Dịch: Chuhan
Beta: Xeera
- ---
Trong bóng tối, hơi thở của hai người quấn quít bên nhau.
Minh Hoài cười nhẹ, bàn tay dưới chăn vẫn tiếp tục hành động, khiêu khích từng nơi mẫn cảm trên người Kỷ Đình Khiêm.
Cảm nhận được hô hấp của Kỷ Đình Khiêm càng lúc càng nặng nề hơn, Minh Hoài giống như được cổ vũ vậy, động tác trên tay thêm mãnh liệt.
Bỗng nhiên, cậu dừng tay lại, cúi xuống gặm cắn đôi môi mỏng của Kỷ Đình Khiêm, giọng nói nhỏ nhẹ mang theo chút vô tội: “Anh giữ tay em lại làm gì? Không thoải mái sao?”
Trong căn phòng lạnh lẽo hơn hai mươi độ, nhiệt độ trên người Kỷ Đình Khiêm lại nóng đến mức làm bỏng người.
Lý trí của anh cũng gần như đã bị thiêu cháy hoàn toàn, bàn tay được nắm chặt ấy rất mềm mại, da thịt mịn màng, ắt hẳn chưa từng làm việc nặng nhọc gì.
Anh nhìn thẳng vào Minh Hoài, khàn giọng nói: “Đi xuống.”
Minh Hoài giả bộ không biết, thân thể càng đè sát xuống người Kỷ Đình Khiêm.
Cậu vùng vẫy giãy dụa nhưng cũng không thể thoát khỏi sự khống chế của Kỷ Đình Khiêm.
Trong bóng tối, cậu bĩu môi: “Xuống đâu?”
“Đi xuống khỏi người tôi.” Kỷ Đình Khiêm thật sự cảm thấy mình quá nhẫn nại với Minh Hoài mà.
“Em không xuống đấy.” Minh Hoài không muốn.
Minh Hoài thuộc phái hành động, cậu đưa bàn tay vẫn còn tự do của mình ôm chặt lấy cánh tay Kỷ Đình Khiêm, thân thể hơi trườn xuống một chút, tựa đầu lên nơi lồng ngực Kỷ Đình Khiêm, còn chân thì mạnh mẽ chen vào giữa hai chân Kỷ Đình Khiêm.
Trong phút chốc Kỷ Đình Khiêm thấy hối hận vì đã đồng ý với đạo diễn Cao đến tham gia chương trình này.
Trong kí ức của anh, anh chưa từng yêu đương, trước khi phát sinh quan hệ với Minh Hoài thì chưa từng có gì với người khác.
Nhưng anh là một người đàn ông bình thường, sau khi nếm được mùi vị tình dục, lại bị đối tượng từng là tình một đêm khiêu khích như thế thì sao có thể nhịn được chứ.
Lúc này, Kỷ Đình Khiêm miệng thì bảo Minh Hoài xuống khỏi người mình, nhưng chỗ nào đó lại thành thật đứng lên.
Chợt khiến cả người Minh Hoài mềm nhũn ra, đỏ bừng lên.
Minh Hoài chỉ thích nói mồm, động tay chút thôi chứ cậu đâu có dám làm bừa ở đây.
Chầm chậm chầm chậm, cậu di chuyển xuống dưới trên người Kỷ Đình Khiêm, Kỷ Đình Khiêm cũng thả tay cậu ra.
Thế nhưng Minh Hoài lại không buông Kỷ Đình Khiêm ra, mà sau khi hoàn toàn tự do lại càng ôm chặt người kia hơn.
Kỷ Đình Khiêm nhắm mắt lại, nén ngọn lửa trong người xuống, giọng nói của anh vẫn khàn khàn: “Cậu không nóng à?”
Kề bên nguồn nhiệt quen thuộc thêm việc đã uống một vài thứ, cơn buồn ngủ của Minh Hoài đến rất nhanh.
Cậu nhắm hờ mắt, mơ hồ nói: “Có mở điều hòa mà.”
“Cậu…” Kỷ Đình Khiêm định nói gì đó, vừa quay đầu lại đã thấy người bên cạnh ngủ mất rồi, hơi thở đều đều mà nhẹ nhàng phả lên gáy anh.
Minh Hoài lúc yên tĩnh có chút khác với cậu của ngày thường, trông rất ngoan.
Ngoan? Kỷ Đình Khiêm buồn cười, sao mình lại đột nhiên nghĩ tới từ này nhỉ? Từ này hoàn toàn chẳng có chút quan hệ gì với Minh Hoài.
Cuối cùng, Kỷ Đình Khiêm cũng không biết mình nghĩ gì mà không rút tay mình ra khỏi hai tay Minh Hoài.
Thế là, hai người ngủ suốt một đêm trong tư thế ấy.
Buổi sáng ngày hôm sau, Minh Hoài mở mắt ra bỗng thấy hoảng hốt, cậu mơ màng nhìn sang bên cạnh, Kỷ Đình Khiêm đã rời giường rồi.
Cậu nhẹ nhàng đưa chân sang bên kia thăm dò chút, nơi đó vẫn còn ấm, chắc anh mới dậy chưa được mấy phút.
Lâu rồi Minh Hoài chưa ngủ yên ổn đến thế, khi cậu tỉnh dậy lần nữa thì đã hơn chín giờ rồi.
Vệ sinh cá nhân xong, cậu vào trong căn nhà nhỏ, Trần Tuấn lại đang chuẩn bị bữa sáng.
Trên trời mây trắng bay bay, tiếng chim hót lanh lảnh trong gió.
Tâm trạng của Minh Hoài cũng cực kì tốt.
Minh Hoài mỉm cười chào hỏi: “Anh Trần, chào buổi sáng!”
Trần Tuấn mỉm cười lại với cậu: “Chào buổi sáng!”
“Có việc gì cần em giúp không ạ?” Minh Hoài cũng ngại ngồi không, cậu nhìn xung quanh thì phát hiện ở đây chỉ có một mình Trần Tuấn.
Trần Tuấn nhét thêm một ít củi vào trong lò nói: “Em đi lấy ít củi vào đây, sau đó thì vặt mấy cây hành rửa sạch đi.”
Củi đã để gọn ở một góc, cái được bổ sẵn đã sắp dùng hết rồi.
Minh Hoài nhìn qua một chút, cậu nghĩ mình nên bổ sung thêm một ít.
Mấy ngày nay cậu bổ củi khá thuận tay, chỉ hơn mười phút đã dùng rìu bổ liền một hơi một đống lớn.
Sau khi mang củi vào để gọn một góc rồi rửa sạch hành, Minh Hoài nói chuyện phiếm với Trần Tuấn đang nhào bột: “Anh Trần, sao ở đây chỉ có hai chúng ta vậy?”
Trần Tuấn đáp lại: “Mạn Mạn với Khúc Mai đi nhặt trứng trong chuồng gà rồi, còn Đình Khiêm với anh Vương thì đi cho dê ăn.”
Minh Hoài nghĩ đến dáng vẻ Kỷ Đình Khiêm cho dê ăn, cậu chợt thấy buồn cười, cậu nhịn cười hỏi: “Vậy bây giờ còn cần em làm gì nữa không?”
Buổi sáng là khoảng thời gian thả lỏng trong ngày, ngồi đợi ăn sáng cũng được gọi là một việc, thế nên bây giờ chẳng có việc gì cho Minh Hoài làm hết.
Trần Tuấn vào cậu cứ ngồi đợi ăn là được, thế là Minh Hoài lấy một chiếc ghế đẩu ngồi ở cửa phòng trêu mèo.
Mèo được tổ chương trình nuôi ở đây, tổng cộng có hai con, một con tên là Đại Mễ, một con tên là Tiểu Mễ.
Mặc dù chủng loại của chúng rất thường gặp, nhưng trông cực kỳ dễ thương.
Hơn nữa lại còn hiểu con người một cách thần kỳ.
Chúng dính người lắm, bình thường cũng rất tình nguyện chơi cùng nhóm người Minh Hoài.
Minh Hoài ôm lấy Đại Mễ rồi đặt nó trên người mình, Đại Mễ ngoan ngoãn nằm trên người Minh Hoài, để mặc Minh Hoài vuốt ve nó thoải mái.
Minh Hoài vuốt bộ lông mềm mại của Đại Mễ, nhưng tâm tư thì không biết bay tận đâu rồi.
Minh Hoài cứ nghĩ đến việc có thể ngủ cùng với Kỷ Đình Khiêm mấy ngày liền, cậu lại thấy vui vẻ.
Nhưng nhiều hơn vui vẻ thì vẫn có chút nghi hoặc, sao Kỷ Đình Khiêm lại xuất hiện ở đây? Cậu tưởng rằng chỉ cần nơi có sự tồn tại của cậu thì sẽ không có mặt sự xuất hiện của Kỷ Đình Khiêm chứ.
Không bao lâu sau, nhóm người Kỷ Đình Khiêm lần lượt cùng nhau trở về.
Ngoài dự đoán của Minh Hoài, đi về cùng với Vương Luân và Kỷ Đình Khiêm còn có thêm một người khác nữa, Minh Hoài biết người này.
Nói đến Phó Hải Vinh thì trong giới không một ai không biết, năm nay anh ấy bốn mươi lăm tuổi rồi, sự nghiệp thì thuận buồm xuôi gió.
Năm ngoái còn nhận được giải thưởng lớn trong lễ hội phim ảnh nổi tiếng ở nước nào đó.
Có điều, Minh Hoài và anh ấy chưa từng xuất hiện đồng thời.
Nhưng mà Phó Hải Vinh vừa gặp mặt Minh Hoài lần đầu đã có hứng thú nồng nhiệt với cậu.
Phó Hải Vinh có danh tiếng lớn nhưng lại dễ nói chuyện.
Ngoại trừ hai người mới là Kiều Mạn Mạn và Minh Hoài thì những người khác đều từng xuất hiện cùng với anh ấy, hơn nữa quan hệ cũng khá tốt!
Minh Hoài thấy hơi kì lạ với sự tương phản của Phó Hải Vinh, nhưng cậu cảm thấy Phó Hải Vinh như này cũng tốt.
“Không gì đâu nhưng mà tôi nói này,” Phó Hải Vinh nhìn chằm chằm vào Minh Hoài cảm động nói: “Minh Hoài, gương mặt này của cậu quá phù hợp với một nhân vật trong bộ phim tiếp theo của tôi.”
Kỷ Đình Khiêm và Phó Hải Vinh có quan hệ rất tốt với nhau, nên anh lập tức tiếp lời, lạnh nhạt nói: “Thế thì kí hợp đồng với Minh Hoài đi.”
Nhất thời Minh Hoài không biết nên mở lời thế nào, ai cũng biết Phó Hải Vinh cũng chỉ nói chơi chơi thôi.
Nhưng không ngờ ngay giây sau lời nói của Phó Hải Vinh làm người ta giật mình, lời nói vừa dứt đến tối đã liên hệ ngay với người quản lí của Minh Hoài.
Đến giờ chỉ còn một người chưa tới.
Tổ chương trình lại ra thông báo lần nữa, nói là xảy ra chút sự cố nên buổi chiều khách mời mới tới.
Ăn xong bữa sáng đã là mười một giờ, thay vì bữa sáng, nói đúng hơn thì đây là bữa trưa.
Mía là thứ được dùng để đổi các đồ vật thực phẩm khác nên tiêu hao rất nhanh.
Hôm nay tính toán lại thì chỉ còn lại hơn hai mươi cây, mà lúc này thịt rau trong nhà nhỏ cũng hết rồi.
Những thứ này đều phải mua bằng tiền, mà tiền lại phải đổi bằng mía.
Bữa tối cũng không thể không ăn được, thế nên Vương Luân vay tổ chương trình một trăm năm mươi tệ trước, sau đó chiều đi chặt mía rồi trả.
Trong chương trình được phép vay tiền, chỉ cần hôm nay chặt đủ bảy trăm cây mía là được.
Mọi người ngồi quanh bàn cùng thảo luận xem tối nay ăn gì, có khách tới đương nhiên phải thịnh soạn chút.
Mọi người tới đầy đủ thì tổng cộng có tám người, mấy người cùng tính toán thì quyết định làm năm món.
Trong đó có một món cá kho, cá không cần phải mua, đi sang chỗ cạnh ao câu là xong.
Còn món thịt kho tàu thì phải đi chợ mua thịt, mật ong có thể tự làm.
Măng thì lên trên núi lấy là được.
Phân công nhiệm vụ xong, thịt phải đi chợ mua nên cần lái xe.
Nhiệm vụ này khá nhẹ nhàng nên để Khúc Mai và Triệu Mạn Mạn làm, những nhiệm vụ còn lại thì được giao cho mấy người đàn ông.
Tổ chương trình chuẩn bị dụng cụ hoàn toàn đẩy đủ, nhóm Minh Hoài thay quần áo chống nắng rồi đi tới bụi mía, thực ra thì chặt mía được thì chuyện gì cũng dễ nói hơn.
Bây giờ vẫn chưa đến mười hai giờ, họ có tổng cộng nhân lực, chia ra thì chỉ cần mỗi người chặt một trăm cây là xong.
Nói thì dễ đấy, nhưng làm thì khó.
Kỷ Đình Khiêm với Phó Hải Vinh không phải kiểu người nghiêm túc đoan trang, nhưng mà bọn họ thực sự không có tí kinh nghiệm nào trong việc chặt mía.
Vương Luân phân công Minh Hoài dẫn Kỷ Đình Khiêm, còn mình với Trần Tuấn thì dẫn Phó Hải Vinh.
Mấy người họ không hợp ở một chỗ trong bụi mía, họ chia nhau rất xa.
Minh Hoài nhìn động tác vụng về của Kỷ Đình Khiêm, không hiểu sao trong lòng lại có chút đắc ý, hóa ra cũng có chuyện mà Kỷ Đình Khiêm không biết làm.
Sau một hồi đứng xem trò cười của Kỷ Đình Khiêm, Minh Hoài cuối cùng cũng bắt đầu thị phạm.
Sự thật chứng minh, năng lực học tập của Kỷ Đình Khiêm rất đỉnh, chẳng bao lâu đã làm đâu ra đấy.
Kỷ Đình Khiêm nhìn thấy nụ cười trên môi Minh Hoài, động tác chặt mía lập tức mạnh hơn rất nhiều.
Chặt được nhiều mía rồi thì phải chở đi, chiếc xe ba bánh này do tổ chương trình của họ thuê.
Một ngày phải chặt năm mươi cây mía, xe ba bánh hơi khó lái nhưng mà Minh Hoài lái nhiều rồi cũng quen, hai người cùng hợp sức chuyển mía lên xe.
Kỷ Đình Khiêm không làm gì được cái xe này chỉ có thể cuộn thân người to tướng chen lấn với đống mía trên xe.
Minh Hoài quay đầu nhìn không nhịn được bật cười thành tiếng, cậu vỗ tay lái, cười như chưa từng được cười: “Kỷ Đình Khiêm, anh, anh trông hài quá!”
Kỷ Đình Khiêm hiếm khi nổi cáu, anh liên tưởng đến hình ảnh gian nan lúc này của mình mà đỏ bừng cả tai.
Sau khi chuyển mấy chuyến, Triệu Mạn Mạn với Khúc Mai cũng đã về.
Hai người đến bụi mía, hỏi xem có việc gì chưa làm không.
Vương Luân nghĩ chút rồi bảo Minh Hoài dẫn mấy người cùng lên núi lấy măng, việc chặt mía cứ để họ.
Mấy người họ đều có kinh nghiệm cuộc sống, lấy cái cuốc đào chỗ này, đào chỗ kia cuối cùng cũng thấy bóng dáng cây măng.
Khúc Mai chín chắn nhưng lại dí dỏm, Triệu Mạn Mạn nói liên tục không hết chuyện, Minh Hoài thì dễ tính thế nào cũng tiếp chuyện được.
Cho dù Kỷ Đình Khiêm là người tiết kiệm lời nói thì bầu không khí ở đây vẫn rất sôi nổi.
Vùng này có nhiều măng nên là mấy người họ đều đào ở đây.
Đào mãi đào mãi, bỗng Triệu Mạn Mạn lên tiếng hỏi: “Anh Kỷ, anh Minh Hoài, có phải hai người quen nhau lâu rồi không?”
Cô không có ý gì khác thật, cô nhớ tới cái ôm của hai người hôm qua chợt có cảm xúc nên hỏi thôi.
Bởi vì biểu hiện của hai người hôm qua thật sự cực kì thân thiết, Khúc Mai cũng không dừng chủ đề này lại, mà ngược lại còn thể hiện vài phần hứng thú.
Vấn đề này làm khó Minh Hoài quá, cậu vô thức quay lại nhìn Kỷ Đình Khiêm, thế mà đúng lúc thấy Kỷ Đình Khiêm cũng đang nhìn cậu.
Kỷ Đình Khiêm nhìn Minh Hoài rồi chầm chậm cất lời: “Ừm, khá lâu rồi.”
Trái tim Minh Hoài bỗng được đưa lên thật cao rồi lại nặng nề rơi xuống.
Sự khó chịu, bí bách không thể nói rõ trong tim rất khó chịu, khó chịu đến mức lúc sau sự chú ý của cậu không hề ở trên người Kỷ Đình Khiêm nữa.
Lời Kỷ Đình Khiêm nói là nói dối, nhưng Minh Hoài biết lời anh nói là sự thật.
Cậu chăm chú vào cây măng nho nhỏ kia, cậu không ngăn được sự chua xót dâng lên trên đôi mắt, cậu cố hết sức chớp mắt, nhắc đi nhắc lại mình đây là chỗ nào, nhắc nhở bản thân đang trong tình hình như nào, cảm xúc mãnh liệt trào dâng cuồn cuộn cuối cùng cũng được nén xuống.
Tiếp theo mấy người họ đi tới ao cá, họ gắng hết sức mới bắt được vài con cá.
Sự lơ đãng của Minh Hoài rất rõ ràng, khi đang bắt cá lại vấp chân ở trong ao, quần áo chống nước cũng chẳng có tác dụng gì.
Quần áo bên trong đều bị nước bùn thấm bẩn hết, phản ứng đầu tiên của Kỷ Đình Khiêm là đi qua đỡ Minh Hoài dậy.
Để cậu đứng vững ổn định, Kỷ Đình Khiêm mới nhíu mày hỏi: “Có ngã đau ở đâu không?”
Minh Hoài lắc đầu, cậu gỡ tay Kỷ Đình Khiêm ra, biểu hiện vẫn như bình thường, không hề gì, cười nói: “Không sao, không sao.”
Trên đường trở về, Kỷ Đình Khiêm thỉnh thoảng lại nhìn sang hướng Minh Hoài.
Minh Hoài vẫn vui vui vẻ vẻ như thường, nhưng không biết sao mà Kỷ Đình Khiêm cảm thấy Minh Hoài không hề vui.
Nhưng nếu nói tại sao Minh Hoài lại không vui thì anh lại chả nghĩ ra nguyên do gì cả.
Sau khi trở về, Minh Hoài lập tức đi tắm, thay một bộ quần áo sạch sẽ.
Lúc này đã hơn sáu giờ tối, cậu nhìn đến chỗ giữa nhà thì thấy mọi người đều tụ tập lại một chỗ.
Cậu đoán chắc là khách mời cuối cùng tới rồi, cậu điều chỉnh lại tâm trạng rồi bước chân đi qua đó.
Mà đến lúc nhìn kỹ người tới, Minh Hoài chỉ thấy cực kì phiền phức.
Cách nhau vài mét, Minh Hoài nhìn thấy rõ ràng sự chán ghét lướt qua trong mắt Lâm Tri Mộng.
____.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...