Siêu Thích Anh - Chương 15
Edit: Thiên - Beta: Sun
________
Chỉ trong một thời gian ngắn, mọi chuyện càng lúc càng có chiều hướng trở nên rắc rối hơn, Nếu như hai nhân vật chính trong bức ảnh này đổi thành hai người khác, thì có lẽ sự việc đã không trở nên phức tạp như vậy.
Nhưng hết lần này đến lần khác đều là Minh Hoài cùng Kỷ Đình Khiêm.
Hai nhà này ban đầu vốn chính là kẻ thù một mất một còn, hai bên vô cùng ghét nhau.
Giờ đây nếu chính chủ thừa nhận cp, có thể nói đó chính là một đòn đả kích lớn.
Tới lúc này, nếu không đưa ra một lời giải thích hợp lý, fans sẽ không chịu để yên.
Người trong cuộc, đặc biệt là Minh Hoài đang ngồi nghịch di động một lúc lâu.
Cậu xóa Weibo rồi lại sửa, sửa rồi lại xóa, vẫn cảm thấy không được.
Vì vậy, cuối cùng, Minh Hoài cùng Kỷ Đình Khiêm phải đi tìm đạo diễn Cao, bảo ông cho tài khoản (V) chính thức của chương trình đăng một bản thanh minh giải thích.
Đạo diễn Cao đã biết chuyện này từ trước, cả người mừng rỡ đến mức nếp nhăn trên mặt cũng dãn ra, ông liên tục nói: "Được được được, các cậu làm thế này là đã giúp tiết mục giảm cả một khoản kinh phí lớn đó."
Giống như mọi người mong đợi, sau khi tổ chương trình đưa ra lời thanh minh.
Fan cũng không còn để ý đến bức ảnh đó nữa, mà tập trung sức lực vào chương trình chưa phát sóng.
Kỷ Đình Khiêm thật sự tham gia chương trình "Nông gia tiểu viện"!, Kỷ Đình Khiêm, người dù là trước kia hay sau khi quay lại vẫn không bao giờ tham gia chương trình tống nghệ nào, giờ đây lại đang tham gia ghi hình! Cùng với Minh Hoài! Cũng chính là đối thủ không đội trời chung của mình!
Nếu như đã là hiệu ứng của chương trình, nên fans hai nhà cũng không có gì để war nữa, nhà nào nhà nấy đều tự thỏa mãn ôm thần tượng của mình về nhà.
Hiện tại e rằng chỉ bình yên trước cơn bão, đợi khi chương trình lên sóng, khi đó chính là một trận đổ máu.
Trong nháy mắt cũng đã đến tiết mục quay hình cuối cùng.
Đây là ngày cuối cùng còn bọn họ ở trong tiểu viện.
Sáng ngày mai mọi người sẽ rời khỏi thôn Táo Hoa, chẳng biết khi nào được gặp lại, mà về sau chắc là cũng chẳng còn thời gian để quay lại nữa.
Ngày cuối cùng vẫn đi chặt mía như cũ, nhưng cho dù là nam hay nữ, mấy ngày qua đều đã quen tay quen việc, chặt mía với họ mà nói cũng không còn là việc khó khăn.
Ngày cuối cùng tất cả mọi người đều muốn có một buổi liên hoan đặc biệt.
Vương Luân cầm giấy và bút, hỏi mọi người muốn ăn cái gì.
Anh còn đặc biệt nhấn mạnh đừng khách khí, muốn ăn gì cứ nói.
Mọi người cũng không khách khí, mỗi người nói một món.
Đã đến giai đoạn cuối, cũng không cần phải tính toán tỉ mỉ làm gì, Vương Luân cùng Minh Hoài kiểm tra xem còn bao nhiêu mía.
Sau đó đem mía đi đổi đồ ăn với tổ tiết mục, mọi thứ đều đổi đủ, cuối cùng chỉ cần chờ đến buổi tối được ăn một bữa thật ngon.
Buổi tối Kỷ Đình Khiêm cùng Trần Tuấn đảm nhiệm vai trò đầu bếp.
Vài ngày qua, Trần Tuấn cùng Vương Luân ít nhiều cũng nhìn ra Lâm Tri Mộng với Minh Hoài có gì đó không ổn.
Lúc phân nhóm ban đêm, hai người trao đổi ánh mắt với nhau đem Triệu Mạn Mạn, Phó Hải Vinh cùng Minh Hoài phân cho Kỷ Đình Khiêm, còn lại Lâm Tri Mộng theo Khúc Mai đến chỗ Trần Tuấn.
Mấy ngày qua, sự bất mãn của Triệu Mạn Mạn đối với Lâm Tri Mộng đã lên đến đỉnh điểm.
Tuy biết rằng sắp kết thúc buổi ghi hình, cô cũng có chút luyến tiếc với mọi người, nhưng cảm giác vui sướng vẫn lấn át chiếm phần nhiều hơn.
Dù gì rốt cuộc cũng không cần vất vả cùng Lâm Tri Mộng ở cùng một chỗ giả vờ chị chị em em với nhau nữa.
Triệu Mạn Mạn bắt đầu than thở.
Phó Hải Vinh đang giúp thái thịt, chỉ có hai người Minh Hoài và Triệu Mạn Mạn ở lại rửa gừng.
"Anh Minh Hoài, để em nói anh nghe nè" Triệu Mạn Mạn cắn răng: "Em thật sự phát ngán Lâm Tri Mộng rồi.
Hôm đó em đi ngang qua phòng cô ta, anh biết cô ta đang nói gì không?"
Minh Hoài cảm thấy buồn cười, cậu nhịn cười hỏi:" "Nói cái gì?"
Triệu Mạn Mạn hiếm khi có bộ dáng dè dặt.
Cô nhìn bốn phía, sau đó đợi Minh Hoài lại gần một chút, nhỏ giọng nói: "Em nghe hình như cô ta bị kim chủ vứt bỏ.
Bây giờ cô ta đang tìm kim chủ tiếp theo.
Hơn nữa cô ta còn có mục tiêu."
Dứt lời ánh mắt của Triệu Mạn Mạn nhìn xẹt qua chỗ Kỷ Đình Khiêm, giây phút đó Minh Hoài đã thầm cầu nguyện trong lòng.
Quả nhiên giây tiếp theo, Triệu Man Man liền nói ra đáp án:"Chính là anh Kỷ đó, nói thật, em cảm thấy mọi người có mắt như mù mới coi trọng Lâm Tri Mộng, cô ta làm gì có chỗ nào xứng đôi với anh Kỷ chứ."
Triệu Mạn Mạn thật sự cực kì tức giận bất bình cho Kỷ Đình Khiêm, khi anh lại bị một nữ nhân như vậy để ý.
Minh Hoài hơi ghen tuông một chút, nhưng nghĩ lại, Kỷ Đình Khiêm tốt như vậy, lại có nhiều người thích anh ấy, chẳng lẽ cậu có thể tức giận với từng người một sao? Phải bình tĩnh lý trí mới đúng chứ.
Ma xui quỷ khiến, Minh Hoài đột nhiên hỏi một việc:"Vậy em cảm thấy ai mới xứng đôi với anh Kỷ?"
"Em cảm thấy...." Triệu Mạn Mạn dừng lại, cau mày suy nghĩ câu hỏi.
Qua một lát, lông mày của cô càng cau lại, âm thanh càng lúc càng nhỏ, như nói ra một bí mật, "Thật ra anh Kỷ đã có người yêu rồi á, nói thật, em cũng không tưởng tượng được người yêu của anh Kỷ trông thế nào nữa."
"Có người yêu?!" Minh Hoài đột nhiên mở to hai mắt, củ gừng trong tay cũng bị một lực lớn bẻ thành đôi.
Triệu Mạn Mạn chỉ nghĩ Minh Hoài quá mức kinh ngạc, không suy nghĩ nhiều đã nói tiếp: "Trước đây em theo trưởng bối trong nhà đi thăm ban, trùng hợp là anh Kỷ cũng ở trong đoàn phim đó.
Em...!Em không cẩn thận nghe được anh Kỷ nói chuyện với ai đó, giọng nói của anh ấy lúc ấy vô cùng dịu dàng luôn!" Nhắc đến chuyện này trong mắt của cô tỏa sáng rực rỡ: "Không hề giống như hiện giờ,cực kỳ kiên nhẫn, còn nói anh yêu em, giọng nói đó khiến em nhớ cả đời."
Nghe đến đây, Minh Hoài thở phào nhẹ nhõm, cậu còn tưởng là hiện tại...!
Minh Hoài ghi tạc chuyện này vào trong lòng, tâm trạng của cậu cũng trở nên vô cùng tốt.
Trong lòng cũng nảy sinh cảm giác ngọt ngào.
Cậu hồi tưởng rồi lại thưởng thức đi thưởng thức lại Kỷ Đình Khiêm trong lời nói của Triệu Mạn Mạn, dường như thưởng thức ba chữ "Anh yêu em" vậy.
Sau đó ôm điện thoại di động lăn lộn trên giường.
Khi Kỷ Đình Khiêm bước ra khỏi phòng tắm liền nhìn thấy bộ dạng ngốc nghếch của Minh Hoài, không biết là nghĩ đến cái gì mà vui vẻ đến thế.
Bây giờ vẫn chưa quá khuya, chỉ mới hơn mười giờ một chút.
Trăng đã lên cao, những ánh sao lấp lánh tô điểm cho màn đêm, Minh Hoài xoay người đứng dậy, vì quá vui vẻ nên không để ý bên cạnh giường còn có một người khác, thế là đụng trúng ngay vào lồng ngực Kỷ Đình Khiêm.
Kỷ Đình Khiêm có thân hình chuẩn tám múi, trong một số thời điểm rất chi là quyến rũ nhưng cũng vì thế mà rắn chắc vô cùng.
Minh Hoài bị đụng đau cả mũi.
"Sao anh đi mà chẳng có tiếng gì hết thế." Minh Hoài vuốt cái mũi, ngẩng đầu chất vấn anh.
Tưởng tượng bộ dạng ngu ngốc của mình bị Kỷ Đình Khiêm nhìn thấy hết, không hiểu sao cậu cảm thấy thật xấu hổ.
Kỷ Đình Khiêm tự mãn nhìn cậu, nói: "Sao cậu lại đỏ mặt?"
Có nói chuyện bình thường được không hả?! Minh Hoài trừng mắt với Kỷ Đình Khiêm một cái rồi đẩy anh ra, đi ra bên ngoài bên luôn.
Kỷ Đình Khiêm nhíu mày, sau đó hỏi Minh Hoài: "Đã trễ thế này cậu còn muốn đi ra ngoài?"
Minh Hoài không ngờ Kỷ Đình Khiêm sẽ hỏi việc này, cậu có chút kinh ngạc, tuy nhiên vẫn trả lời, cậu giơ điện thoại di động lên, nói: "Lát nữa con trai em gọi video tới."
Đôi môi của Kỷ Đình Khiêm mấp máy, đôi mắt thâm sâu.
Anh đi tới bên Minh Hoài, cả người đầy khí thế.
Đến khi anh đứng ngay trước mặt Minh Hoài, nhìn từ phía sau giống như cả người cậu bị anh bao phủ hết vậy: "Ở trong phòng là được rồi, vì sao phải đi ra ngoài?"
Rõ ràng là một câu hỏi, nhưng giọng điệu lại không cho phép xen vào.
"Em..." Sợ quấy rầy đến anh...!
Kỷ Đình Khiêm ngắt lời cậu: "Cứ ở đây đi."
Căn bản không phải giọng điệu thương lượng, Minh Hoài dùng sức nắm chặt lấy điện thoại, nhìn thẳng Kỷ Đình Khiêm: "Vậy lát nữa anh nói chuyện với Đô Đô được không?"
Tim của Minh Hoài đập dồn dập như đánh trống, cũng không hiểu vì sao mình lại nói như vậy, đầu óc chưa kịp suy nghĩ thì não đã tự hỏi một câu không lịch sự, hoàn toàn không đúng thời điểm.
Bây giờ cách cứu vãn chính xác nhất đó là thu lại lời nói.
"Được."
Minh Hoài kinh ngạc nhìn Kỷ Đình Khiêm, sau đó luống cuống chân tay, giọng nói khô khan giải thích: "Không phải, không phải, ý của em là Đô Đô nhìn thấy những cô chú lạ mặt là muốn lại gần.
Thằng bé nói nhiều, lại hay hỏi đông hỏi tây, em sợ quấy rầy đến anh."
Mình lại nói gì thế này?! Minh Hoài cảm thấy mỗi khi mình gặp Kỷ Đình Khiêm thì chỉ số IQ luôn giảm đến đáng thương.
Khi Minh Hoài cảm thấy đi ra ngoài gọi video vẫn tốt hơn.
Vừa định đi ra thì điện thoại trong tay cậu đột nhiên vang lên, trong giây phút đó Minh Hoài không biết có nên bắt máy hay không.
"Sao lại không nhấc máy?" Khuôn mặt của Kỷ Đình Khiêm dịu dàng xuống một chút.
Anh không thể hiểu được Minh Hoài đang lo lắng cái gì.
Anh nghĩ cậu muốn viện cớ ra ngoài thì có, anh nói: "Tôi cũng muốn gặp mặt thằng bé, nghe nói thằng bé rất đáng yêu.
Yên tâm, tôi sẽ trò chuyện với cậu nhóc thật tốt."
Minh hoài trong lòng thầm thở dài, có chút bất đắc dĩ lại có chút hỗn loạn, lòng chua xót vô lực.
Thôi để lần sau vậy.
_______
Chọn giờ up chương kì cục quá =.=.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...