Siêu Việt Tài Chính
Sau một lúc Thiếu Kiệt mới lên tiếng đáp lại lời của Connor phía bên kia bộ đàm.
- Xem ra anh cũng tâm tư không ích đi. Ráng trụ lại nơi đó bấy lâu nay cũng chỉ đợi thời cơ về cái Mạch Ngọc thôi không uổng công à. Nhưng sao anh lại không nói với Khung Sa hoặc Khung Chang lúc đó không phải tốt hơn sao. Tại sao lại nói với tôi điều này không phải như thế thiệt thòi cho anh sao. Tiềm phục bao nhiêu năm nay vì cái mạch ngọc. Giờ lại đưa cho tôi sao.
Thiếu Kiệt bây giờ hiểu tại sao Connor hắn cố gắng bám trụ lại quân khu của Khung Chang khi bị ăn nhiều thiệt thòi mà vẫn ráng chịu đựng. Mấy chục tỷ đô dưới lòng đất có thiệt thòi như thế nào cũng phải chịu là điều hiển nhiên rồi.
- Cậu khác với hai cha con họ. Mười năm nay tôi ở nơi này chứng kiến không ít đi. Cái Mạch Ngọc đó nếu mà nói ra tôi còn sống đến ngày hôm nay mới là lạ. Thà tôi im lặng đợi thời điểm thích hợp chọn mặt gửi vàng tốt hơn bố con nhà nó. Mà cậu qua thời gian tiếp xúc này tôi thấy phù hợp nhất. Nên khi điều binh đến đây tôi đã để người của mình quyết tâm tiêu diệt được Khung Chang dù có chết thì cũng không cho hắn còn tồn tại ở quân khu này. Với lại cậu vừa mới cứu tôi một mạng nữa đấy.
Connor nói ra những lời đó làm Thiếu Kiệt giật mình hắn đã làm gì trong cuộc chiến để cứu Connor đâu mà Connor lại nói hắn cứu Connor một mạng
- Anh nói gì tôi không hiểu tại sao tôi lại cứu anh một mạng nữa? Trong trận chiến vừa rồi tôi đã làm gì đâu. Anh bị bắn tôi còn không có bên cạnh làm sao cứu anh được một mạng chứ.
- Cậu không cứu nhưng đồ cậu cho Cứu tôi. Cứ nghĩ nó đơn giản như những thẻ bài thông thường chỉ là dày hơn một chút nhưng mà lại hiệu quả cao đấy cậu xem. Đúng là thẻ còn người còn mà.
Connor vừa nói vừa đưa cái thẻ bài tên của mình khi xuất kích Thiếu Kiệt đã chuẩn bị cho mọi người. Cả Hà Vi và Ngọc Nhi đều giật mình. Viên đạn nằm ở giữa Thẻ bài. Viên đạn được bắn trúng ngay thẻ bài của Connor và bị giữ lại bởi ma sát mà không phải xuyên qua như những thẻ bài thông thường.
- Cậu nói xem cái này có phải là cậu cứu tôi một mạng nữa không. Tại sao nó không xuyên qua luôn mà lại bị giữ lại ở giữa như thế này. May mắn thì chắc cũng có đấy nhưng mà việc đã qua hết chỉ còn cái phần đuôi đạn thôi mà nó không qua thì không thể nào. nên tôi quyết định để cho cậu biết sự thật trong quân doanh này.
Thiếu Kiệt im lặng hắn suy nghĩ một lúc lâu mới lên tiếng nói đáp lại lời Connor.
- Được tôi tiếp nhận mọi việc do anh ở đó sắp xếp tôi có nhiệm vụ hổ trợ khi có biến động. Còn về Mạch Ngọc thì năm mươi năm mươi anh thấy thế nào?
- Biết ngay cậu sẽ nói như thế! Nhưng như vậy cũng cho thấy tôi đã đúng. Không cần năm mươi phần trăm đâu! Cuộc sống của tôi đã quen rồi chỉ cần mười phần trăm thôi còn nhưng thứ còn lại của cậu. Nếu không có cậu thì những thứ này cũng không đến lượt tôi. Như thế phù hợp hơn. Việc điều hành ở đây tôi sẽ chịu trách nhiệm bảo đảm với cậu rằng sẽ không dính líu gì đến chất trắng đó nữa.
- Anh thật chỉ lấy mười phần trăm có ổn không đấy!
Thiếu Kiệt không ngờ đến được rằng Connor chỉ đòi lấy mười phần trăm của Mạch Ngọc trong khi đó hắn thấy việc chia đôi năm mươi năm mươi là hợp lý. Connor khai thác điều hành quân khu ở đó hắn chỉ có việc hưởng năm mươi phần trăm khi có biến động nhất thời. Đối với Thiếu Kiệt việc này quá hời rồi. Mà giờ đây Connor lại nói như thế làm Thiếu Kiệt có chút nghi ngờ.
- Thật chứ sao không! tôi đùa cậu làm gì! giờ cậu chỉ cần bật kênh khác lên để Vô Ảnh của cậu giết những người của tôi cậu cũng chiếm được toàn bộ mạch ngọc rồi tôi cần chi nhiều tiền như thế làm gì. Bên ngoài tôi vẫn còn bi truy nã đấy tiền nhiều không sai được cũng vậy.
Connor vừa cười vừa đáp lại Thiếu Kiệt một câu nói vui vẽ. Hiện tại hiểu được tâm tư muốn thấy được cái mạch ngọc mà mình tốn công sức bao năm nay trong quân doanh này xuất hiện đó lại là ước muốn của Connor chứ không phải là việc đánh nhau chém giết trước đây nữa Thiếu Kiệt cũng cười đáp lại.
- Làm người ai làm thế anh nghĩ tôi như thế sao. Nhưng mà muốn khai mạch ngọc ít nhất cũng phải đợi ổn định là tình hình ở đó đã. Hiện tại sợ rằng không ít thế lực ở gần đó đang chuẩn bị thừa dịp chúng ta chiến đấu với Khung Chang vừa xong nhảy vào đi.
- Việc này là hiển nhiên.Nhưng mà trước khi ổn định tình hình hiện tại tôi nghĩ trong vòng hai giờ nữa cậu để cho một máy bay của quân đội xuất hiện tại quân doanh đi. Cậu cũng qua đây xem rõ tình hình tốt hơn. Với lại cũng để một số người hiểu chúng ta còn thực lực không dám làm loạn nếu không nuốt không trôi mạch ngọc à.
Connor gọi Thiếu Kiệt qua bên quân doanh đó không nói thì hắn cũng sẽ làm hiện tại nơi đó nắm trong tay mình. Thiếu Kiệt cũng muốn biết được mạch ngọc và toàn bộ tình hình nơi quân doanh Khung Chang. Hiện tại hắn nhìn qua camera cũng không trực tiếp bằng nhìn chính diện.
- Khỏi nói việc đó tôi qua tới bây giờ đấy! Đợi hai giờ nữa tới nơi nói chuyện trực tiếp.
Thiếu Kiệt bây giở mới gỡ cái tai nghe xuống. Đưa cho Ngọc Nhi. Hắn gấp gáp muốn biết liệu dự đoán của Connor có đúng hay không. Nếu cắm người ở tại chỗ đó mà không thu được gì mà còn tổn thất thì hắn chịu không nổi.
- Ngọc Nhi em ở đây quan sát tình hình. Anh với Hà Vi qua bên đó trực tiếp xem như thế nào. Tất cả những dữ liệu thu được đợi anh về sử lý hiện tại để em kiểm tra ở đây trước khi anh về không được để người nào đem theo bất cứ thứ gì rời khỏi đây chỉ khi nào anh về mới cho giải tán.
- Ừ qua bên đó chắc không có nguy hiểm gì chứ? Anh cũng phải cẩn thật em chỉ sợ còn người tin cẩn của Khung Chang làm ra hành động bất ngờ thôi. Mà mạch ngọc nguyên thạch, rồi mấy tỷ đô là sao? Anh với Connor bàn bạc vấn đề gì thế.
Ngọc Nhi vừa cầm lấy tai nghe chỉ huy của Thiếu Kiệt đưa cũng nói ra suy nghĩ của mình nãy giờ. Cô biết chắc Hà Vi cũng có thắc mắc như mình. Không ai hiểu Thiếu Kiệt tại sao cho mọi người rời khỏi đây chỉ để hai người hắn với Connor nói chuyện.
- Việc này anh cũng vừa mới biết! Mạch ngọc là nơi đia chất lâu năm được xuất hiện khoáng thạch điển hình như ngọc thạch. Nó năm sâu dươi đất. Được bao bọc bởi một lớp đá vôi thường có nhiều hình dạng không cố định. Nó được thương nhân ngọc thạch các quốc gia trên thế giới tìm kiếm bởi giá trị của một mạch ngọc không thấp thường được tính từ hàng tỷ đô. Mà ngay trong quân doanh của Khung Chang có một mạch ngọc mấy chục tỷ đô theo như Connor phán đoán là thế.
Thiếu Kiệt trả lời lại Ngọc Nhi một cách nhanh gọn nhất để cho hai người hiều được tại sao hắn phải cho mọi người rời khỏi nơi này chỉ để lại cô và Hà Vi. Bưởi hắn biết thì không có nghĩa người khác không biết. Connor nói vào bộ đàm bảo Thiếu Kiệt tắc hết liên lạc cũng vì việc đó. Hắn sợ có người nói ra tiếng gió về chuyện này.
- Liệu có tin tưởng được Connor không thế Thiếu Kiệt. Tại sao anh ta lại biết việc này. Hơn nữa hiện tại với người của Khung Chang còn sót lại sợ rằng anh ta trở giáo xoay đầu thì sao.
Hà Vi im lặng suy nghĩ lời nói của Ngọc Nhi rồi lắc đầu. Cô thấy việc này tỷ lệ xảy ra rất nhỏ trừ khi Connor là người không có ánh mắt nếu không sẽ không để việc này xuất hiện. Bởi vì nếu Connor làm việc này hắn mất nhiều hơn được.
- Có thể nhưng nó sẽ không xảy ra. Connor tiềm phục chịu không ít thiệt thòi vì cái mỏ này. Hiện tại thế lực quân doanh đó bất ổn. Nếu không ổn định được. Người của Vô Ảnh bị mất đi hắn chống không lại với cách thế lực khác. Connor hiểu rõ vấn đề này, Một mình anh ta sẽ không thể nào ôm được cái mạch ngọc đó. Đưa cho người khác anh ta an tâm sao. Nhưng mà Thiếu Kiệt thì khác, thế lực quân đội ủng hộ. Thêm vào đó Connor cũng thấy được đằng sau Thiếu Kiệt còn có một thế lực có thể cấp được các vũ khí hiện đại để tấn công quân doanh lần này. Anh ta không ngại sống lâu thì cũng hiểu không có Thiếu Kiệt anh ta cũng không có gì.
Ngọc Nhi nghe Hà Vi phân tích bây giờ cũng hiểu ra. Thiếu Kiệt không quản lý quân doanh mà để cho Connor ở tại đó phát triển cơ sơ và nhận sự viện trợ. Lấy mười phần trăm trong mạch ngọc là Connor không cần lo lắng gì đến cuộc sống sau này. Có chiến sự người của Thiếu Kiệt lo. Cuộc sống an bình kiếm tiền từ những gì mình chịu khổ cực lại được quyền hành ở quân khu thì không còn gì hơn nữa.
- Thôi ra máy bay qua bên đó xem tình hình thế nào Ngọc Nhi ở lại có gì thì gọi người đem đồ ăn tới cho mọi người đợi anh về sắp xếp sau.
- Ừ được rồi anh nhắc cái này là lần thứ hai rồi đấy! Nhớ đi sớm về sớm đấy!
Ngọc Nhi nói hết câu Thiếu Kiệt cũng gật đầu cùng với Hà Vi đi ra máy bay đang ở ngoài quân doanh. Hiện tại hai chiếc được điều đi đã về đến quân doanh đợi chờ đón những người Vô Ảnh trở về. Phi Công thấy Thiếu Kiệt xuất hiện cũng hiểu cuộc chiến đã kết thúc.
- Tới chỗ của Khung Chang ở đó kết thúc cuộc chiến rồi. Hai chiếc đi luôn đi. Cần đưa người bị thương về đây chữa trị. Khung Chang bị tiêu diệt quân doanh bên đó nằm trong tầm kiểm soát của người mình rồi lên đường xem chiến tích thôi.
Thiếu Kiệt trực tiếp nói với những người phi công đang bên ngoài máy bay làm cho họ giật mình. Vốn lệnh ban xuống chỉ là hổ trợ cần thiết họ cũng biết mình đưa đi bao nhiêu người để tấn công cái quân doanh trong rừng của Khung Chang thôi. Tưởng chừng như đây chỉ là đánh trả phủ đầu không ngờ nhóm người họ đưa đi lại thắng cả cái quân doanh còn nắm kiểm soát toàn bộ theo như lời Thiếu Kiệt nói thì phải như thế nào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...