Siêu Việt Tài Chính
Khác với những gì hắn tưởng tượng Thiếu Kiệt lại để cho người nào đó tên Khương Đào tiếp quản hắn mà không tiếp tục hỏi han gì tới nhưng nhanh chóng hắn biết người tên Khương Đào này là ai.
Bởi không cần đợi chờ lâu hắn đã thấy một chiếc xe của cảnh sát và những người từ trên xe nhảy xuống không nói một lời nào nhanh chóng bắt lấy hắn lên xe. Một người từ trên xe bước xuống nhìn hắn một chút rồi mới bước đến gần Thiếu Kiệt nói.
- Đám người này xem ra mới nổi lên. Chắc chắn không phải người trong lĩnh vực này. Để xem hắn được ai thuê. Mà công nhận chú mày đi đến đâu kéo thù hận không ích đi. Chưa êm ấm như thế nào mà đã như thế này.
- Cái này không trách được. Chuyện đám người này mai phục cũng không biết là người nào thuê. Vì hiện tại cháu còn phải họp nội bộ một chút có gì thì chú cứ gọi cho cháu. Thôi đi cháu về việc còn lại giao lại cho chú giải quyết.
Thiếu Kiệt thấy thời gian cũng không còn sớm mà hắn đã hẹn tập trung mọi người lại nghe báo cáo tình hình kinh doanh để hắn có thể nắm sát được tình hình toàn bộ công việc.
Khương Đào nghe Thiếu Kiệt nói thế cũng gật đầu. Ông cũng biết Thiếu Kiệt hắn còn có việc. Mọi chuyện chỉ có thể để hắn giải quyết. Vì những việc như thế này nếu mà Thiếu Kiệt hắn nhúng tay vào nữa thì mặt mũi Khương Đào để đâu.
- Được rồi! Những người như thế này cứ để chú lo. Đi về đi ở đây cũng không giúp được gì đâu.
Không đợi Khương Đào nói hết câu Thiếu Kiệt và những người khác đã lên xe của mình. Công Toại với Bảo Huân lúc này cũng đã mở máy xe sẵn. Nhìn cánh cửa của chiếc xe đóng lại chạy đi Khương Đào cũng lắc đầu. Nhìn về người bị bắt lên xe hắn trầm mặc một chút. Rồi mới ra lệnh nói.
- Về sở! Để người lấy khẩu cung của hắn coi xem hắn là người của thế lực nào. Có thể một trong những người có dính dáng đến Ngô gia Diệp gia hai người. Phải tra cho thật kỹ không để cho hắn chối tội được. Nếu cần tra xét người thân của hắn là ai.
Khương Đào ngồi vào ghế phụ lại của xe rồi đóng cửa lại. Mấy người cảnh sát nhìn người mới bị bắt lên xe lắc đầu mắng.
- Mẹ mày thanh niên trai tráng không kiếm gì đó việc đàn hoàng mà làm lại đi làm chuyện này. Gặp ngay đối tượng cấp cao nữa xem ra số chú mày không làm được hắc bang đâu.
Chiếc xe bây giờ từ từ lăn bánh rời khỏi hiện trường sau khi nơi này đã được giải quyết ổn thỏa. Công Toại với Bảo Huân lái xe về tới nhà cũng là lúc trong nhà họp mặt đầy đủ mọi người.
Trương Hạo hắn vừa thấy Thiếu Kiệt về cũng vui vẻ hơn. Khi Thiếu Kiệt vừa xuống xe hắn là người xuất hiện trước mặt Thiếu Kiệt.
- Thiếu Kiệt tao khổ quá mà sáng dậy sớm làm việc tới tối mịt lại còn bị cái đám hết công ty này nọ mời mọc mệt quá. Ngày xưa xem phim thấy chức cao quyền to là sướng giờ sướng đâu không thấy tao thấy khổ hơn trước.
- Mày đấy! Cái gì cũng muốn đến khi được rồi lại than. Mà tao nói này mày đấy. Bỏ bớt việc đi cùng lắm là tuyển thêm mấy thằng ít nhất là uống được một tý để nó đi đàm phán đại diện. Chứ mày mà tiếp hết một đống người trong một tuần không ổn đâu. Đừng vì thấy cả nể đối phương quá mà cứ phải đích thân đi. Việc đó không bao giờ là tốt.
Thiếu Kiệt thấy Trương Hạo than cũng không muốn trách hắn nhưng chỉ nhắc nhở để Trương Hạo sau này không phải cứ người nào hắn cũng phải tự thân mình đi tiếp khách. Ngồi ở chức vụ của Trương Hạo hiện tại Thiếu Kiệt hiểu phải có những người tiếp hoặc không tiếp.
Vốn người lâu năm sẽ hiểu nhất là người có điều kiện sẵn không từ hai bàn tay trắng đi lên kinh doanh thì họ càng hạn chế những chuyện này. Đây không phải là tự cao mà là cần thiết vì càng để cho đối phương khó gặp mới tôn lên sự quan trọng của mình đối với đối tác. Trừ những đối tác lớn còn những đối tác vừa tâm hoặc nhỏ thì phải để người đi thay mặt mình.
Như thế mới không đánh đồng cấp bật của những công ty với nhau trong việc thương thảo. Trương Hạo nghe Thiếu Kiệt chỉ hướng cho minh cũng suy nghĩ một chút mới gật đầu. Hắn đi lên từ tầng lớp thấp nên những người đại diện công ty khác với hắn đề là người quan trọng nhưng Trương Hạo hắn quên rằng hắn hiện tại không phải là cấp bậc ngày xưa nữa.
Nước lên thuyền lên công ty càng phát triển nhiều thì cấp bật của Trương Hạo không phải tự thân mình giao tiếp với tất cả công ty là chuyện thường.
- Cũng đúng nhỉ? Nhưng mà như thế sợ rằng người ta nói mình khinh thường họ thì sao Thiếu Kiệt. Mày cũng biết rồi đó, Tao trước giờ ai làm cấp bậc giám đốc chủ tịch đều là lớn. Giờ không tiếp họ sợ họ nói này nói nọ thôi.
Tâm lý của Trương Hạo vẫn chưa thật sự thích nghi với việc công ty ngày càng phát triển mà hắn cứ ôm lấy phần tiếp xúc khách hàng cùng với những buổi giao tiếp hàng ngày như trước đây. Thiếu Kiệt bây giờ mới lắc đầu nói.
- Không cần thiết. Không có công ty này thì có công ty khác. Không có tiền xoay đường này thì có đường khác đập vào. Mày mà cứ tự thân tiếp hết một tuần mấy chục người thì sau này tiền kiếm được chưa hưởng thụ được gì lại lăn đùng ra đó chết thì tao không chịu trách nhiệm.
Cả đám Ngọc Nhi, Nhã Oanh nghe Thiếu Kiệt nói với Trương Hạo như thế cũng bật cười. Ngọc Nhi bây giờ mới nhìn Trương Hạo lên tiếng nói ra ý kiến của mình cho hắn.
- Thiếu Kiệt nói đúng đấy. Anh mà cứ ôm việc này thì chỉ có bệnh chết thôi. Chưa kể đến bộ phận chăm sóc khác hàng của anh đâu hay là nhóm người cấp dưới của anh thì sao. Anh cũng phải để họ dần thích nghi với việc giao tiếp khách hàng ở ngoài giờ đi làm chứ. Nếu anh cứ ôm họ cũng không thể nào phát triển được. Rồi sẽ có một ngày anh làm việc khác thì họ lúc đó không biết phải làm sao thì khổ nữa.
Trương Hạo thấy Ngọc Nhi cũng khuyên mình như thế thì hắn cũng hiểu đây là sai lầm tự hắn đưa ra cho chính mình chứ không phải là ai khác. Việc này hắn phải tự chỉnh sửa. Dù Ngọc Nhi trước đó vấn biết những vấn đề này nhưng thật sự không dám nói. Trương Hạo với Thiếu Kiệt từ hai người bắt đầu mới có hiện tại. Cô cũng có nói lại với Thiếu Kiệt nhưng thấy hắn không nói gì nên cũng không dám góp ý Trương Hạo.
- Vậy là trước giờ mày với mọi người đều biết tại sao không chỉ sớm hơn thế có phải đỡ khổ cho cái thân của tao không.
- Mày đấy! phải đợi chỉ sao. Không lẽ mày làm sếp để người khác chỉ hoài sao. Cái gì cũng phải tự nghiệm ra chứ tao mới đầu cũng định chỉ ra nhưng thử xem mày chịu đến bao giờ hay có tự nghĩ ra được cách giải quyết không. Vậy mà chịu hết nổi lại đi than. Mai mốt thấy mệt mỏi quá thì phải nói làm gì cũng vậy im im mà làm thì tao kệ để vậy luôn.
Vừa nói vừa nhún vai xem như không phải lỗi do mình. Thiếu Kiệt làm Trương Hạo ngẩn người ra. Hắn chợt nhận ra có nhiều thứ đúng là hắn không nói gì hết mà cứ tự mình làm. Thấy cố được cứ cô nên mới ra nông nổi phải để Thiếu Kiệt chọc quê như thế này.
- Thua! Lần này thua, cái này là tự mình hại mình. Cả Ngọc Nhi với Nhã Oanh nữa. Đã thấy như thế còn không nói anh biết để bây giờ anh phải đi than về nó. Bị chọc này.
- Thôi đừng kéo dài thời gian của mọi người nữa. Muốn gì sau họp nói riêng là được còn hiện tại mọi người đang đợi không chỉ một mình mày có chuyện mà còn nhiều người cũng cần báo cáo tình hình nữa.
Thiếu Kiệt bây giờ hắn mới lên tiếng nhắc nhở Trương Hạo. Hắn hôm nay gọi mọi người tập trung vì muốn để mọi người báo cáo tình hình xem cần hắn điều chỉnh gì trong công việc cũng như góp ý hay không. Hiện tại chỉ vài phút nói chuyện với Trương Hạo nhưng cũng làm cuộc họp chậm lại.
Phần còn lại là Thiếu Kiệt cần công bố và nói chuyện với Phan Nguyệt để cô có thể tiến hành chuẩn bị cách thứ tiếp quản công ty thuốc lá. Hắn hiểu hiện tại cái bánh đó làm một khối khoai lang nóng. Hơn ai hết nhiều người nhìn chằm chằm vào nó nếu sơ xuất một chút có thể không đạt được như ý của hắn.
Mà Phan Nguyệt trước giờ là một người luôn tuân theo sự sắp xếp để đạt được hiệu quả mà Thiếu Kiệt mong muốn nên hắn cần thời gian nói chuyện với Phan Nguyệt khá nhiều.
- Tý nữa thì quên mất! Mọi người tập trung hết rồi. Trừ Chu Tường với Lý Vũ Hào ra thì mọi người đều có mặt.
- Như thế là được rồi vào thôi!
Thiếu Kiệt gật đầu đáp lại Trương Hạo rồi mới bước vào trong nhà. Hiện tại dù trong nhà đã được kê một chiếc bàn dài nhưng không ai ngồi ở vị trí của mình như lúc đợi Thiếu Kiệt nữa.
Họ đứng từ lúc Thiếu Kiệt còn chưa bước chân vào cửa. Hắn có thể nhìn thấy từ khi hắn xuống xe đến những lúc nói chuyện với Trương Hạo ở trước cửa những người này đều đứng đó đợi hắn. Điều này làm Thiếu Kiệt có chút khó chịu không hài lòng cho lắm. Đối với hắn những người ở đây đề là người làm ra tiền cho mình. Hắn không muốn thấy sự ngăn cách trịnh trọng như những vị chủ tịch hay những người nắm giữ công ty nào hết.
Thiếu Kiệt bước vào trong phòng khách. nhìn qua mọi người đang đứng một lượt. Nhã Oanh với Ngọc Nhi đề đứng một bên hắn Hà Vi cũng như thế. Cho đến khi Trương Hạo và cả Lý Bân, Thanh Hàn vào Đứng vào chỗ của mình thì Thiếu Kiệt mới lên tiếng.
- Hôm nay là một ngoại lệ. Kể từ giờ phút này trở đi. Tôi không muốn thấy lại cảnh này. Thiếu Kiệt tôi cũng giống như mọi người. Đều là người từ tầng lớp thấp kém bước lên. Không ai hơn ai. Các bạn làm ra tiền cho tôi và các bạn nhận được phần xứng đáng đó là trao đổi công bằng. Nên tất cả những nghi thức người khác áp dụng thì tôi sẽ không áp dụng. Không thể để mọi người đứng chờ một người cộng tác với mình như một người cấp trên. Không có các bạn tôi không có ngày hôm nay và chúng ta đều như thế bình đẳng với nhau. Bên ngoài có thể tất cả chúng ta đều phải có một vị thế cho mình. Nhưng tại đây! Tại nơi này nó không phải là nơi phân chia cấp bậc mong mọi người ghi nhớ điều này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...