những giấy tờ gì đều được họ xem xét qua một cách cẩn thận. Thiếu Kiệt ngồi trên một cái ghế mở từng tập hồ sơ gần đó kiểm tra kỹ từng chút một. Khải Huy sau khi đi đóng cửa vào tới nơi cũng nhập cuộc chung với mọi người. Toàn bộ mọi người đều tập trung ở nhà kho xem có thể thu thập được gì không từ những thứ vừa mới đem về.
Hoàng Lâm Nhu bây giờ đang đi từng bước lựa chọn đồ trong siêu thị. Không ai có thể chú ý đến bà. Như bao người đi siêu thị để mua đồ về nhà dùng. Hoàng Lâm Nhu ở trong khuôn viên công cộng này. Bây giờ bà đến một quầy hàng khá ít khách. Đem điện thoại mình ra gọi cho một dãy số.
Bên kia điện phải sau hơn ba hồi chuông đổ mới có tính hiệu bắt máy.
- Chuyện gì thế? Bố đang ở Ngọc Châu rồi không phải ở Lưu Minh nữa đâu con có muốn gặp bố cũng không được.
Lý Tề Minh vốn tưởng Hoàng Lâm Nhu muốn gặp mình để nói chuyện gì đó nên cũng trả lời lại để cho con mình không phải phí thời gian. Nhưng trái với ý nghĩ của ông. Hoàng Lâm Nhu lúc này mới nghiêm trọng nói.
- Không phải con muốn gặp bố, mà con muốn báo cho bố một chút việc thôi. Hiện tại có thể hai người kia đang ở nhà của một người tên là Văn Dương.
- Sao tin này chính xác chứ! Mà sao con biết điều này.
Hơi ngạc nhiên với tin tức mà con mình đã nói Lý Tề Minh bây giờ mới hỏi lại cho chắc ăn. Hắn sợ rằng mình nghe nhầm.
- Việc này là không cam đoan nhưng có thể độ chính xác cao bởi vì cháu của Hà Thúc đã báo lại với ông mình rồi. Chắc hiện tại bên đó đã có người giám sát Văn Dương. Con nghĩ bố nên bỏ việc lần này đi. Nếu không thì sẽ bị đám người kia phát hiện đấy.
- Con nói bỏ là bỏ sao? Bố đã đến đây rồi giờ chẳng khác nào còn một bước nữa là xong việc con lại nói bố bỏ đi. Không được bố phải làm chuyện này cho xong. Lúc đó muốn sao cũng được.
Lý Tề Minh cũng không muốn nghe lời Hoàng Lâm Nhu dù biết đây là lời khuyên tốt. Nhưng bấy lâu nay mối thù giết vợ của hắn đối với hai người kia đã cắm rễ quá sâu. Nếu nói trước đây hắn không ra tay vì đơn giản hai người còn quyền còn thế hắn có muốn làm việc này cũng không được. Giờ hai người tay trắng chạy trốn hắn làm sao có thể bỏ qua.
- Bố cứ thế rồi lỡ như có chuyện thì sao. Bố đã từng là tròn trách nhiệm của một người bố chưa. Hay là bố để con tự lực cánh sinh đến giò. Thiếu Kiệt nó cũng cần biết nó có một người ông. Con thì không nói nhưng sau này Huyết Long phải giao lại cho nó. Bố nói xem con phải nói như thế nào. Ông nó là người nắm giữ Huyết Long hay mà nó hoàn toàn không biết mặt mũi chưa từng thấy được diện mạo thật sự của ông mình sao. Bố biết nghĩ cho bố còn con thì sao?
Hoàng Lâm Nhu bây giờ tuy nhẹ giọng nói nhưng bên kia Lý Tế Minh cảm thấy thật sự áp lực. Ông chưa bao giờ bị chính con gái mình nói ra điều này. Ngừng trong phút chốc Lý Tế Minh mới trả lời lại.
- Con phải hiểu bố bước trên con đường không thể lựa chọn được. Việc trả thù này phải làm. Con muốn để mẹ con ở dưới suối vàng không thể nào nhắm mắt được sao?
- Bố nói như thế chỉ là vì mục đích của bố thôi. Thiếu Kiệt nó đã từng nói một câu mà đến bây giờ con chuyển giao lại cho bố đây. Đường là do mình chọn không ai thúc ép được. Bố luôn nói vì mẹ vậy nếu bố giết họ được rồi mẹ có sống lại hay không. Hay chỉ kéo bố vào vòng nguy hiểm hơn. Hiện tại Ngọc Châu như thế nào nhiệt trên mặt lý thuyết thì bố với đám người Hà thúc không có vướng mắc gì. Như bố có chắc là bố sẽ an toàn hay không. Bởi nơi đó tập trung hầu hết các lãnh sự quán của các quốc gia. Họ biết bố ở đây mà buông tha cho bố hay không?
Thấy bố mình vẫn kiên quyết như thế Hoàng Lâm Nhu cũng chỉ phân tích giọng nói bình thường không cáu gắt nhưng cũng đủ làm cho bố của cô cũng phải lạnh sống lưng. Có thể vì giọng điệu này Lý Tế Minh thật sự không quen. Bởi nó vừa nhỏ nhẹ vừa mang tính nguy hiểm thấy rõ.
Dù nghe như đây là một lời cảnh báo thôi nhưng nó tồn tại là sự thật. Nếu Lý Tế Minh thật sự lộ diện thì đám người kia cũng không biết có tha cho hắn không hay là bám riết lấy hắn, làm áp lực với quốc gia giao người.
Lý Tế Minh cũng nghĩ đến điều này nhưng hắn thấy việc cải trang của mình không đến nỗi sẽ bị phát hiện như thế. Nhưng trước mắt bây giờ vẫn là việc trấn an Hoàng Lâm Nhu một cách tốt nhất.
- Rồi Rồi! Lần này tạm gác lại để xem đám người Hà Thúc làm như thế nào được rồi chứ chắc chắn sẽ không tiếp tục vụ nãy nữa.Bố sẽ ở lại Ngọc Châu xem tình hình như thế nào rồi rời đi luôn.
- Bố nói như thế nhưng thật sự có làm hay không mới là đang nói con không muốn ở Lưu Minh mà phải nghe tin không tốt đâu. Nhất là bố còn phải bàn giao với Thiếu Kiệt nhiều thứ nữa. Chứ không nhẹ nhàng như bố nghĩ đâu. Bố tự mà suy nghĩ lấy.
Hoàng Lâm Nhu chỉ có thể nói như thế. Cô biết quyết định vẫn thuộc về Bố mình còn cô cũng không thể ngăn cản được gì. Chỉ có thể mong là Lý Tế Minh có thể suy nghĩ một chút để không đẩy mình vào chỗ nguy hiểm.
- Biết rồi! Bô sẽ không làm điều gì nguy hại đến mình. Bố sẽ nhìn đám người đó bị đám người Hà Thúc phát hiện là được rồi chứ gì. Như vậy đi bố cúp máy đấy.
Nói rồi Lý Tế Minh cúp mày lắc đầu thời dài nói.
“ Con cũng đừng trách bố. Bố đúng là nhìn họ phát hiện hai lão già kia như mà chỉ là thi thể thôi “
Nói xong Lý Tế Minh mới nhìn một vài người bên cạnh hắn nói.
- Mọi chuyện sao rồi. Tình bào hoàn toàn khớp với những gì mà người bên mình nhận diện được. Vị trí nơi đó đã nắm rõ rồi chứ.
Người đứng cạnh hắn lúc này mới cười cười đáp lại nhìn dáng vẻ bên ngoài chắc cũng không thua kém Lý Tế Minh hắn bao nhiêu.
- Đội trưởng yên tâm. Chổ đó đã xác định tốt. Năm năm lăn lộn đặt cơ sở trong cái xóm này đúng thật là một điều may mắn mà. Tôi phải lấy lại cái ngón tay thằng Diệp kia đã lấy của tôi chứ.
- Đã xác định được vị trí thì tối nay ra tay luôn hai lão già đó trong nhà không chắc chắn tù túng thường xuyên phải đi ngủ sớm sống trong bóng tối. Như thế cũng đủ để mình hành sự.
Lý Tế Minh nghe người của đội viên mình nói như thế cũng làm ra quyết định thời điểm giết người. Đem việc này giải quyết càng nhanh thì hắn có thể rời đi khỏi nơi này một cách tốt nhất.
- Đã chuẩn bị tốt. Vài ngày nay đã bắt đầu thao tác. Cửu kính trên lầu đã bị vỡ rồi nên khuya nay có hoạt động thì cũng không ai phát hiện đâu. hôm qua hôm kia còn đái vào cửa nhà đó mà. Nhưng xem ra cái thằng kia chưa quay trở lại
- Mấy người cũng thật làm tới mức độ đó. Nhưng mà thằng kia có thể sẽ quay lại sớm hi vọng không phải là hôm nay. Nếu không kế hoạch hỏng hết.
Lý Tế Minh nghe một người trong những đội viên của mình mai phục ở đây nói như thế cũng đem suy nghĩ của mình nói ra. Việc Văn Dương nếu như hôm nay mà đến thăm hai người kia chắc chắn sẽ khó thực hiện vì đám người Hà Thúc sẽ biết địa điểm ẩn núp của hai người Ngô Diệp mà ngay lập tức ra tay.
- Chắc khoản vài ngày hắn mới ghé qua đi. Hắn nếu tới thường xuyên chắc sẽ khiến một số người cái tên kia cũng không dại. Chắc chắn sẽ làm được. làm xong việc này toàn bộ rút binh đợi thằng cháu của đội trưởng xuất hiện thôi.
- Hôm nay trời tối dế thao tác một chút. Như thế đi. Xem như lần này là nhiệm vụ cuối cùng của bảy người trong cái đội này. Còn cái đám lão già kia không tham dự được cũng tốt đỡ cho ồn ào tra tấn hai tên kia không nhìn ra hình dạng gì. Lúc đó đám người Hà Thúc cũng không thể nhận diện được thì hơi phiền.
Mấy người đội viên lần lượt đem suy nghĩ của mình nói ra nhìn. Nhìn qua một đám người trung niên ngồi bên quá chè ven đường nói chuyện hút thuốc không ai nghĩ rằng đám người này đang bàn chuyện giết người trong đêm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...