Siêu Việt Tài Chính

Lời của Lưu Hoan vừa dứt Trần Lão đã cười lớn. Hắn làm cho Lưu Hoan và mọi người đều nhìn chằm chằm vào mình. Bởi việc này hắn thấy Lưu Hoan lo lắng quá dư thừa.

-Các ông đừng nhìn tôi như thế. Việc này tôi không biết nhiều nhưng đủ để hiểu mốt số thứ. Thằng con tôi nói Lâm gia mọi người khỏi lo sẽ có người chú ý hành động của họ. Còn về phần lý do ra sao thì tôi không biết.

Trương Lão suy nghĩ những gì Trần Lão nói mới thở dài nhìn ông nói ra thắc mắc của mình.

-Lão trần tôi không phải muốn can thiệp chuyện của lão nhưng mà Trần Minh Hưng nó hiện tại vừa là người của huyết long vừa là cán bộ quốc gia của nước khác ông không thấy lạ sao?

-Chuyện này tôi không tiện hỏi. Dù sao thằng nhóc cũng đưa lợi ích cho quốc gia mình không ít mấy ông còn ý kiến gì nữa. dù cũng có thắc mắc nhưng biết sao được. Giấy bao tử nó cách đây bảy năm cũng cắt khẩu giờ tự nhiên phục hồi lại cũng mệt cứ để như vậy mà hay. Nó muốn làm việc của nó tôi có việc của tôi miễn sao nó vẫn là con tôi là được.

Hà Thúc cũng gật đầu đơn giản ông thấy nếu hiện tại Trần Minh Hưng có ở quốc gia cũng không được cấp bật như thế. Hơn nữa Huyết Long là một tổ chức bí ẩn không ai biết được họ sẽ làm gì mà người cầm đầu lại là Lý Tề Minh thì quả thật có những việc không nói được.

-Tôi thấy như thế lại hay! Chúng ta cần hổ trợ gì có thằng nhóc của lão Trần đâu phải dễ gì cài người vào nội bộ cao tầng của quốc gia. Thằng nhóc đó lại có quyền lực như thế ở nước ngoài cũng là đúng thôi. Nếu giờ nó về nước phục vụ thì bản thân tôi cũng không biết điều nhiệm đi đâu. Một người chết rồi có chứng nhận. Giờ xuất hiện phiền phức lắm.

Trần lão nghe Hà thúc nói thế cũng cười cười. Lưu Hoan suy nghĩ điều gì đó cũng trầm mặc một lúc rồi lắc đầu. Trương lão thấy hành động của Lưu Hoan nên cũng lên tiếng hỏi.


-Lão Lưu ông suy nghĩ cái gì mà lắc đầu thế? Hay có chuyện gì không đúng sao?

-Tôi đang nghĩ việc thằng nhóc của lão Trần làm được cán bộ bên đó nên nghĩ đến nước mình nhưng mà thấy không thích hợp ở đó họ theo chế độ khác mình theo chế độ khác mà hồ sơ tất cả người của quốc gia cũng không có ai lý lịch có chuyện phát sinh như con lão Trân nên nghĩ không đúng thôi.

Hà Thúc cau mày. Đúng là việc Lưu Hoan nghĩ ông cũng có để ý vài ngày nay. Nhưng mọi chuyện không phải cứ như suy tính. Mà thật sự có người của Huyết Long thì họ bố trí ở đâu mới là điều quan trọng.

-Vấn đề này không chỉ có Lão Lưu nghĩ đến tôi cũng vậy nhưng mọi thứ đều có thể xảy ra chỉ là chúng ta không biết được người đó ở vị trí nào. Nếu cứ xét theo bố cục của những lai lịch và thân nhân tất cả đều không có người nào khả nghi mời là điều đáng nói.

Trương lão nghe Hà thúc nói thế cũng lắc đầu ông thấy việc này nếu không phải tự thân người của Huyết Long bại lô ra ngoài rất khó.

-Tôi thấy việc này như mò kim đáy bể có tìm kiếm cũng càng rối hơn thôi. Chuyện đến đâu hay đến đó nếu các ông muốn tìm kiếm chưa chắc đã tìm ra được. Hiện tại chúng ta quan trọng nhất là sẽ phải ổn định tình hình khi dẹp loạn Ngô gia với Diệp gia này các ông lo chuyện đâu đâu chưa biết chừng đến khi xong lại không dàn xếp được.

Trần lão cũng gật đầu. Cứ thanh lý một thế lực phải ổn định tình hình đã khó hiện tại lại là hai thế lực song song. Những vị trí cần lấp chỗ trống rất có thể phải tuyển người ngồi vào để ổn định các hình thức cơ quan.


-Việc này lão trương cứ lo. Chúng ta trảm chỉ trảm một người phe cánh bên dưới không cần quan tâm tự thân vận động là được người nào có tài có đức thì được mọi người công nhận. Đi theo phe phái lên cũng không ngồi vững ghế. Như thế tự bên dưới biết cách phải làm như thế nào. Vị trí bỏ trống không phải không có người tiếp nhận chỉ là để đó xem người bên dưới năng lực thế nào mà tiến hành bổ nhiệm. Lâm gia cũng được không phải Lâm gia cũng thế chỉ cần làm việc hiệu quả.

Lưu Hoan đem suy nghĩ của mình cho mọi người biết. Hắn thấy đã là vấn đề ổn định khó khăn thì cứ để bên dưới tự đấu đá lẫn nhau kẻ nào mạnh người đó được ngồi, song song đó còn phải xem xét qua trình làm việc và tài đừng nếu không thì ông cũng không ngại họp bàn loại bỏ.

-Tôi thấy lão lưu nói cũng có lý quan trường là phải tranh đấu ai cũng biết nhưng mà quan trọng là tranh đấu thế nào?

-Cái này thì tôi có một ý kiến. Trước giờ chốn quan trường có câu quan để dân thương thì mất chức, quan để dân ghét thì cái ghế vẫn còn. Vậy sao không làm ngược lại chỉ bổ nhiệm người dân thương mà không bổ nhiệm người dân ghét như thế không phải tốt hơn sao.

Hà Thúc nói ra ý kiến của mình. Khiên cho đám người Lưu Hoan Trương Lao, Trần Lão gật gù đồng ý. Câu nói này không hiếm trong quan trường. Hà Thúc còn biết thì họ không lý nào không biết. Nhưng quan trọng ai mới là người dân thương thật sự. Vì đạo lý quan trường không ai là không có những bàn tay sau màng nhưng phải như thế nào mới được. Trương lão suy nghi một hồi mới lắc đầu. Điều của Hà thúc nhìn như đơn thuần như cũng có chỗ khó để thực hiện.

-Việc này nói khó không khó dễ không dễ đâu lão Hà. Việc này cần phải xem xét quá trình công tác của họ tạo phúc cho dân như thế nào kia. Chứ không phải là đơn giản chỉ là ông muốn nói sao cũng được. Lỡ như lúc này họ được dân thương nhưng trước đó lý lịch có vấn đề thì tôi nghĩ cũng không tốt là mấy.

-Mấy ông cứ nói thế! Tôi thấy các ông quá dựa vào hình thức rồi. Có thấy được gì đâu. Nếu hình thức tôi thấy chẵn có ai được. Lúc chưa chức chưa tước thì ai cũng ôm nhom ngồi lên cái chức chủ tịch phường hay là bí thư một năm là mập lên thấy rõ. Không phải các ông không hiểu mà là không muốn hiểu thôi.


Hà thúc không ngại vấn đề này nói ra với mọi người ở đây. Ai cũng biết hắn trong quân đội thấy việc gì nói việc đó. Lưu Hoan thở dài những người ở thế hệ trước như họ. Ngồi lên cái chức hiện tại ai cũng không mập lên được tý nào nhưng thật sự điều Hà thúc nói đang tồn tại ở những cấp bật bên dưới khó lòng kiểm soát được.

Họ hiểu luật hiển những con đường để tránh né luật pháp. Cũng như trong ngôn từ chỉ cần thay đổi một vài từ ngữ ý nghĩa của câu lại đi xa một trời một vực điều này cũng làm cho người thi hành luật pháp cũng bó tay cái gọi là biết luật lách luật.

-Thôi việc này để xem những người bên dưới thao tác ra sao. Vị trí bổ nhiệm như thế nào nếu được thì giữ không được thì loại bỏ. Nếu thật sự người đó là người của Lâm gia dùng được thì dùng không dùng được thì trảm như y kiến của lão Lưu là tốt nhất.

Trần Lão thấy nếu bàn tiếp vấn đề này thật sự không ổn cho lắm. Dù sao thì những thứ này cũng cần phải xét duyệt lâu dài không phải ngày một ngày hai mà hiện tại cũng không còn kịp thời gian để chuẩn bị những thứ khác có thể nhanh chóng để người nào nhận mấy chức vụ của Ngô Kỳ và người bên dưới.

Bây giờ Tăng Anh Hùng mới chạy từ bên ngoài vào nhìn qua xung quanh mọi người rồi nói.

-Báo cáo! hiện tại vừa bốc cháy hai nhà kho. Bên trong phát hiện ở mỗi nhà kho hơn trăm bánh ma túy thành phẩm. Vụ án này được chuyển thẳng trực tiếp cho Lâm Phong để điều tra.

mọi người trong phòng nghe thế cũng cau mày. Việc phát hiện ra số lượng ma túy nhiều như thế này đã nói ra án tử dành cho người sở hữu mà người đó không ai khác họ đều hiểu là ai.

-Xem ra việc chúng ta dự đoán là đúng như thế Lâm Phong có thể là người của Thiếu Kiệt. Nếu không chỉ với hai cái nhà kho bị cháy. Cảnh sát phòng cháy chữa cháy xuất hiện trước tiền và chuyển qua bên cảnh sát điều tra cũng cần cả quá trình chứ không nhanh như thế.


Trương Lão nói ra nhận định cua mình về tình hình này. Còn Hà Thúc thì trầm mặc một lúc ông suy nghĩ điều gì đó một lúc sau mới nhìn Tăng Anh Hùng nói.

-Chuẩn bị mọi thứ. Ngay mai thả ra tin tức về việc hai quốc tịch của Ngô gia việc Ma túy này cứ để Lâm Phong điều tra xem thử hắn điều tra đến đâu. Còn những xác nhận thông tin thì cứ để cho Lâm Phong thao tác. Để xem Lâm Phong của lâm gia có lôi ra được vấn đề gì trong chuyện này không?

-Vâng!

Tăng Anh Hùng nghe Hà Thúc nói thế đáp lại một từ duy nhất rồi quay đi thao tác những chuyện mà Hà thúc đã nói. Hiện tại với những gì phát hiện ở hai nhà kho Diệp Nhi chắc chắn nằm trong đối tượng tình nghi chính. Hiện tại không thể xác nhận được đây có phải là hàng hóa của Diệp Nhi hay không nhưng đã có quyền bắt giữ. Việc thao tác để Diệp Nhi vẫn còn bên ngoài chứng tỏ là có lý do.

Đợi cho Tăng Anh Hùng đi khỏi Trần lão lúc này mới thở dài một hơi. Ông cảm thán cho hai con người sắp bị chính con cháu của mình hại. Lắc đầu ông nhìn Hà thúc nói

-Xem như bố cục của thằng nhóc Thiếu Kiệt đã bắt đầu. Thời gian hai mươi bốn giờ chắc để cho Lâm Phong thu thập đủ chứng cứ với hồ sơ cần thiết. Như thế mới có thể toàn diện đánh sập một lần đi.

-Ừ tôi nghĩ thằng nhóc đã tính từ đầu. Đến giờ thì chắc chắn nó cũng không còn mệt mỏi gì nữa rồi những gì còn lại cũng chỉ để cho chúng ta với những người liên quan hoạt động. Thằng nhóc chỉ ngồi thưởng thức toàn cục.

Lưu Hoan bây giờ mới gật đầu xem như ông hiểu được cách làm này ngay từ đầu cũng không nghĩ đến bố cục cuối cùng mà Thiếu Kiệt thao tác là chỉ ngồi một chỗ xem những gì diễn ra với hai nhà Ngô Diệp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui