Siêu Thích Anh


Sau khi kết nối video, gương mặt nhỏ xinh của Đô Đô vẫn chưa xuất hiện trên màn hình, mà Minh Hoài lại nghe thấy giọng nói vừa vui vẻ vừa non nớt trước: "Ba ơi!"
Trong khoảnh khắc trái tim Minh Hoài trở nên mềm nhũn tựa như bông, cậu chạm vào màn hình, trả lời: "Đô Đô, chào buổi tối nha, con nhớ ba không nào?"
Có lẽ Đô Đô đang cầm điện thoại, mặc dù nhóc con chưa lớn lắm, nhưng khá là thông minh.

Bé tự tìm một cái giá đỡ điện thoại, còn người thì vẫn ngồi nghiêm chỉnh trong tấm thảm nhung mềm.
Vốn dĩ giờ này đáng lẽ Đô Đô đã đi ngủ rồi, nhưng mà bé thực sự quá nhớ Minh Hoài.

Dì Trần nói với Minh Hoài rằng hiếm khi Đô Đô làm nũng nói với bà muốn đi ngủ muộn chút, để còn call video với Minh Hoài.

Đô Đô cũng rất hài hước, để buổi tối có tinh thần không buồn ngủ mà buổi chiều bé ngủ rất nhiều, bây giờ nhìn khuôn mặt bé đỏ bừng lên, xem ra là có thừa tinh thần rồi.
"Nhớ chứ, con nhớ ba lắm." Đô Đô gật đầu lia lịa, rồi bé hỏi tiếp: "Ba ơi, bao giờ ba mới về nhà được ạ?"
Minh Hoài ngập ngừng nói: "Con đoán xem."
Gương mặt nhỏ nhắn của Đô Đô nhăn lại, từng ngón tay cũng nguẩy nguẩy, vẻ mặt bé thể hiện rõ sự khó khăn bối rối: "Con nghĩ ngày mai là ba về được rồi..."
Minh Hoài cũng không trêu bé nữa, cậu trực tiếp thừa nhận luôn: "Đúng đó, ngày mai ba sẽ về nhà."
Một nụ cười thật tươi nở rộ trên mặt Đô Đô, đung đưa cơ thể bé nhỏ đến trước điện thoại rồi ôm điện thoại vào trong lòng, bé vui mừng xác nhận lại: "Ba nói thật sao?"

Minh Hoài gật đầu nói: "Thật mà."
Minh Hoài với Đô Đô vẫn đang nói chuyện, chủ đề nói chuyện của hai ba con có quá nhiều, từ việc Đô Đô gần đây có kén ăn không rồi lại tới những chuyện thú vị xảy ra ở chỗ Minh Hoài.

Rõ ràng là ba con nhưng lại giống như hai người bạn vậy.
Kỷ Đình Khiêm yên lặng ngồi một bên nhìn, thu tất cả những điều này vào trong mắt.

Đứa bé trên màn hình rất đáng yêu, mặt mũi hơi giống với Minh Hoài, nhìn có vẻ rất cởi mở, trông trắng nõn lại lễ phép, nhỏ như thế đã biết quan tâm đến ba rồi.

Chỉ trong vài phút ngắn ngủi ấy, Kỷ Đình Khiêm đã đưa ra được một kết luận, Minh Hoài dạy đứa bé này rất tốt.
Đột nhiên, trong đầu Kỷ Đình Khiêm nghĩ đến một chuyện khác.

Theo những gì anh biết, Minh Hoài là ba đơn thân, vậy thì mẹ của đứa bé đâu? Anh không nhịn được tò mò, không nhịn được mà dựa theo ngũ quan và tính cách của Đô Đô để phác họa hình tượng người mẹ của đứa bé, chắc là một mỹ nhân đấy.
Minh Hoài cười rất vui, một dáng vẻ hoàn toàn thả lỏng, trong mắt chứa chan sự dịu dàng.

Kỷ Đình Khiêm vẫn tiếp tục nhìn, Minh Hoài là một người ba tốt, đứa bé cũng rất đáng yêu, vậy thì vì sao mẹ Đô Đô lại rời xa họ chứ? Đây lại là một điều nghi vấn.

Nhưng Kỷ Đình Khiêm chỉ nghĩ trong lòng vậy thôi, chứ không có ý muốn hỏi.

Đây là chuyện riêng tư của Minh Hoài, không suy nghĩ kỹ đã hỏi người ta có lẽ hơi đụng chạm.
"Phải rồi, Đô Đô, hôm nay ba giới thiệu với con một chú!"
Minh Hoài đột nhiên chuyển chủ đề đến Kỷ Đình Khiêm, Kỷ Đình Khiêm có chút giật mình, rồi Minh Hoài âm thầm kéo nhẹ tay áo anh, sau đó ra hiệu cho anh, đại khái là cầu xin Kỷ Đình Khiêm đừng chặn họng mình trước mặt đứa bé.
Kỷ Đình Khiêm muốn cười mà chỉ dám cười không hé tiếng, sau đó anh ngồi bên cạnh Minh Hoài nhận lấy điện thoại.

Kỷ Đình Khiêm không có kinh nghiệm giao lưu với trẻ con, anh cố gắng nở một nụ cười, anh muốn để lại một ấn tượng tốt với bạn nhỏ.
Thực ra Đô Đô không quen giao lưu với người lạ lắm, bé cầm điện thoại, mở đôi mắt thật to, nhìn chú lạ lẫm trên màn hình.

Chú trông rất đẹp, một vẻ đẹp khác với ba, bé đột nhiên thấy hơi xấu hổ, nhưng lại không nhịn được muốn thân thiết hơn.
Hai con người, một người lớn, một trẻ con, cứ nhìn nhau mãi qua màn hình như thế.


Minh Hoài nắm chặt tay, cắn chặt răng, toàn thân cứng ngắc, bây giờ cậu có chút phiền muộn, cậu không nên nóng vội, đáng lẽ nên để Đô Đô gặp mặt Kỷ Đình Khiêm muộn hơn chút, cậu nên nói những điểm tốt của Đô Đô trước mặt Kỷ Đình Khiêm nhiều hơn, nhắc đến Đô Đô nhiều hơn chút.
Mặc dù những người từng gặp Đô Đô đều thích bé, dù sao thì ai lại không thích một đứa bé trông vừa dễ thương lại vừa thông minh chứ? Nhưng trước mặt Kỷ Đình Khiêm thì Minh Hoài thật sự không chắc chắn.
Sự căng thẳng và yên ắng trong hồi lâu cuối cùng cũng biến mất khi Kỷ Đình Khiêm nói câu đầu tiên.
"Đô Đô, chào con, chú là chú Kỷ." Biểu cảm trên gương mặt Kỷ Đình Khiêm có thể nói là hiền hòa nhất từ trước tới nay.
Đô Đô càng xấu hổ hơn, bé đỏ mặt, trả lời lại: "Chú Kỷ, cháu chào chú, cháu là Đô Đô."
Kỷ Đình Khiêm giao lưu với trẻ con đúng là hơi vụng về, nhưng anh nhớ rất kỹ lời hứa với Minh Hoài trước khi gọi video, cố gắng trả lời hết từng câu hỏi của Đô Đô.
Thấy hai người dần nói chuyện vui hơn, Minh Hoài thở phào một hơi, nhưng trái tim lo lắng vừa mới thả xuống lại nhanh chóng bị kéo lên, cách màn hình, cho dù Minh Hoài có muốn ngăn cản cũng không kịp.
Cậu chỉ có thể nghe giọng nói non nớt mà ngây thơ của Đô Đô từ đầu bên kia điện thoại truyền tới, bé nói như thể đã phát hiện ra điều mới lạ: "Chú Kỷ! Chú Kỷ ơi! Cháu cũng họ Kỷ đó!"
Minh Hoài lập tức lên hai trăm phần trăm tinh thần, trăm ngàn suy nghĩ lượn qua lượn lại trong đầu, nghĩ tới vô số các lý do.

Họ Kỷ này hiếm như thế, khó tránh Kỷ Đình Khiêm sẽ không nghĩ nhiều, hoặc là chỉ cần là người có tính tò mò chút sẽ hỏi tại sao Đô Đô lại không cùng họ với cậu.
Quả nhiên, Kỷ Đình Khiêm tim đập loạn một hồi, anh nhìn Minh Hoài, nhưng không nhiều lời mà quay sang tiếp tục nói chuyện với Đô Đô.

Hiện tại Minh Hoài không hề muốn Đô Đô nói thêm gì với Kỷ Đình Khiêm nữa, hai người cứ nói thêm một câu là Minh Hoài lại thấp thỏm thêm một phần.

Đô Đô vẫn còn nhỏ với lại cũng không biết gì cả, vẫn ở độ tuổi ngây thơ hồn nhiên, gặp phải tên cáo già là xác định của cải bị moi sạch sành sanh.
Đến khi câu chuyện giữa Đô Đô và Kỷ Đình Khiêm đã phát triển đến mức độ hẹn ngày đến nhà Minh Hoài chơi, Minh Hoài cuối cùng cũng không ngồi yên được nữa.

Cậu lại xuất hiện trên màn hình, nghiêm mặt nói: "Sắp mười một giờ rồi, con nên đi ngủ thôi."

Đô Đô ngáp ngủ, bé vẫn không nỡ Minh Hoài, nhưng bé vẫn phải nghe lời ba chứ.

Thế là bé đứng dậy khỏi chiếc thảm, có lẽ là định đi tìm dì Trần, bé vừa đi vừa nói: "Ba ơi, con nhớ ba lắm, ngày mai ba nhất định phải về nhà nha! Chúc ba với chú Kỷ ngủ ngon nhé!"
Đợi bé nói xong cả câu thì điện thoại lại đến tay dì Trần.

Bà nói vài câu với Đô Đô rồi mới lộ mặt, nụ cười của bà bỗng cứng ngắc lại, đôi mắt mở to hơn, hốt hoảng nói: "Cậu Kỷ?!" (1)
(1) Nguyên gốc là "Kỷ tiên sinh", nhưng để thuần việt và hợp độ tuổi của hai người thì mình để "Cậu Kỷ"
Minh Hoài nhanh chóng cầm lấy điện thoại trước khi Kỷ Đình Khiêm nói, cười giải thích với dì Trần: "Đúng rồi, đây chính là anh Kỷ rất nổi tiếng đấy ạ."
Kỷ Đình Khiêm hơi nhíu mày lại, không biết tại sao mà anh cứ có thấy có gì đó không đúng lắm.
Một lúc sau, Minh Hoài mới kết thúc cuộc gọi.

Kỷ Đình Khiêm ngồi trên giường giống như đang suy nghĩ chuyện gì đó, thấy Minh Hoài nói chuyện xong thì anh ngẩng đầu hỏi: "Tại sao Đô Đô lại họ Kỷ?"
Minh Hoài cười cười, rũ mắt nói: "Tên bé theo họ mẹ đó."
"Tôi xin lỗi." Kỷ Đình Khiêm cho rằng mình đụng chạm đến vết sẹo của người khác nên vội vàng xin lỗi.
Minh Hoài bỗng nhiên thấy hơi xấu hổ, cậu chỉ xua tay nói: "Không có gì phải xin lỗi đâu, em với mẹ đứa bé...!Thực ra có quan hệ rất tốt.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui